"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 65: Rượu Hoa Quả

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Chợt nhớ tới lô hàng mới nhập hôm nay, Đường Khê kéo Cố Hành Chu lại gần khu vực kệ hàng:“Anh thử xem mấy món này đi, đây là rượu của thời đại chúng ta, có rất nhiều loại khác nhau.”Cố Hành Chu nhìn những chai rượu với bao bì đẹp mắt, thoáng chốc như bị hoa mắt bởi sự đa dạng này.Dưới ánh mắt mong chờ của Đường Khê, hắn cầm lấy một lon rượu vị chanh leo, uống thử một ngụm, đôi mắt lập tức sáng lên.“Đây là loại rượu gì? Vị chua chua ngọt ngọt rất dễ uống.”Đường Khê nhìn hắn mà bật cười:“Đây là loại rượu ngọt rất được yêu thích ở thời đại này.”Không ngờ một thế tử lạnh lùng, ít nói như Cố Hành Chu lại thích uống rượu ngọt...Cố Hành Chu lại mở thêm một lon vị nho, uống xong càng không ngớt lời khen.Đúng lúc này, giọng ông chủ Đào vang lên ngoài cửa:“Đường Khê, ông mang đồ đến rồi đây!”Đường Khê vội chạy ra mở cửa:“Cảm ơn ông Đào! Để cháu tự mang vào, cũng không nhiều đồ đâu.”Cô cẩn thận tính toán trên điện thoại, thấy ông Đào mang đến 20 phần combo. Cô cũng không nhớ rõ giá của mỗi phần là bao nhiêu, liền dứt khoát chuyển hẳn 2.000 tệ sang tài khoản ông Đào rồi vội vàng quay lại nhà.“Con bé này... Thôi, ông nhận vậy!” Ông Đào lắc đầu cười lớn.Đường Khê đặt những túi gà rán và hamburger trước mặt Cố Hành Chu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:“Anh mang những món ăn kỳ lạ này về, họ không nghi ngờ gì sao?”Cố Hành Chu lắc đầu:“Không đâu. Ta đã bảo Tần Nhị mở một cửa hàng gà rán trong kinh thành, nói rằng những món này được mua từ cửa hàng đó. Nhân tiện cũng giúp cửa hàng thu hút thêm khách.”Đường Khê tròn mắt kinh ngạc: Nhanh vậy mà đã mở hẳn một cửa hàng?Cố Hành Chu thấy vẻ mặt cô, tưởng rằng cô giận nên vội giải thích:“Cửa hàng đó cô mới là bà chủ. Ta chỉ là người làm thuê, tạm thời quản lý giúp cô thôi.”“Ta á?”Trời đất, tự nhiên lại có một cửa hàng gà rán từ trên trời rơi xuống, lại còn mở ở thời cổ đại nữa chứ? Đúng là làm chủ mà chẳng phải tốn chút sức nào.Cô vội từ chối:“Bà chủ gì chứ, thôi đừng đùa. Tôi đâu có làm gì đâu, với lại anh cũng đã trả công cho tôi rồi mà.”Nhưng Cố Hành Chu vẫn nhất quyết muốn cô làm bà chủ đứng sau cửa hàng.Dù cô có nói thế nào cũng không lay chuyển được hắn, lúc này Đường Khê mới thấy được sự cứng đầu của người này.Nhìn trời dần tối, cuối cùng, cô nảy ra một cách giải quyết vẹn cả đôi đường.Đường Khê bất lực nói:“Thế này đi, hay tôi góp vốn vào cửa hàng gà rán của anh?”Cố Hành Chu hơi ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi hoặc:“Góp vốn là gì?”“Chính là tôi tham gia vào cửa hàng gà rán của anh. Tôi góp kỹ thuật, cung cấp gà rán và các món khác. Sau đó, lợi nhuận sẽ chia theo tỷ lệ.”Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, cảm thấy cách này không tệ:“Được, cứ làm theo lời cô.”Nhìn về phía 20 phần gà rán và mấy thùng rượu, Cố Hành Chu lấy từ trong áo ra một chiếc nhẫn ngọc bích:“Đây là vật ta lấy được từ yến tiệc hôm nay, coi như là tiền công lần này. Lần tới ta sẽ mang thêm nhiều thứ hơn.”Đường Khê nhận lấy chiếc nhẫn, ngắm nghía từ mọi góc độ, cảm thấy đây là một món đồ khá giá trị.Thực ra, lần này cô cũng chẳng mong thu được gì nhiều vì trước đó Cố Hành Chu đã trả cô quá hậu hĩnh.Cầm đồ xong, Cố Hành Chu rời khỏi nhà Đường Khê.Tại yến tiệc ở Bắc triều.Trong cung điện lộng lẫy dát vàng, các món ăn và rượu vang liên tục được rót đầy, tiếng đàn sáo cùng điệu múa uyển chuyển vang vọng khắp nơi.Cố Hành Chu kiếm một cái cớ rời khỏi yến tiệc.Khi hắn quay lại, trên tay cầm vài chiếc túi kỳ lạ cùng một thùng đồ chưa rõ là gì.Một nhóm các đại thần trẻ tuổi của Bắc triều lập tức vây quanh hắn.Trước đó, món ăn gọi là “hamburger” và “gà rán” mà Cố Hành Chu mang tới yến tiệc không chỉ được hoàng đế hết lời khen ngợi mà còn khiến các vương công đại thần mê mẩn.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Chợt nhớ tới lô hàng mới nhập hôm nay, Đường Khê kéo Cố Hành Chu lại gần khu vực kệ hàng:“Anh thử xem mấy món này đi, đây là rượu của thời đại chúng ta, có rất nhiều loại khác nhau.”Cố Hành Chu nhìn những chai rượu với bao bì đẹp mắt, thoáng chốc như bị hoa mắt bởi sự đa dạng này.Dưới ánh mắt mong chờ của Đường Khê, hắn cầm lấy một lon rượu vị chanh leo, uống thử một ngụm, đôi mắt lập tức sáng lên.“Đây là loại rượu gì? Vị chua chua ngọt ngọt rất dễ uống.”Đường Khê nhìn hắn mà bật cười:“Đây là loại rượu ngọt rất được yêu thích ở thời đại này.”Không ngờ một thế tử lạnh lùng, ít nói như Cố Hành Chu lại thích uống rượu ngọt...Cố Hành Chu lại mở thêm một lon vị nho, uống xong càng không ngớt lời khen.Đúng lúc này, giọng ông chủ Đào vang lên ngoài cửa:“Đường Khê, ông mang đồ đến rồi đây!”Đường Khê vội chạy ra mở cửa:“Cảm ơn ông Đào! Để cháu tự mang vào, cũng không nhiều đồ đâu.”Cô cẩn thận tính toán trên điện thoại, thấy ông Đào mang đến 20 phần combo. Cô cũng không nhớ rõ giá của mỗi phần là bao nhiêu, liền dứt khoát chuyển hẳn 2.000 tệ sang tài khoản ông Đào rồi vội vàng quay lại nhà.“Con bé này... Thôi, ông nhận vậy!” Ông Đào lắc đầu cười lớn.Đường Khê đặt những túi gà rán và hamburger trước mặt Cố Hành Chu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:“Anh mang những món ăn kỳ lạ này về, họ không nghi ngờ gì sao?”Cố Hành Chu lắc đầu:“Không đâu. Ta đã bảo Tần Nhị mở một cửa hàng gà rán trong kinh thành, nói rằng những món này được mua từ cửa hàng đó. Nhân tiện cũng giúp cửa hàng thu hút thêm khách.”Đường Khê tròn mắt kinh ngạc: Nhanh vậy mà đã mở hẳn một cửa hàng?Cố Hành Chu thấy vẻ mặt cô, tưởng rằng cô giận nên vội giải thích:“Cửa hàng đó cô mới là bà chủ. Ta chỉ là người làm thuê, tạm thời quản lý giúp cô thôi.”“Ta á?”Trời đất, tự nhiên lại có một cửa hàng gà rán từ trên trời rơi xuống, lại còn mở ở thời cổ đại nữa chứ? Đúng là làm chủ mà chẳng phải tốn chút sức nào.Cô vội từ chối:“Bà chủ gì chứ, thôi đừng đùa. Tôi đâu có làm gì đâu, với lại anh cũng đã trả công cho tôi rồi mà.”Nhưng Cố Hành Chu vẫn nhất quyết muốn cô làm bà chủ đứng sau cửa hàng.Dù cô có nói thế nào cũng không lay chuyển được hắn, lúc này Đường Khê mới thấy được sự cứng đầu của người này.Nhìn trời dần tối, cuối cùng, cô nảy ra một cách giải quyết vẹn cả đôi đường.Đường Khê bất lực nói:“Thế này đi, hay tôi góp vốn vào cửa hàng gà rán của anh?”Cố Hành Chu hơi ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi hoặc:“Góp vốn là gì?”“Chính là tôi tham gia vào cửa hàng gà rán của anh. Tôi góp kỹ thuật, cung cấp gà rán và các món khác. Sau đó, lợi nhuận sẽ chia theo tỷ lệ.”Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, cảm thấy cách này không tệ:“Được, cứ làm theo lời cô.”Nhìn về phía 20 phần gà rán và mấy thùng rượu, Cố Hành Chu lấy từ trong áo ra một chiếc nhẫn ngọc bích:“Đây là vật ta lấy được từ yến tiệc hôm nay, coi như là tiền công lần này. Lần tới ta sẽ mang thêm nhiều thứ hơn.”Đường Khê nhận lấy chiếc nhẫn, ngắm nghía từ mọi góc độ, cảm thấy đây là một món đồ khá giá trị.Thực ra, lần này cô cũng chẳng mong thu được gì nhiều vì trước đó Cố Hành Chu đã trả cô quá hậu hĩnh.Cầm đồ xong, Cố Hành Chu rời khỏi nhà Đường Khê.Tại yến tiệc ở Bắc triều.Trong cung điện lộng lẫy dát vàng, các món ăn và rượu vang liên tục được rót đầy, tiếng đàn sáo cùng điệu múa uyển chuyển vang vọng khắp nơi.Cố Hành Chu kiếm một cái cớ rời khỏi yến tiệc.Khi hắn quay lại, trên tay cầm vài chiếc túi kỳ lạ cùng một thùng đồ chưa rõ là gì.Một nhóm các đại thần trẻ tuổi của Bắc triều lập tức vây quanh hắn.Trước đó, món ăn gọi là “hamburger” và “gà rán” mà Cố Hành Chu mang tới yến tiệc không chỉ được hoàng đế hết lời khen ngợi mà còn khiến các vương công đại thần mê mẩn.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Chợt nhớ tới lô hàng mới nhập hôm nay, Đường Khê kéo Cố Hành Chu lại gần khu vực kệ hàng:“Anh thử xem mấy món này đi, đây là rượu của thời đại chúng ta, có rất nhiều loại khác nhau.”Cố Hành Chu nhìn những chai rượu với bao bì đẹp mắt, thoáng chốc như bị hoa mắt bởi sự đa dạng này.Dưới ánh mắt mong chờ của Đường Khê, hắn cầm lấy một lon rượu vị chanh leo, uống thử một ngụm, đôi mắt lập tức sáng lên.“Đây là loại rượu gì? Vị chua chua ngọt ngọt rất dễ uống.”Đường Khê nhìn hắn mà bật cười:“Đây là loại rượu ngọt rất được yêu thích ở thời đại này.”Không ngờ một thế tử lạnh lùng, ít nói như Cố Hành Chu lại thích uống rượu ngọt...Cố Hành Chu lại mở thêm một lon vị nho, uống xong càng không ngớt lời khen.Đúng lúc này, giọng ông chủ Đào vang lên ngoài cửa:“Đường Khê, ông mang đồ đến rồi đây!”Đường Khê vội chạy ra mở cửa:“Cảm ơn ông Đào! Để cháu tự mang vào, cũng không nhiều đồ đâu.”Cô cẩn thận tính toán trên điện thoại, thấy ông Đào mang đến 20 phần combo. Cô cũng không nhớ rõ giá của mỗi phần là bao nhiêu, liền dứt khoát chuyển hẳn 2.000 tệ sang tài khoản ông Đào rồi vội vàng quay lại nhà.“Con bé này... Thôi, ông nhận vậy!” Ông Đào lắc đầu cười lớn.Đường Khê đặt những túi gà rán và hamburger trước mặt Cố Hành Chu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:“Anh mang những món ăn kỳ lạ này về, họ không nghi ngờ gì sao?”Cố Hành Chu lắc đầu:“Không đâu. Ta đã bảo Tần Nhị mở một cửa hàng gà rán trong kinh thành, nói rằng những món này được mua từ cửa hàng đó. Nhân tiện cũng giúp cửa hàng thu hút thêm khách.”Đường Khê tròn mắt kinh ngạc: Nhanh vậy mà đã mở hẳn một cửa hàng?Cố Hành Chu thấy vẻ mặt cô, tưởng rằng cô giận nên vội giải thích:“Cửa hàng đó cô mới là bà chủ. Ta chỉ là người làm thuê, tạm thời quản lý giúp cô thôi.”“Ta á?”Trời đất, tự nhiên lại có một cửa hàng gà rán từ trên trời rơi xuống, lại còn mở ở thời cổ đại nữa chứ? Đúng là làm chủ mà chẳng phải tốn chút sức nào.Cô vội từ chối:“Bà chủ gì chứ, thôi đừng đùa. Tôi đâu có làm gì đâu, với lại anh cũng đã trả công cho tôi rồi mà.”Nhưng Cố Hành Chu vẫn nhất quyết muốn cô làm bà chủ đứng sau cửa hàng.Dù cô có nói thế nào cũng không lay chuyển được hắn, lúc này Đường Khê mới thấy được sự cứng đầu của người này.Nhìn trời dần tối, cuối cùng, cô nảy ra một cách giải quyết vẹn cả đôi đường.Đường Khê bất lực nói:“Thế này đi, hay tôi góp vốn vào cửa hàng gà rán của anh?”Cố Hành Chu hơi ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi hoặc:“Góp vốn là gì?”“Chính là tôi tham gia vào cửa hàng gà rán của anh. Tôi góp kỹ thuật, cung cấp gà rán và các món khác. Sau đó, lợi nhuận sẽ chia theo tỷ lệ.”Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, cảm thấy cách này không tệ:“Được, cứ làm theo lời cô.”Nhìn về phía 20 phần gà rán và mấy thùng rượu, Cố Hành Chu lấy từ trong áo ra một chiếc nhẫn ngọc bích:“Đây là vật ta lấy được từ yến tiệc hôm nay, coi như là tiền công lần này. Lần tới ta sẽ mang thêm nhiều thứ hơn.”Đường Khê nhận lấy chiếc nhẫn, ngắm nghía từ mọi góc độ, cảm thấy đây là một món đồ khá giá trị.Thực ra, lần này cô cũng chẳng mong thu được gì nhiều vì trước đó Cố Hành Chu đã trả cô quá hậu hĩnh.Cầm đồ xong, Cố Hành Chu rời khỏi nhà Đường Khê.Tại yến tiệc ở Bắc triều.Trong cung điện lộng lẫy dát vàng, các món ăn và rượu vang liên tục được rót đầy, tiếng đàn sáo cùng điệu múa uyển chuyển vang vọng khắp nơi.Cố Hành Chu kiếm một cái cớ rời khỏi yến tiệc.Khi hắn quay lại, trên tay cầm vài chiếc túi kỳ lạ cùng một thùng đồ chưa rõ là gì.Một nhóm các đại thần trẻ tuổi của Bắc triều lập tức vây quanh hắn.Trước đó, món ăn gọi là “hamburger” và “gà rán” mà Cố Hành Chu mang tới yến tiệc không chỉ được hoàng đế hết lời khen ngợi mà còn khiến các vương công đại thần mê mẩn.

Chương 65: Rượu Hoa Quả