"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 46: Hỏi Thăm

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Cảm ơn Đường cô nương đã quan tâm, ta sẽ nhớ lời cô.”Cố Hành Chu bước vào luồng ánh sáng trắng ở ngõ cụt kia, chỉ một lát sau đã biến mất.Đường Khê nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hành Chu lúc nãy, cảm thấy buồn cười, đứng tại chỗ bật cười thành tiếng.Ai mà biết được, Cố Hành Chu đỏ mặt như vậy là vì khi dạy cô mấy chiêu tự vệ, hai người đứng quá gần nhau.Thu dọn qua loa xong, Đường Khê chuẩn bị ra ngoài tìm nhà cung cấp hamburger và gà rán.Nhìn số dư trong tài khoản, cô vừa đi vừa ngân nga một giai điệu, tâm trạng phơi phới.Lại nghĩ đến số tiền đặt cọc mà Cố Hành Chu để lại, một chiếc vòng tay xinh đẹp và chiếc nhẫn mà cô chẳng rõ giá trị thực sự là gì.Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định về nhà, gói kỹ hai món đồ đó và mang theo bên mình. Tiện thể, sau khi tìm xong nhà cung cấp, cô sẽ ghé qua công ty của Quách Miểu Miểu để hỏi thử.Dạo gần đây, Đường Khê đã quen với hàng xóm láng giềng xung quanh.Đi trên đường, cô liên tục dừng lại chào hỏi.“Ông Lý, lại mang chim ra đi dạo đấy ạ?”“Ừ, cháu ra ngoài à? Cẩn thận nhé!”“Bác Vương, dạo này trời nóng, bác nhớ chú ý tránh nóng nha!”“Được rồi, cháu cũng cẩn thận nhé. Có rảnh thì qua nhà bác ăn kem nhé~”“Bà Trương, để cháu xách đồ giúp bà, bà đi chậm thôi ạ.”“Ôi, là cháu à, cảm ơn cháu nhé. Cháu còn tốt hơn cả con trai bà!”Hàng xóm ai cũng có ấn tượng tốt với Đường Khê, thậm chí còn thỉnh thoảng mời cô qua nhà ăn cơm.Chỉ mới vài ngày mà cô đã trở thành “bảo bối” của cả khu phố.Trên đường giúp bà Trương mang đồ về nhà, Đường Khê tiện thể thử hỏi một câu:“Bà Trương, bà có biết chỗ nào bán hamburger với gà rán ngon không ạ?”Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận. Sao cô lại đi hỏi người lớn tuổi thế này chứ?Ở tuổi này, chắc họ không thích mấy món ăn nhanh như hamburger hay gà rán đâu, vì thường cho rằng chúng không tốt cho sức khỏe.Lẽ ra cô nên hỏi mấy người trẻ hơn mới phải.Bà Trương nghĩ một lúc rồi cười nói: “Biết chứ?”“Bà biết ạ?”“Chứ sao. Ở cuối con phố này có một tiệm tên Gà Rán Tào Thị, mở được mấy chục năm rồi.”Đường Khê lẩm bẩm: “Gà Rán Tào Thị...”Bà Trương tiếp tục nói: “Đúng vậy, hồi trước tiệm đó nổi tiếng lắm. Hồi nhỏ chúng tôi toàn ăn gà rán nhà họ. Tiệm này cha truyền con nối ba đời, có công thức gia truyền, khác hẳn gà rán bên ngoài.”

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Cảm ơn Đường cô nương đã quan tâm, ta sẽ nhớ lời cô.”Cố Hành Chu bước vào luồng ánh sáng trắng ở ngõ cụt kia, chỉ một lát sau đã biến mất.Đường Khê nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hành Chu lúc nãy, cảm thấy buồn cười, đứng tại chỗ bật cười thành tiếng.Ai mà biết được, Cố Hành Chu đỏ mặt như vậy là vì khi dạy cô mấy chiêu tự vệ, hai người đứng quá gần nhau.Thu dọn qua loa xong, Đường Khê chuẩn bị ra ngoài tìm nhà cung cấp hamburger và gà rán.Nhìn số dư trong tài khoản, cô vừa đi vừa ngân nga một giai điệu, tâm trạng phơi phới.Lại nghĩ đến số tiền đặt cọc mà Cố Hành Chu để lại, một chiếc vòng tay xinh đẹp và chiếc nhẫn mà cô chẳng rõ giá trị thực sự là gì.Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định về nhà, gói kỹ hai món đồ đó và mang theo bên mình. Tiện thể, sau khi tìm xong nhà cung cấp, cô sẽ ghé qua công ty của Quách Miểu Miểu để hỏi thử.Dạo gần đây, Đường Khê đã quen với hàng xóm láng giềng xung quanh.Đi trên đường, cô liên tục dừng lại chào hỏi.“Ông Lý, lại mang chim ra đi dạo đấy ạ?”“Ừ, cháu ra ngoài à? Cẩn thận nhé!”“Bác Vương, dạo này trời nóng, bác nhớ chú ý tránh nóng nha!”“Được rồi, cháu cũng cẩn thận nhé. Có rảnh thì qua nhà bác ăn kem nhé~”“Bà Trương, để cháu xách đồ giúp bà, bà đi chậm thôi ạ.”“Ôi, là cháu à, cảm ơn cháu nhé. Cháu còn tốt hơn cả con trai bà!”Hàng xóm ai cũng có ấn tượng tốt với Đường Khê, thậm chí còn thỉnh thoảng mời cô qua nhà ăn cơm.Chỉ mới vài ngày mà cô đã trở thành “bảo bối” của cả khu phố.Trên đường giúp bà Trương mang đồ về nhà, Đường Khê tiện thể thử hỏi một câu:“Bà Trương, bà có biết chỗ nào bán hamburger với gà rán ngon không ạ?”Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận. Sao cô lại đi hỏi người lớn tuổi thế này chứ?Ở tuổi này, chắc họ không thích mấy món ăn nhanh như hamburger hay gà rán đâu, vì thường cho rằng chúng không tốt cho sức khỏe.Lẽ ra cô nên hỏi mấy người trẻ hơn mới phải.Bà Trương nghĩ một lúc rồi cười nói: “Biết chứ?”“Bà biết ạ?”“Chứ sao. Ở cuối con phố này có một tiệm tên Gà Rán Tào Thị, mở được mấy chục năm rồi.”Đường Khê lẩm bẩm: “Gà Rán Tào Thị...”Bà Trương tiếp tục nói: “Đúng vậy, hồi trước tiệm đó nổi tiếng lắm. Hồi nhỏ chúng tôi toàn ăn gà rán nhà họ. Tiệm này cha truyền con nối ba đời, có công thức gia truyền, khác hẳn gà rán bên ngoài.”

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Cảm ơn Đường cô nương đã quan tâm, ta sẽ nhớ lời cô.”Cố Hành Chu bước vào luồng ánh sáng trắng ở ngõ cụt kia, chỉ một lát sau đã biến mất.Đường Khê nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hành Chu lúc nãy, cảm thấy buồn cười, đứng tại chỗ bật cười thành tiếng.Ai mà biết được, Cố Hành Chu đỏ mặt như vậy là vì khi dạy cô mấy chiêu tự vệ, hai người đứng quá gần nhau.Thu dọn qua loa xong, Đường Khê chuẩn bị ra ngoài tìm nhà cung cấp hamburger và gà rán.Nhìn số dư trong tài khoản, cô vừa đi vừa ngân nga một giai điệu, tâm trạng phơi phới.Lại nghĩ đến số tiền đặt cọc mà Cố Hành Chu để lại, một chiếc vòng tay xinh đẹp và chiếc nhẫn mà cô chẳng rõ giá trị thực sự là gì.Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định về nhà, gói kỹ hai món đồ đó và mang theo bên mình. Tiện thể, sau khi tìm xong nhà cung cấp, cô sẽ ghé qua công ty của Quách Miểu Miểu để hỏi thử.Dạo gần đây, Đường Khê đã quen với hàng xóm láng giềng xung quanh.Đi trên đường, cô liên tục dừng lại chào hỏi.“Ông Lý, lại mang chim ra đi dạo đấy ạ?”“Ừ, cháu ra ngoài à? Cẩn thận nhé!”“Bác Vương, dạo này trời nóng, bác nhớ chú ý tránh nóng nha!”“Được rồi, cháu cũng cẩn thận nhé. Có rảnh thì qua nhà bác ăn kem nhé~”“Bà Trương, để cháu xách đồ giúp bà, bà đi chậm thôi ạ.”“Ôi, là cháu à, cảm ơn cháu nhé. Cháu còn tốt hơn cả con trai bà!”Hàng xóm ai cũng có ấn tượng tốt với Đường Khê, thậm chí còn thỉnh thoảng mời cô qua nhà ăn cơm.Chỉ mới vài ngày mà cô đã trở thành “bảo bối” của cả khu phố.Trên đường giúp bà Trương mang đồ về nhà, Đường Khê tiện thể thử hỏi một câu:“Bà Trương, bà có biết chỗ nào bán hamburger với gà rán ngon không ạ?”Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận. Sao cô lại đi hỏi người lớn tuổi thế này chứ?Ở tuổi này, chắc họ không thích mấy món ăn nhanh như hamburger hay gà rán đâu, vì thường cho rằng chúng không tốt cho sức khỏe.Lẽ ra cô nên hỏi mấy người trẻ hơn mới phải.Bà Trương nghĩ một lúc rồi cười nói: “Biết chứ?”“Bà biết ạ?”“Chứ sao. Ở cuối con phố này có một tiệm tên Gà Rán Tào Thị, mở được mấy chục năm rồi.”Đường Khê lẩm bẩm: “Gà Rán Tào Thị...”Bà Trương tiếp tục nói: “Đúng vậy, hồi trước tiệm đó nổi tiếng lắm. Hồi nhỏ chúng tôi toàn ăn gà rán nhà họ. Tiệm này cha truyền con nối ba đời, có công thức gia truyền, khác hẳn gà rán bên ngoài.”

Chương 46: Hỏi Thăm