"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 12: Đi Siêu Thị
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Tối qua tầm bảy tám giờ Đường Khê mới gặp được Cố Hành Chu.Vậy là cô vẫn còn thời gian để tiêu hủy hết đống đồ ăn quá hạn.Đường Khê mất nguyên một tiếng để dọn sạch các loại thực phẩm hết hạn trong tủ lạnh.Hầu như thứ gì trong tủ lạnh hay đồ tích trữ trong bếp cũng đã quá hạn sử dụng.Đường Khê cảm thấy xót của, nghĩ thầm: "Bao nhiêu tiền mới mua được từng này đồ chứ."Nhưng cô cũng chẳng có thời gian mà tiếc rẻ nữa, nhiệm vụ thì nặng mà thời gian thì gấp.Sau khi xử lý xong đống đồ ăn quá hạn, Đường Khê mở bản đồ trên điện thoại để tìm siêu thị gần nhất.Bản đồ hiển thị có một siêu thị lớn cách chưa đến một cây số.Không suy nghĩ thêm, cô liền nhảy lên xe đạp công cộng, phóng thẳng đến siêu thị.Không ngờ chỉ cách nhà chưa đầy một cây số lại có một siêu thị lớn như vậy.Đúng là địa điểm lý tưởng để nhập hàng.Đường Khê đẩy một chiếc xe đẩy và thảnh thơi bước vào trong.Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước giặt quần áo, lấy vài món.Dầu gội, thuốc chống muỗi, nhang muỗi, cũng lấy một ít.Đến khu vực bánh mì, Đường Khê nhìn hàng loạt bánh mì thủ công được bày đẹp mắt.Nhưng rồi cô lắc đầu, nghĩ: “Không ổn, mấy loại này chỉ có hạn sử dụng tối đa một tuần, không tiện để lâu. Chỉ mua ít thôi.”Phải mua những thứ để được lâu, chứ chẳng nhẽ lại bắt người ta ngày nào cũng ăn đồ hết hạn, cô cũng không nỡ.Tại khu thực phẩm tươi sống, Đường Khê gom thêm thịt heo, thịt bò, thịt gà và rau củ các loại.Cô còn chuẩn bị quay video nữa.Suy cho cùng, nếu một người bỗng nhiên kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn thì ai mà chẳng nghi ngờ?Nhờ có cái mác blogger ẩm thực, cô sẽ dễ dàng hành động hơn rất nhiều.Đến khu hàng tiêu dùng, cô quét sạch mì gói, xúc xích, bánh quy, chocolate và một loạt đồ ăn vặt.Cô cũng chẳng biết Cố Hành Chu cần những gì, lần này cứ lấy tạm một ít đã.Dù sao, trong tay cô giờ chỉ còn chưa tới mười nghìn tệ, đúng là nghèo rớt mồng tơi.Sau đó, cô còn lấy thêm nước khoáng và đủ loại nước ngọt, nước ép.Nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ, Đường Khê không khỏi cảm thấy lo lắng.“Không biết có vượt quá ngân sách không đây?”Trong lòng nơm nớp lo sợ, cô đẩy xe ra khu vực thanh toán.Mỗi lần nhìn thấy một con số nhảy lên trên màn hình máy tính tiền, Đường Khê chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Tối qua tầm bảy tám giờ Đường Khê mới gặp được Cố Hành Chu.
Vậy là cô vẫn còn thời gian để tiêu hủy hết đống đồ ăn quá hạn.
Đường Khê mất nguyên một tiếng để dọn sạch các loại thực phẩm hết hạn trong tủ lạnh.
Hầu như thứ gì trong tủ lạnh hay đồ tích trữ trong bếp cũng đã quá hạn sử dụng.
Đường Khê cảm thấy xót của, nghĩ thầm: "Bao nhiêu tiền mới mua được từng này đồ chứ."
Nhưng cô cũng chẳng có thời gian mà tiếc rẻ nữa, nhiệm vụ thì nặng mà thời gian thì gấp.
Sau khi xử lý xong đống đồ ăn quá hạn, Đường Khê mở bản đồ trên điện thoại để tìm siêu thị gần nhất.
Bản đồ hiển thị có một siêu thị lớn cách chưa đến một cây số.
Không suy nghĩ thêm, cô liền nhảy lên xe đạp công cộng, phóng thẳng đến siêu thị.
Không ngờ chỉ cách nhà chưa đầy một cây số lại có một siêu thị lớn như vậy.
Đúng là địa điểm lý tưởng để nhập hàng.
Đường Khê đẩy một chiếc xe đẩy và thảnh thơi bước vào trong.
Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước giặt quần áo, lấy vài món.
Dầu gội, thuốc chống muỗi, nhang muỗi, cũng lấy một ít.
Đến khu vực bánh mì, Đường Khê nhìn hàng loạt bánh mì thủ công được bày đẹp mắt.
Nhưng rồi cô lắc đầu, nghĩ: “Không ổn, mấy loại này chỉ có hạn sử dụng tối đa một tuần, không tiện để lâu. Chỉ mua ít thôi.”
Phải mua những thứ để được lâu, chứ chẳng nhẽ lại bắt người ta ngày nào cũng ăn đồ hết hạn, cô cũng không nỡ.
Tại khu thực phẩm tươi sống, Đường Khê gom thêm thịt heo, thịt bò, thịt gà và rau củ các loại.
Cô còn chuẩn bị quay video nữa.
Suy cho cùng, nếu một người bỗng nhiên kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn thì ai mà chẳng nghi ngờ?
Nhờ có cái mác blogger ẩm thực, cô sẽ dễ dàng hành động hơn rất nhiều.
Đến khu hàng tiêu dùng, cô quét sạch mì gói, xúc xích, bánh quy, chocolate và một loạt đồ ăn vặt.
Cô cũng chẳng biết Cố Hành Chu cần những gì, lần này cứ lấy tạm một ít đã.
Dù sao, trong tay cô giờ chỉ còn chưa tới mười nghìn tệ, đúng là nghèo rớt mồng tơi.
Sau đó, cô còn lấy thêm nước khoáng và đủ loại nước ngọt, nước ép.
Nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ, Đường Khê không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Không biết có vượt quá ngân sách không đây?”
Trong lòng nơm nớp lo sợ, cô đẩy xe ra khu vực thanh toán.
Mỗi lần nhìn thấy một con số nhảy lên trên màn hình máy tính tiền, Đường Khê chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Tối qua tầm bảy tám giờ Đường Khê mới gặp được Cố Hành Chu.Vậy là cô vẫn còn thời gian để tiêu hủy hết đống đồ ăn quá hạn.Đường Khê mất nguyên một tiếng để dọn sạch các loại thực phẩm hết hạn trong tủ lạnh.Hầu như thứ gì trong tủ lạnh hay đồ tích trữ trong bếp cũng đã quá hạn sử dụng.Đường Khê cảm thấy xót của, nghĩ thầm: "Bao nhiêu tiền mới mua được từng này đồ chứ."Nhưng cô cũng chẳng có thời gian mà tiếc rẻ nữa, nhiệm vụ thì nặng mà thời gian thì gấp.Sau khi xử lý xong đống đồ ăn quá hạn, Đường Khê mở bản đồ trên điện thoại để tìm siêu thị gần nhất.Bản đồ hiển thị có một siêu thị lớn cách chưa đến một cây số.Không suy nghĩ thêm, cô liền nhảy lên xe đạp công cộng, phóng thẳng đến siêu thị.Không ngờ chỉ cách nhà chưa đầy một cây số lại có một siêu thị lớn như vậy.Đúng là địa điểm lý tưởng để nhập hàng.Đường Khê đẩy một chiếc xe đẩy và thảnh thơi bước vào trong.Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước giặt quần áo, lấy vài món.Dầu gội, thuốc chống muỗi, nhang muỗi, cũng lấy một ít.Đến khu vực bánh mì, Đường Khê nhìn hàng loạt bánh mì thủ công được bày đẹp mắt.Nhưng rồi cô lắc đầu, nghĩ: “Không ổn, mấy loại này chỉ có hạn sử dụng tối đa một tuần, không tiện để lâu. Chỉ mua ít thôi.”Phải mua những thứ để được lâu, chứ chẳng nhẽ lại bắt người ta ngày nào cũng ăn đồ hết hạn, cô cũng không nỡ.Tại khu thực phẩm tươi sống, Đường Khê gom thêm thịt heo, thịt bò, thịt gà và rau củ các loại.Cô còn chuẩn bị quay video nữa.Suy cho cùng, nếu một người bỗng nhiên kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn thì ai mà chẳng nghi ngờ?Nhờ có cái mác blogger ẩm thực, cô sẽ dễ dàng hành động hơn rất nhiều.Đến khu hàng tiêu dùng, cô quét sạch mì gói, xúc xích, bánh quy, chocolate và một loạt đồ ăn vặt.Cô cũng chẳng biết Cố Hành Chu cần những gì, lần này cứ lấy tạm một ít đã.Dù sao, trong tay cô giờ chỉ còn chưa tới mười nghìn tệ, đúng là nghèo rớt mồng tơi.Sau đó, cô còn lấy thêm nước khoáng và đủ loại nước ngọt, nước ép.Nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ, Đường Khê không khỏi cảm thấy lo lắng.“Không biết có vượt quá ngân sách không đây?”Trong lòng nơm nớp lo sợ, cô đẩy xe ra khu vực thanh toán.Mỗi lần nhìn thấy một con số nhảy lên trên màn hình máy tính tiền, Đường Khê chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.