"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 26: Một Thỏi 50 Vạn

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Ngón tay run rẩy của ông cụ chỉ vào thỏi bạc trên bàn.“Dĩ nhiên, tôi chưa thể đưa ra kết luận chính xác ngay được. Vì từ trước tới nay, chưa từng khai quật được bạc thỏi của thời đó, và cũng chưa ai từng nhìn thấy. Nhưng nhìn vào những dòng chữ khắc trên này, tôi mơ hồ nhận ra đây chính là bạc thỏi của thời Nam Bắc triều, thậm chí có thể còn sớm hơn! Đây là một phát hiện trọng đại! Một phát hiện đủ sức thay đổi lịch sử khảo cổ học!”Càng nói, ông cụ càng kích động, khiến Đường Khê sợ ông sẽ ngất mất.“Thầy Lưu, hít thở sâu nào, đừng kích động quá!”Quách Miểu Miểu và Đường Khê mỗi người đỡ một bên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì vào lúc nửa đêm.Ông cụ từ từ bình tĩnh lại, ngồi yên trên ghế, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Khê, hỏi:“Cháu có bán hai thỏi này không? Một thỏi, tôi trả năm mươi vạn.”Nghe câu này, Quách Miểu Miểu phun thẳng một ngụm nước ngọt đang uống dở ra ngoài.“Thầy Lưu, sao thầy có thể tranh hàng như vậy được chứ!”Ông cụ liếc anh ta một cái, chậm rãi nói:“Nếu cậu không sợ gặp rắc rối thì cậu cứ lấy.”Quách Miểu Miểu ấm ức phồng má lên, nhưng nghĩ ngợi một lúc, anh ta buộc phải thừa nhận mình không dám nhận mấy thỏi bạc này.Những món đồ không rõ triều đại, không rõ lịch sử như thế này thường đi kèm với rất nhiều phiền phức. Sẽ có không ít kẻ dòm ngó, gây ra đủ thứ rắc rối.Thay vì giữ lại, tốt hơn hết là để ông cụ nhận.Hơn nữa, với mức giá năm mươi vạn một thỏi bạc, Quách Miểu Miểu tự biết mình không thể trả nổi.Anh ta là dân buôn bán, làm gì có chuyện đầu tư lỗ vốn.Còn những món đồ mang tính chất nghiên cứu như thế này, chỉ có những người cuồng cổ vật như thầy Lưu mới sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy.Nếu là anh ta thì có khi còn chẳng trả nổi ba mươi vạn một thỏi.Nghĩ kỹ lại, Quách Miểu Miểu phẩy tay nói:“Thầy Lưu, nếu thầy thích, vậy cháu đành ‘cắt ruột’ nhường cho thầy.”Ông cụ cười nhạt, thẳng thừng nói:“‘Cắt ruột’? Hay là cậu không đủ tiền trả giá này?”Đường Khê nghe thấy con số năm mươi vạn một thỏi bạc, cả người như bùng nổ.Bây giờ huyết áp của cô còn cao hơn cả thầy Lưu.Hai thỏi bạc, chẳng phải là trị giá một trăm vạn sao?Cô lén sờ vào viên ngọc lam trong túi, thầm nghĩ món này chắc cũng đáng giá không ít.“À, thầy Lưu, cháu còn một món nữa...”“Cái gì? Lấy ra xem mau!” Ông cụ không giấu nổi sự háo hức.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Ngón tay run rẩy của ông cụ chỉ vào thỏi bạc trên bàn.“Dĩ nhiên, tôi chưa thể đưa ra kết luận chính xác ngay được. Vì từ trước tới nay, chưa từng khai quật được bạc thỏi của thời đó, và cũng chưa ai từng nhìn thấy. Nhưng nhìn vào những dòng chữ khắc trên này, tôi mơ hồ nhận ra đây chính là bạc thỏi của thời Nam Bắc triều, thậm chí có thể còn sớm hơn! Đây là một phát hiện trọng đại! Một phát hiện đủ sức thay đổi lịch sử khảo cổ học!”Càng nói, ông cụ càng kích động, khiến Đường Khê sợ ông sẽ ngất mất.“Thầy Lưu, hít thở sâu nào, đừng kích động quá!”Quách Miểu Miểu và Đường Khê mỗi người đỡ một bên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì vào lúc nửa đêm.Ông cụ từ từ bình tĩnh lại, ngồi yên trên ghế, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Khê, hỏi:“Cháu có bán hai thỏi này không? Một thỏi, tôi trả năm mươi vạn.”Nghe câu này, Quách Miểu Miểu phun thẳng một ngụm nước ngọt đang uống dở ra ngoài.“Thầy Lưu, sao thầy có thể tranh hàng như vậy được chứ!”Ông cụ liếc anh ta một cái, chậm rãi nói:“Nếu cậu không sợ gặp rắc rối thì cậu cứ lấy.”Quách Miểu Miểu ấm ức phồng má lên, nhưng nghĩ ngợi một lúc, anh ta buộc phải thừa nhận mình không dám nhận mấy thỏi bạc này.Những món đồ không rõ triều đại, không rõ lịch sử như thế này thường đi kèm với rất nhiều phiền phức. Sẽ có không ít kẻ dòm ngó, gây ra đủ thứ rắc rối.Thay vì giữ lại, tốt hơn hết là để ông cụ nhận.Hơn nữa, với mức giá năm mươi vạn một thỏi bạc, Quách Miểu Miểu tự biết mình không thể trả nổi.Anh ta là dân buôn bán, làm gì có chuyện đầu tư lỗ vốn.Còn những món đồ mang tính chất nghiên cứu như thế này, chỉ có những người cuồng cổ vật như thầy Lưu mới sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy.Nếu là anh ta thì có khi còn chẳng trả nổi ba mươi vạn một thỏi.Nghĩ kỹ lại, Quách Miểu Miểu phẩy tay nói:“Thầy Lưu, nếu thầy thích, vậy cháu đành ‘cắt ruột’ nhường cho thầy.”Ông cụ cười nhạt, thẳng thừng nói:“‘Cắt ruột’? Hay là cậu không đủ tiền trả giá này?”Đường Khê nghe thấy con số năm mươi vạn một thỏi bạc, cả người như bùng nổ.Bây giờ huyết áp của cô còn cao hơn cả thầy Lưu.Hai thỏi bạc, chẳng phải là trị giá một trăm vạn sao?Cô lén sờ vào viên ngọc lam trong túi, thầm nghĩ món này chắc cũng đáng giá không ít.“À, thầy Lưu, cháu còn một món nữa...”“Cái gì? Lấy ra xem mau!” Ông cụ không giấu nổi sự háo hức.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Ngón tay run rẩy của ông cụ chỉ vào thỏi bạc trên bàn.“Dĩ nhiên, tôi chưa thể đưa ra kết luận chính xác ngay được. Vì từ trước tới nay, chưa từng khai quật được bạc thỏi của thời đó, và cũng chưa ai từng nhìn thấy. Nhưng nhìn vào những dòng chữ khắc trên này, tôi mơ hồ nhận ra đây chính là bạc thỏi của thời Nam Bắc triều, thậm chí có thể còn sớm hơn! Đây là một phát hiện trọng đại! Một phát hiện đủ sức thay đổi lịch sử khảo cổ học!”Càng nói, ông cụ càng kích động, khiến Đường Khê sợ ông sẽ ngất mất.“Thầy Lưu, hít thở sâu nào, đừng kích động quá!”Quách Miểu Miểu và Đường Khê mỗi người đỡ một bên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì vào lúc nửa đêm.Ông cụ từ từ bình tĩnh lại, ngồi yên trên ghế, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Khê, hỏi:“Cháu có bán hai thỏi này không? Một thỏi, tôi trả năm mươi vạn.”Nghe câu này, Quách Miểu Miểu phun thẳng một ngụm nước ngọt đang uống dở ra ngoài.“Thầy Lưu, sao thầy có thể tranh hàng như vậy được chứ!”Ông cụ liếc anh ta một cái, chậm rãi nói:“Nếu cậu không sợ gặp rắc rối thì cậu cứ lấy.”Quách Miểu Miểu ấm ức phồng má lên, nhưng nghĩ ngợi một lúc, anh ta buộc phải thừa nhận mình không dám nhận mấy thỏi bạc này.Những món đồ không rõ triều đại, không rõ lịch sử như thế này thường đi kèm với rất nhiều phiền phức. Sẽ có không ít kẻ dòm ngó, gây ra đủ thứ rắc rối.Thay vì giữ lại, tốt hơn hết là để ông cụ nhận.Hơn nữa, với mức giá năm mươi vạn một thỏi bạc, Quách Miểu Miểu tự biết mình không thể trả nổi.Anh ta là dân buôn bán, làm gì có chuyện đầu tư lỗ vốn.Còn những món đồ mang tính chất nghiên cứu như thế này, chỉ có những người cuồng cổ vật như thầy Lưu mới sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy.Nếu là anh ta thì có khi còn chẳng trả nổi ba mươi vạn một thỏi.Nghĩ kỹ lại, Quách Miểu Miểu phẩy tay nói:“Thầy Lưu, nếu thầy thích, vậy cháu đành ‘cắt ruột’ nhường cho thầy.”Ông cụ cười nhạt, thẳng thừng nói:“‘Cắt ruột’? Hay là cậu không đủ tiền trả giá này?”Đường Khê nghe thấy con số năm mươi vạn một thỏi bạc, cả người như bùng nổ.Bây giờ huyết áp của cô còn cao hơn cả thầy Lưu.Hai thỏi bạc, chẳng phải là trị giá một trăm vạn sao?Cô lén sờ vào viên ngọc lam trong túi, thầm nghĩ món này chắc cũng đáng giá không ít.“À, thầy Lưu, cháu còn một món nữa...”“Cái gì? Lấy ra xem mau!” Ông cụ không giấu nổi sự háo hức.

Chương 26: Một Thỏi 50 Vạn