"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 37: Cần Phát Triển Việc Làm Ăn

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Bên anh không có việc làm ăn nào để làm sao?”Cố Hành Chu ngẩn người trước câu hỏi của cô. Thấy hắn đờ ra, Đường Khê tiếp tục:“Anh nghĩ mà xem, anh muốn đưa các thuộc hạ về nước đúng không? Nhưng về nước thì cần gì? Lương thực, vũ khí, tất cả những thứ đó đều phải dùng tiền để mua, đúng không?”Nghe vậy, Cố Hành Chu trầm ngâm, cảm thấy có lý.Đường Khê tiếp tục “thao túng tâm lý”:“Nếu đã cần tiền thì không kiếm từ nước đối địch chẳng phải lãng phí quá sao? Tiền đó không vào tay anh thì sớm muộn cũng sẽ thành vũ khí đánh vào đất nước anh!”Cố Hành Chu lập tức thay đổi ánh mắt, sắc lạnh hơn hẳn. Cô nói không sai, từ trước đến nay hắn luôn quá băn khoăn mà bỏ qua nhiều cơ hội.“Không ngờ Đường cô nương lại nhìn xa trông rộng như vậy. Được, để ta tìm cách khai thác thêm.”Nhận thấy thái độ của hắn thay đổi, Đường Khê liền kể thêm câu chuyện “nằm gai nếm mật” để khích lệ tinh thần.Cố Hành Chu nghe xong, ánh mắt liên tục biến đổi, cuối cùng gật đầu:“Quả thật, Đường cô nương là người nhìn xa trông rộng. Ta đã hiểu mình nên làm gì rồi...”Trước khi hắn rời đi, Đường Khê chợt nghĩ đến một ý tưởng. Cô lấy chai nước hoa, son môi và một vài món mỹ phẩm khác của mình đưa cho hắn.“Tôi đảm bảo phụ nữ bên anh sẽ rất thích những thứ này. Anh thử mang về xem sao.”Cô cũng không quên đưa thêm một túi đồ ăn vặt:“Còn đây là vài món ăn nhẹ. Anh thử để mấy người bên đó nếm thử, biết đâu lại mở ra cơ hội kinh doanh!”Cố Hành Chu ôm một đống đồ, tay còn xách một túi lớn đầy đồ ăn vặt, đi vào con hẻm cụt rồi biến mất ngay trước mặt Đường Khê.---Tại Bắc triều, trong cung điện Dao Quang.Tần Nhị và mấy người khác đang sốt ruột đứng đợi ở góc phòng.“Không phải chỉ bảo nói vài câu với nữ chủ tiệm kia rồi về sao? Sao đi lâu như vậy mà chưa thấy về?”Một người lo lắng nói:“Quận chúa, liệu thế tử có gặp nguy hiểm gì không?”Cố Tuyết Trúc đang thong thả uống trà, gương mặt đầy vẻ am hiểu:“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hành Chu cũng không phải lần đầu vào đó. Có khi... đệ ấy phải lòng nữ chủ tiệm kia nên muốn nói chuyện lâu thêm chút ấy chứ.”Tần Nhị và những người khác sững lại, sau đó bật cười:“Quận chúa, người nói thế tử gặp nguy hiểm thì chúng ta còn tin, chứ bảo ngài ấy thích một nữ tử thì... haha, thật sự không tin nổi!”

“Bên anh không có việc làm ăn nào để làm sao?”

Cố Hành Chu ngẩn người trước câu hỏi của cô. Thấy hắn đờ ra, Đường Khê tiếp tục:

“Anh nghĩ mà xem, anh muốn đưa các thuộc hạ về nước đúng không? Nhưng về nước thì cần gì? Lương thực, vũ khí, tất cả những thứ đó đều phải dùng tiền để mua, đúng không?”

Nghe vậy, Cố Hành Chu trầm ngâm, cảm thấy có lý.

Đường Khê tiếp tục “thao túng tâm lý”:

“Nếu đã cần tiền thì không kiếm từ nước đối địch chẳng phải lãng phí quá sao? Tiền đó không vào tay anh thì sớm muộn cũng sẽ thành vũ khí đánh vào đất nước anh!”

Cố Hành Chu lập tức thay đổi ánh mắt, sắc lạnh hơn hẳn. Cô nói không sai, từ trước đến nay hắn luôn quá băn khoăn mà bỏ qua nhiều cơ hội.

“Không ngờ Đường cô nương lại nhìn xa trông rộng như vậy. Được, để ta tìm cách khai thác thêm.”

Nhận thấy thái độ của hắn thay đổi, Đường Khê liền kể thêm câu chuyện “nằm gai nếm mật” để khích lệ tinh thần.

Cố Hành Chu nghe xong, ánh mắt liên tục biến đổi, cuối cùng gật đầu:

“Quả thật, Đường cô nương là người nhìn xa trông rộng. Ta đã hiểu mình nên làm gì rồi...”

Trước khi hắn rời đi, Đường Khê chợt nghĩ đến một ý tưởng. Cô lấy chai nước hoa, son môi và một vài món mỹ phẩm khác của mình đưa cho hắn.

“Tôi đảm bảo phụ nữ bên anh sẽ rất thích những thứ này. Anh thử mang về xem sao.”

Cô cũng không quên đưa thêm một túi đồ ăn vặt:

“Còn đây là vài món ăn nhẹ. Anh thử để mấy người bên đó nếm thử, biết đâu lại mở ra cơ hội kinh doanh!”

Cố Hành Chu ôm một đống đồ, tay còn xách một túi lớn đầy đồ ăn vặt, đi vào con hẻm cụt rồi biến mất ngay trước mặt Đường Khê.

---

Tại Bắc triều, trong cung điện Dao Quang.

Tần Nhị và mấy người khác đang sốt ruột đứng đợi ở góc phòng.

“Không phải chỉ bảo nói vài câu với nữ chủ tiệm kia rồi về sao? Sao đi lâu như vậy mà chưa thấy về?”

Một người lo lắng nói:

“Quận chúa, liệu thế tử có gặp nguy hiểm gì không?”

Cố Tuyết Trúc đang thong thả uống trà, gương mặt đầy vẻ am hiểu:

“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hành Chu cũng không phải lần đầu vào đó. Có khi... đệ ấy phải lòng nữ chủ tiệm kia nên muốn nói chuyện lâu thêm chút ấy chứ.”

Tần Nhị và những người khác sững lại, sau đó bật cười:

“Quận chúa, người nói thế tử gặp nguy hiểm thì chúng ta còn tin, chứ bảo ngài ấy thích một nữ tử thì... haha, thật sự không tin nổi!”

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Bên anh không có việc làm ăn nào để làm sao?”Cố Hành Chu ngẩn người trước câu hỏi của cô. Thấy hắn đờ ra, Đường Khê tiếp tục:“Anh nghĩ mà xem, anh muốn đưa các thuộc hạ về nước đúng không? Nhưng về nước thì cần gì? Lương thực, vũ khí, tất cả những thứ đó đều phải dùng tiền để mua, đúng không?”Nghe vậy, Cố Hành Chu trầm ngâm, cảm thấy có lý.Đường Khê tiếp tục “thao túng tâm lý”:“Nếu đã cần tiền thì không kiếm từ nước đối địch chẳng phải lãng phí quá sao? Tiền đó không vào tay anh thì sớm muộn cũng sẽ thành vũ khí đánh vào đất nước anh!”Cố Hành Chu lập tức thay đổi ánh mắt, sắc lạnh hơn hẳn. Cô nói không sai, từ trước đến nay hắn luôn quá băn khoăn mà bỏ qua nhiều cơ hội.“Không ngờ Đường cô nương lại nhìn xa trông rộng như vậy. Được, để ta tìm cách khai thác thêm.”Nhận thấy thái độ của hắn thay đổi, Đường Khê liền kể thêm câu chuyện “nằm gai nếm mật” để khích lệ tinh thần.Cố Hành Chu nghe xong, ánh mắt liên tục biến đổi, cuối cùng gật đầu:“Quả thật, Đường cô nương là người nhìn xa trông rộng. Ta đã hiểu mình nên làm gì rồi...”Trước khi hắn rời đi, Đường Khê chợt nghĩ đến một ý tưởng. Cô lấy chai nước hoa, son môi và một vài món mỹ phẩm khác của mình đưa cho hắn.“Tôi đảm bảo phụ nữ bên anh sẽ rất thích những thứ này. Anh thử mang về xem sao.”Cô cũng không quên đưa thêm một túi đồ ăn vặt:“Còn đây là vài món ăn nhẹ. Anh thử để mấy người bên đó nếm thử, biết đâu lại mở ra cơ hội kinh doanh!”Cố Hành Chu ôm một đống đồ, tay còn xách một túi lớn đầy đồ ăn vặt, đi vào con hẻm cụt rồi biến mất ngay trước mặt Đường Khê.---Tại Bắc triều, trong cung điện Dao Quang.Tần Nhị và mấy người khác đang sốt ruột đứng đợi ở góc phòng.“Không phải chỉ bảo nói vài câu với nữ chủ tiệm kia rồi về sao? Sao đi lâu như vậy mà chưa thấy về?”Một người lo lắng nói:“Quận chúa, liệu thế tử có gặp nguy hiểm gì không?”Cố Tuyết Trúc đang thong thả uống trà, gương mặt đầy vẻ am hiểu:“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hành Chu cũng không phải lần đầu vào đó. Có khi... đệ ấy phải lòng nữ chủ tiệm kia nên muốn nói chuyện lâu thêm chút ấy chứ.”Tần Nhị và những người khác sững lại, sau đó bật cười:“Quận chúa, người nói thế tử gặp nguy hiểm thì chúng ta còn tin, chứ bảo ngài ấy thích một nữ tử thì... haha, thật sự không tin nổi!”

Chương 37: Cần Phát Triển Việc Làm Ăn