"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 24: Cậu Kiếm Đâu Ra Thứ Này Vậy?
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê nhìn vẻ mặt khổ sở của Quách Miểu Miểu mà suýt nữa ngửa mặt lên trời cười lớn.Thật không ngờ cũng có ngày cậu bạn này bị làm khó.Cô kiêu ngạo đáp:“Chuyên gia mà cậu tìm có đáng tin không đấy? Đừng có mang rắc rối đến cho tớ.”Quách Miểu Miểu bực bội trả lời:“Đáng tin tuyệt đối! Cậu yên tâm, đây là chuyên gia mà ba tớ phải chi tiền lớn mới mời về được đấy.”Quách Miểu Miểu cẩn thận chụp mấy góc ảnh thỏi bạc rồi gửi ngay cho “ngoại viện”.Không bao lâu, đối phương đã hồi âm.Thầy Lưu: “Cậu kiếm đâu ra thứ này vậy?”Quách Miểu Miểu: “Thu được từ chỗ bạn cháu. Nhưng không rõ niên đại cụ thể, cũng không biết định giá bao nhiêu.”Thầy Lưu: “Gửi địa chỉ đây, tôi đến ngay!”Quách Miểu Miểu trợn tròn mắt, không nói được gì.Thầy Lưu này đã ngoài sáu mươi, bình thường tự cao tự đại, chẳng bao giờ quan tâm đến anh ta.Ấy vậy mà vài tấm ảnh thỏi bạc lại khiến ông ấy hưng phấn thế này...Quách Miểu Miểu quay sang nhìn Đường Khê, cảm thấy thật cạn lời.Cô gái này không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đúng là kinh thiên động địa.Rốt cuộc cô giỏi đến mức nào mà có thể khiến một trong những chuyên gia giám định hàng đầu cả nước hưng phấn đến mức không ngại chạy qua ngay trong đêm để xem vật thực?Quách Miểu Miểu cố khuyên thầy Lưu vài câu, kết quả không những không lay chuyển được ông mà còn bị mắng té tát:“Cậu không yêu thích cổ vật, không có lòng ham học hỏi, vậy mà cũng đi học khảo cổ à? Đi làm lao công đi thì hơn!”Quách Miểu Miểu ấm ức kêu oan:“Cháu đâu có ý đó! Chẳng qua cháu chỉ sợ thầy lớn tuổi rồi, nửa đêm vất vả chạy đi lỡ có chuyện gì, đến lúc đó ba cháu chắc chắn bẻ gãy chân của cháu mất!”Bất đắc dĩ, anh ta đành gửi địa chỉ của nhà Đường Khê qua.Đối phương chỉ nhắn lại vỏn vẹn một câu: “Đến ngay.”Sau đó, không thấy tin nhắn nào nữa.Hóa ra lão già này lại là người hành động nhanh nhạy, hiệu suất phải nói là cực cao.Đường Khê ngồi yên nhìn Quách Miểu Miểu, thấy mặt anh ta từ xanh chuyển sang lam, rồi từ lam chuyển sang tím, đủ mọi sắc thái.Người có thể khiến Quách Miểu Miểu bị ép đến mức này, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.Hơn mười phút sau, khi Quách Miểu Miểu đang kiên trì lật hết sách sử mà vẫn không tra ra được niên đại của thỏi bạc thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô ngoài cửa.“Thằng nhóc nhà họ Quách! Ra mở cửa mau!”
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê nhìn vẻ mặt khổ sở của Quách Miểu Miểu mà suýt nữa ngửa mặt lên trời cười lớn.Thật không ngờ cũng có ngày cậu bạn này bị làm khó.Cô kiêu ngạo đáp:“Chuyên gia mà cậu tìm có đáng tin không đấy? Đừng có mang rắc rối đến cho tớ.”Quách Miểu Miểu bực bội trả lời:“Đáng tin tuyệt đối! Cậu yên tâm, đây là chuyên gia mà ba tớ phải chi tiền lớn mới mời về được đấy.”Quách Miểu Miểu cẩn thận chụp mấy góc ảnh thỏi bạc rồi gửi ngay cho “ngoại viện”.Không bao lâu, đối phương đã hồi âm.Thầy Lưu: “Cậu kiếm đâu ra thứ này vậy?”Quách Miểu Miểu: “Thu được từ chỗ bạn cháu. Nhưng không rõ niên đại cụ thể, cũng không biết định giá bao nhiêu.”Thầy Lưu: “Gửi địa chỉ đây, tôi đến ngay!”Quách Miểu Miểu trợn tròn mắt, không nói được gì.Thầy Lưu này đã ngoài sáu mươi, bình thường tự cao tự đại, chẳng bao giờ quan tâm đến anh ta.Ấy vậy mà vài tấm ảnh thỏi bạc lại khiến ông ấy hưng phấn thế này...Quách Miểu Miểu quay sang nhìn Đường Khê, cảm thấy thật cạn lời.Cô gái này không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đúng là kinh thiên động địa.Rốt cuộc cô giỏi đến mức nào mà có thể khiến một trong những chuyên gia giám định hàng đầu cả nước hưng phấn đến mức không ngại chạy qua ngay trong đêm để xem vật thực?Quách Miểu Miểu cố khuyên thầy Lưu vài câu, kết quả không những không lay chuyển được ông mà còn bị mắng té tát:“Cậu không yêu thích cổ vật, không có lòng ham học hỏi, vậy mà cũng đi học khảo cổ à? Đi làm lao công đi thì hơn!”Quách Miểu Miểu ấm ức kêu oan:“Cháu đâu có ý đó! Chẳng qua cháu chỉ sợ thầy lớn tuổi rồi, nửa đêm vất vả chạy đi lỡ có chuyện gì, đến lúc đó ba cháu chắc chắn bẻ gãy chân của cháu mất!”Bất đắc dĩ, anh ta đành gửi địa chỉ của nhà Đường Khê qua.Đối phương chỉ nhắn lại vỏn vẹn một câu: “Đến ngay.”Sau đó, không thấy tin nhắn nào nữa.Hóa ra lão già này lại là người hành động nhanh nhạy, hiệu suất phải nói là cực cao.Đường Khê ngồi yên nhìn Quách Miểu Miểu, thấy mặt anh ta từ xanh chuyển sang lam, rồi từ lam chuyển sang tím, đủ mọi sắc thái.Người có thể khiến Quách Miểu Miểu bị ép đến mức này, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.Hơn mười phút sau, khi Quách Miểu Miểu đang kiên trì lật hết sách sử mà vẫn không tra ra được niên đại của thỏi bạc thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô ngoài cửa.“Thằng nhóc nhà họ Quách! Ra mở cửa mau!”
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê nhìn vẻ mặt khổ sở của Quách Miểu Miểu mà suýt nữa ngửa mặt lên trời cười lớn.Thật không ngờ cũng có ngày cậu bạn này bị làm khó.Cô kiêu ngạo đáp:“Chuyên gia mà cậu tìm có đáng tin không đấy? Đừng có mang rắc rối đến cho tớ.”Quách Miểu Miểu bực bội trả lời:“Đáng tin tuyệt đối! Cậu yên tâm, đây là chuyên gia mà ba tớ phải chi tiền lớn mới mời về được đấy.”Quách Miểu Miểu cẩn thận chụp mấy góc ảnh thỏi bạc rồi gửi ngay cho “ngoại viện”.Không bao lâu, đối phương đã hồi âm.Thầy Lưu: “Cậu kiếm đâu ra thứ này vậy?”Quách Miểu Miểu: “Thu được từ chỗ bạn cháu. Nhưng không rõ niên đại cụ thể, cũng không biết định giá bao nhiêu.”Thầy Lưu: “Gửi địa chỉ đây, tôi đến ngay!”Quách Miểu Miểu trợn tròn mắt, không nói được gì.Thầy Lưu này đã ngoài sáu mươi, bình thường tự cao tự đại, chẳng bao giờ quan tâm đến anh ta.Ấy vậy mà vài tấm ảnh thỏi bạc lại khiến ông ấy hưng phấn thế này...Quách Miểu Miểu quay sang nhìn Đường Khê, cảm thấy thật cạn lời.Cô gái này không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đúng là kinh thiên động địa.Rốt cuộc cô giỏi đến mức nào mà có thể khiến một trong những chuyên gia giám định hàng đầu cả nước hưng phấn đến mức không ngại chạy qua ngay trong đêm để xem vật thực?Quách Miểu Miểu cố khuyên thầy Lưu vài câu, kết quả không những không lay chuyển được ông mà còn bị mắng té tát:“Cậu không yêu thích cổ vật, không có lòng ham học hỏi, vậy mà cũng đi học khảo cổ à? Đi làm lao công đi thì hơn!”Quách Miểu Miểu ấm ức kêu oan:“Cháu đâu có ý đó! Chẳng qua cháu chỉ sợ thầy lớn tuổi rồi, nửa đêm vất vả chạy đi lỡ có chuyện gì, đến lúc đó ba cháu chắc chắn bẻ gãy chân của cháu mất!”Bất đắc dĩ, anh ta đành gửi địa chỉ của nhà Đường Khê qua.Đối phương chỉ nhắn lại vỏn vẹn một câu: “Đến ngay.”Sau đó, không thấy tin nhắn nào nữa.Hóa ra lão già này lại là người hành động nhanh nhạy, hiệu suất phải nói là cực cao.Đường Khê ngồi yên nhìn Quách Miểu Miểu, thấy mặt anh ta từ xanh chuyển sang lam, rồi từ lam chuyển sang tím, đủ mọi sắc thái.Người có thể khiến Quách Miểu Miểu bị ép đến mức này, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.Hơn mười phút sau, khi Quách Miểu Miểu đang kiên trì lật hết sách sử mà vẫn không tra ra được niên đại của thỏi bạc thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô ngoài cửa.“Thằng nhóc nhà họ Quách! Ra mở cửa mau!”