"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 56: Dùng Siêu Xe Giao Gà Rán
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Cô kinh ngạc kêu lên: “Ông... ông Đào?!”“Ông... sao ông lại...?”Ngay lúc đó, một người đàn ông khác bước xuống từ ghế lái. Anh ta mặc vest đen, đeo kính gọng bạc, mang dáng vẻ của một tổng tài bá đạo bước thẳng tới.Ông Đào cười ha hả nhìn Đường Khê:“Tiểu Khê, để ông giới thiệu. Đây là con trai ông, Đào Hành Tung. Hành Tung, đây là cô bé mà ba hay nhắc, chính cô ấy đã giúp cứu cửa tiệm của ba!”Đường Khê vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đào Hành Tung tiến lên, gật đầu chào cô một cách lịch sự:“Chào cô Đương, cảm ơn cô đã giúp đỡ ba tôi.”Đường Khê nhìn chiếc xe sang, lại nhìn ông Đào, rồi chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo hơn cả khóc:“Không... không có gì đâu ạ...”Ông Đào mở cốp sau và ghế sau của xe, lấy ra từng thùng hàng.“Đây là 5.000 phần cháu đặt, những phần còn lại con trai ông sẽ cử người mang tới.”Chưa đầy vài phút sau, Đường Khê nhìn thấy cả đoàn xe nối đuôi nhau chạy tới.Từng chiếc siêu xe, hết chiếc này tới chiếc khác, lấp kín cả con đường trước nhà cô.Những chiếc Ferrari, RollsRoyce Cullinan và đủ loại siêu xe sặc sỡ khác khiến người ta hoa cả mắt.Từ mỗi chiếc xe, tài xế bước xuống, nhanh nhẹn lấy các thùng hàng ra và xếp ngay ngắn trong nhà Đường Khê.Đường Khê đứng ở cửa, nhìn những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau cùng đám người mang hàng vào, chỉ biết ngẩn người.Cảnh tượng này... không khác gì quay phim!Đường Khê thầm gào thét trong lòng:Ai đời nhà người ta lại dùng siêu xe để giao hàng chứ!!!Điên rồi sao?!Cô cảm thấy như vừa bị sét đánh trúng, tê liệt cả bên trong lẫn bên ngoài.Từ trước tới giờ, cô luôn nghĩ ông Đào là một ông lão đáng thương, hàng ngày ngồi giữ cửa tiệm nhỏ xập xệ không ai ghé.Không ngờ, ông lại là một đại gia ngầm!Rốt cuộc, ai mới là người đáng thương hơn đây?Đường Khê đờ người, không biết nói gì thêm.Đứng ở cửa, Đào Hành Tung nhìn ông Đào đang tất bật kiểm đếm từng thùng hàng, còn Đường Khê thì đứng ngây ra một bên.Anh ta đút tay vào túi, hắng giọng:“Đường tiểu thư, thật ra ba tôi không thiếu tiền đâu.”Đường Khê gật đầu máy móc: “Giờ thì tôi biết rồi…”Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Đào Hành Tung khẽ cười:“Tiệm gà rán nhà họ Đào của ba tôi đã mở từ thời cụ cố tôi, gần hai trăm năm rồi.”“Đến đời ba tôi, tiệm bắt đầu xuống dốc. Tôi từng bảo ba đóng cửa tiệm để cùng tôi ra nước ngoài dưỡng già, nhưng ba nhất quyết không chịu. Ba vẫn muốn giữ cửa tiệm và cũng không cho tôi can thiệp vào công việc của ông.”Đường Khê nhìn bóng lưng bận rộn của ông Đào, trong lòng đầy suy nghĩ.“Vậy nên mới thành ra như cô thấy. Tiệm của ba tôi gần như không có khách, cho đến khi cô tới rồi đặt hàng mấy vạn phần.”“Hôm đó, ba tôi gọi điện cho tôi, vừa nói vừa khóc vì vui sướng. Ba tôi không cố ý lừa cô đâu.”Đào Hành Tung gãi mũi, có chút ngượng ngùng.“Ba tôi không muốn tôi lái xe quá phô trương như vậy, nhưng công ty tôi chẳng có chiếc xe nào khác, đây đã là xe khiêm tốn nhất rồi. Ba tôi không thể một mình mang hết số hàng này nên ông đành để tôi chở ông tới đây…”Biểu cảm đang đầy cảm khái của Đường Khê lập tức cứng lại. Cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc, khóe miệng giật giật.“Thật ra, câu cuối cùng anh không nói cũng được, kẻo gây thù chuốc oán.”Đào Hành Tung bật cười khẽ.“Cô mua nhiều gà rán thế này làm gì? Loại đồ ăn này bảo quản không được lâu, chỉ vài ngày là hỏng thôi.”Đường Khê dùng một lý do bịa sẵn để đối phó.Quả thật, vài vạn phần gà rán là quá nhiều.Căn nhà của cô với diện tích tầng trệt hơn 100m², giờ đây gần như không còn chỗ để đi lại vì bị gà rán và hamburger chiếm hết chỗ.Những chiếc hamburger chồng cao lên nhau trông chẳng khác gì một bức tường hamburger.Số tiền còn lại là 89 vạn, Đường Khê không do dự, chuyển khoản thẳng vào tài khoản của ông Đào.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Cô kinh ngạc kêu lên: “Ông... ông Đào?!”“Ông... sao ông lại...?”Ngay lúc đó, một người đàn ông khác bước xuống từ ghế lái. Anh ta mặc vest đen, đeo kính gọng bạc, mang dáng vẻ của một tổng tài bá đạo bước thẳng tới.Ông Đào cười ha hả nhìn Đường Khê:“Tiểu Khê, để ông giới thiệu. Đây là con trai ông, Đào Hành Tung. Hành Tung, đây là cô bé mà ba hay nhắc, chính cô ấy đã giúp cứu cửa tiệm của ba!”Đường Khê vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đào Hành Tung tiến lên, gật đầu chào cô một cách lịch sự:“Chào cô Đương, cảm ơn cô đã giúp đỡ ba tôi.”Đường Khê nhìn chiếc xe sang, lại nhìn ông Đào, rồi chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo hơn cả khóc:“Không... không có gì đâu ạ...”Ông Đào mở cốp sau và ghế sau của xe, lấy ra từng thùng hàng.“Đây là 5.000 phần cháu đặt, những phần còn lại con trai ông sẽ cử người mang tới.”Chưa đầy vài phút sau, Đường Khê nhìn thấy cả đoàn xe nối đuôi nhau chạy tới.Từng chiếc siêu xe, hết chiếc này tới chiếc khác, lấp kín cả con đường trước nhà cô.Những chiếc Ferrari, RollsRoyce Cullinan và đủ loại siêu xe sặc sỡ khác khiến người ta hoa cả mắt.Từ mỗi chiếc xe, tài xế bước xuống, nhanh nhẹn lấy các thùng hàng ra và xếp ngay ngắn trong nhà Đường Khê.Đường Khê đứng ở cửa, nhìn những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau cùng đám người mang hàng vào, chỉ biết ngẩn người.Cảnh tượng này... không khác gì quay phim!Đường Khê thầm gào thét trong lòng:Ai đời nhà người ta lại dùng siêu xe để giao hàng chứ!!!Điên rồi sao?!Cô cảm thấy như vừa bị sét đánh trúng, tê liệt cả bên trong lẫn bên ngoài.Từ trước tới giờ, cô luôn nghĩ ông Đào là một ông lão đáng thương, hàng ngày ngồi giữ cửa tiệm nhỏ xập xệ không ai ghé.Không ngờ, ông lại là một đại gia ngầm!Rốt cuộc, ai mới là người đáng thương hơn đây?Đường Khê đờ người, không biết nói gì thêm.Đứng ở cửa, Đào Hành Tung nhìn ông Đào đang tất bật kiểm đếm từng thùng hàng, còn Đường Khê thì đứng ngây ra một bên.Anh ta đút tay vào túi, hắng giọng:“Đường tiểu thư, thật ra ba tôi không thiếu tiền đâu.”Đường Khê gật đầu máy móc: “Giờ thì tôi biết rồi…”Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Đào Hành Tung khẽ cười:“Tiệm gà rán nhà họ Đào của ba tôi đã mở từ thời cụ cố tôi, gần hai trăm năm rồi.”“Đến đời ba tôi, tiệm bắt đầu xuống dốc. Tôi từng bảo ba đóng cửa tiệm để cùng tôi ra nước ngoài dưỡng già, nhưng ba nhất quyết không chịu. Ba vẫn muốn giữ cửa tiệm và cũng không cho tôi can thiệp vào công việc của ông.”Đường Khê nhìn bóng lưng bận rộn của ông Đào, trong lòng đầy suy nghĩ.“Vậy nên mới thành ra như cô thấy. Tiệm của ba tôi gần như không có khách, cho đến khi cô tới rồi đặt hàng mấy vạn phần.”“Hôm đó, ba tôi gọi điện cho tôi, vừa nói vừa khóc vì vui sướng. Ba tôi không cố ý lừa cô đâu.”Đào Hành Tung gãi mũi, có chút ngượng ngùng.“Ba tôi không muốn tôi lái xe quá phô trương như vậy, nhưng công ty tôi chẳng có chiếc xe nào khác, đây đã là xe khiêm tốn nhất rồi. Ba tôi không thể một mình mang hết số hàng này nên ông đành để tôi chở ông tới đây…”Biểu cảm đang đầy cảm khái của Đường Khê lập tức cứng lại. Cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc, khóe miệng giật giật.“Thật ra, câu cuối cùng anh không nói cũng được, kẻo gây thù chuốc oán.”Đào Hành Tung bật cười khẽ.“Cô mua nhiều gà rán thế này làm gì? Loại đồ ăn này bảo quản không được lâu, chỉ vài ngày là hỏng thôi.”Đường Khê dùng một lý do bịa sẵn để đối phó.Quả thật, vài vạn phần gà rán là quá nhiều.Căn nhà của cô với diện tích tầng trệt hơn 100m², giờ đây gần như không còn chỗ để đi lại vì bị gà rán và hamburger chiếm hết chỗ.Những chiếc hamburger chồng cao lên nhau trông chẳng khác gì một bức tường hamburger.Số tiền còn lại là 89 vạn, Đường Khê không do dự, chuyển khoản thẳng vào tài khoản của ông Đào.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Cô kinh ngạc kêu lên: “Ông... ông Đào?!”“Ông... sao ông lại...?”Ngay lúc đó, một người đàn ông khác bước xuống từ ghế lái. Anh ta mặc vest đen, đeo kính gọng bạc, mang dáng vẻ của một tổng tài bá đạo bước thẳng tới.Ông Đào cười ha hả nhìn Đường Khê:“Tiểu Khê, để ông giới thiệu. Đây là con trai ông, Đào Hành Tung. Hành Tung, đây là cô bé mà ba hay nhắc, chính cô ấy đã giúp cứu cửa tiệm của ba!”Đường Khê vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đào Hành Tung tiến lên, gật đầu chào cô một cách lịch sự:“Chào cô Đương, cảm ơn cô đã giúp đỡ ba tôi.”Đường Khê nhìn chiếc xe sang, lại nhìn ông Đào, rồi chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo hơn cả khóc:“Không... không có gì đâu ạ...”Ông Đào mở cốp sau và ghế sau của xe, lấy ra từng thùng hàng.“Đây là 5.000 phần cháu đặt, những phần còn lại con trai ông sẽ cử người mang tới.”Chưa đầy vài phút sau, Đường Khê nhìn thấy cả đoàn xe nối đuôi nhau chạy tới.Từng chiếc siêu xe, hết chiếc này tới chiếc khác, lấp kín cả con đường trước nhà cô.Những chiếc Ferrari, RollsRoyce Cullinan và đủ loại siêu xe sặc sỡ khác khiến người ta hoa cả mắt.Từ mỗi chiếc xe, tài xế bước xuống, nhanh nhẹn lấy các thùng hàng ra và xếp ngay ngắn trong nhà Đường Khê.Đường Khê đứng ở cửa, nhìn những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau cùng đám người mang hàng vào, chỉ biết ngẩn người.Cảnh tượng này... không khác gì quay phim!Đường Khê thầm gào thét trong lòng:Ai đời nhà người ta lại dùng siêu xe để giao hàng chứ!!!Điên rồi sao?!Cô cảm thấy như vừa bị sét đánh trúng, tê liệt cả bên trong lẫn bên ngoài.Từ trước tới giờ, cô luôn nghĩ ông Đào là một ông lão đáng thương, hàng ngày ngồi giữ cửa tiệm nhỏ xập xệ không ai ghé.Không ngờ, ông lại là một đại gia ngầm!Rốt cuộc, ai mới là người đáng thương hơn đây?Đường Khê đờ người, không biết nói gì thêm.Đứng ở cửa, Đào Hành Tung nhìn ông Đào đang tất bật kiểm đếm từng thùng hàng, còn Đường Khê thì đứng ngây ra một bên.Anh ta đút tay vào túi, hắng giọng:“Đường tiểu thư, thật ra ba tôi không thiếu tiền đâu.”Đường Khê gật đầu máy móc: “Giờ thì tôi biết rồi…”Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Đào Hành Tung khẽ cười:“Tiệm gà rán nhà họ Đào của ba tôi đã mở từ thời cụ cố tôi, gần hai trăm năm rồi.”“Đến đời ba tôi, tiệm bắt đầu xuống dốc. Tôi từng bảo ba đóng cửa tiệm để cùng tôi ra nước ngoài dưỡng già, nhưng ba nhất quyết không chịu. Ba vẫn muốn giữ cửa tiệm và cũng không cho tôi can thiệp vào công việc của ông.”Đường Khê nhìn bóng lưng bận rộn của ông Đào, trong lòng đầy suy nghĩ.“Vậy nên mới thành ra như cô thấy. Tiệm của ba tôi gần như không có khách, cho đến khi cô tới rồi đặt hàng mấy vạn phần.”“Hôm đó, ba tôi gọi điện cho tôi, vừa nói vừa khóc vì vui sướng. Ba tôi không cố ý lừa cô đâu.”Đào Hành Tung gãi mũi, có chút ngượng ngùng.“Ba tôi không muốn tôi lái xe quá phô trương như vậy, nhưng công ty tôi chẳng có chiếc xe nào khác, đây đã là xe khiêm tốn nhất rồi. Ba tôi không thể một mình mang hết số hàng này nên ông đành để tôi chở ông tới đây…”Biểu cảm đang đầy cảm khái của Đường Khê lập tức cứng lại. Cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc, khóe miệng giật giật.“Thật ra, câu cuối cùng anh không nói cũng được, kẻo gây thù chuốc oán.”Đào Hành Tung bật cười khẽ.“Cô mua nhiều gà rán thế này làm gì? Loại đồ ăn này bảo quản không được lâu, chỉ vài ngày là hỏng thôi.”Đường Khê dùng một lý do bịa sẵn để đối phó.Quả thật, vài vạn phần gà rán là quá nhiều.Căn nhà của cô với diện tích tầng trệt hơn 100m², giờ đây gần như không còn chỗ để đi lại vì bị gà rán và hamburger chiếm hết chỗ.Những chiếc hamburger chồng cao lên nhau trông chẳng khác gì một bức tường hamburger.Số tiền còn lại là 89 vạn, Đường Khê không do dự, chuyển khoản thẳng vào tài khoản của ông Đào.