"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 114
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê cười gượng, lúng túng mời anh vào nhà.Cô vẫn đẩy theo thùng châu báu lớn vào trong.Quách Miểu Miểu liếc mắt thấy họa tiết quen thuộc trên thùng, lập tức nhận ra Đường Khê lại vừa có được "hàng lớn"."Để tôi giúp cậu."Anh nói một cách nghiêm túc, tiến lên nhận lấy chiếc thùng từ tay Đường Khê.Dĩ nhiên, anh cũng muốn xem bên trong là thứ gì.Từ khi Đường Khê chia tay gã bạn trai cũ tồi tệ, cuộc sống của cô như bước sang trang mới, ngày nào cũng xuất hiện những món đồ cổ làm người ta kinh ngạc.Hai người cùng bước vào nhà.Quách Miểu Miểu hạ giọng, ánh mắt lấp lánh như một tên trộm:"Lại có đồ tốt nữa à?"Đường Khê nhìn Quách Miểu Miểu với dáng vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy khó tả.Rõ ràng mấy món đồ cổ này cô có được qua những kênh chính thống.Thế mà nhìn bộ dạng của Quách Miểu Miểu bây giờ, cứ như cô đang buôn lậu đồ cổ từ chợ đen vậy."Cậu nghiêm chỉnh chút đi, đây là đồ chính ngạch đấy, làm gì mà lén lút như ăn trộm vậy chứ!"Không nhịn được, Đường Khê véo anh một cái.Quách Miểu Miểu đau quá hét lên:"Biết rồi, biết rồi! Tôi có nói không phải chính ngạch đâu, cậu hung dữ gì chứ. Tôi vừa đem hết tài sản riêng của mình ra trả tiền đất cho cậu đấy!"Đường Khê trừng mắt nhìn anh:"Cậu còn biết xấu hổ không? Tôi không muốn nói toạc ra, nhưng tài sản của cậu không chỉ có bấy nhiêu đâu nhé! Đúng là tư bản xấu xa!"Quách Miểu Miểu cười đầy tò mò:"Thôi, cho tôi xem đi, lần này là thứ gì thế?"Dưới ánh mắt chờ mong của anh, Đường Khê mở chiếc thùng ra."Đây, cậu tự xem đi."Trong ánh đèn, những món trang sức trong thùng vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.Đôi mắt của Quách Miểu Miểu lập tức mở to, đồng tử co lại:"Đây... đây là..."Đường Khê thấy anh ngạc nhiên như vậy cũng không còn thấy lạ, cô ung dung ngồi uống nước, tỏ vẻ chẳng hề bận tâm.Quách Miểu Miểu thật sự không thể ngồi yên."Đường Khê, cậu ra giá đi! Những món này đẹp đến mức hoàn hảo!"Anh gần như muốn khóc.Trong nghề bao nhiêu năm, anh đã thấy không biết bao nhiêu bảo vật quý giá.Nhưng những món Đường Khê mang về gần đây thực sự khiến anh kinh ngạc. Chúng không giống như những món đồ cổ được khai quật.Chúng gần như hoàn toàn nguyên vẹn, không khác gì đồ mới tinh.Nếu không phải nhìn chất liệu và kỹ thuật chế tác thì chắc chắn anh sẽ nhầm đây là đồ hiện đại.Những món đồ này không hề có dấu hiệu xuống cấp của thời gian, sáng bóng như vừa được tạo ra từ tay những người thợ tài hoa thời xưa.Quách Miểu Miểu vốn nhạy bén, trong lòng đã có suy đoán.Rõ ràng là Đường Khê đã trải qua một cơ duyên kỳ lạ nào đó. Thậm chí, chuyện xuyên thời gian cũng không phải là không thể.Đường Khê nhìn ánh mắt của anh mà thở dài. Cô biết chuyện của mình sớm muộn cũng không giấu được anh.Quách Miểu Miểu có sự nhạy cảm bẩm sinh với đồ cổ, không phải điều người khác có thể học được.Những lời nói dối của cô có thể qua mắt mấy ông già trong nghề, nhưng không qua mắt được anh. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Đường Khê bất đắc dĩ cười một tiếng:"Cậu chọn vài món đi, tôi không lấy tiền. Nhưng chuyện của tôi..."Đôi mắt Quách Miểu Miểu lập tức sáng rỡ."Thật hả? Tùy ý chọn vài món?! Cậu đúng là hào phóng!""Được rồi, tôi không khách sáo đâu!"Quách Miểu Miểu cúi người chọn tới chọn lui.Cuối cùng, anh lấy một chuỗi vòng cổ pha lê, một chiếc ngọc như ý, một dây chuyền vàng đính hồng ngọc và thêm vài món nhỏ khác."Chỉ chọn mấy thứ này thôi!"Đường Khê nhìn anh ôm khư khư những món đồ như bảo vật, không nhịn được buông lời chế nhạo:"Thật là... chẳng có chí khí gì cả.""Cậu không hiểu đâu! Những thứ này quý hiếm thế nào cậu có biết không?! Tôi chưa từng thấy chúng ở bất kỳ cuộc đấu giá nào. Chỉ cần những thứ này thôi là cậu có thể mua được cả một thành phố đấy!"
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê cười gượng, lúng túng mời anh vào nhà.Cô vẫn đẩy theo thùng châu báu lớn vào trong.Quách Miểu Miểu liếc mắt thấy họa tiết quen thuộc trên thùng, lập tức nhận ra Đường Khê lại vừa có được "hàng lớn"."Để tôi giúp cậu."Anh nói một cách nghiêm túc, tiến lên nhận lấy chiếc thùng từ tay Đường Khê.Dĩ nhiên, anh cũng muốn xem bên trong là thứ gì.Từ khi Đường Khê chia tay gã bạn trai cũ tồi tệ, cuộc sống của cô như bước sang trang mới, ngày nào cũng xuất hiện những món đồ cổ làm người ta kinh ngạc.Hai người cùng bước vào nhà.Quách Miểu Miểu hạ giọng, ánh mắt lấp lánh như một tên trộm:"Lại có đồ tốt nữa à?"Đường Khê nhìn Quách Miểu Miểu với dáng vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy khó tả.Rõ ràng mấy món đồ cổ này cô có được qua những kênh chính thống.Thế mà nhìn bộ dạng của Quách Miểu Miểu bây giờ, cứ như cô đang buôn lậu đồ cổ từ chợ đen vậy."Cậu nghiêm chỉnh chút đi, đây là đồ chính ngạch đấy, làm gì mà lén lút như ăn trộm vậy chứ!"Không nhịn được, Đường Khê véo anh một cái.Quách Miểu Miểu đau quá hét lên:"Biết rồi, biết rồi! Tôi có nói không phải chính ngạch đâu, cậu hung dữ gì chứ. Tôi vừa đem hết tài sản riêng của mình ra trả tiền đất cho cậu đấy!"Đường Khê trừng mắt nhìn anh:"Cậu còn biết xấu hổ không? Tôi không muốn nói toạc ra, nhưng tài sản của cậu không chỉ có bấy nhiêu đâu nhé! Đúng là tư bản xấu xa!"Quách Miểu Miểu cười đầy tò mò:"Thôi, cho tôi xem đi, lần này là thứ gì thế?"Dưới ánh mắt chờ mong của anh, Đường Khê mở chiếc thùng ra."Đây, cậu tự xem đi."Trong ánh đèn, những món trang sức trong thùng vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.Đôi mắt của Quách Miểu Miểu lập tức mở to, đồng tử co lại:"Đây... đây là..."Đường Khê thấy anh ngạc nhiên như vậy cũng không còn thấy lạ, cô ung dung ngồi uống nước, tỏ vẻ chẳng hề bận tâm.Quách Miểu Miểu thật sự không thể ngồi yên."Đường Khê, cậu ra giá đi! Những món này đẹp đến mức hoàn hảo!"Anh gần như muốn khóc.Trong nghề bao nhiêu năm, anh đã thấy không biết bao nhiêu bảo vật quý giá.Nhưng những món Đường Khê mang về gần đây thực sự khiến anh kinh ngạc. Chúng không giống như những món đồ cổ được khai quật.Chúng gần như hoàn toàn nguyên vẹn, không khác gì đồ mới tinh.Nếu không phải nhìn chất liệu và kỹ thuật chế tác thì chắc chắn anh sẽ nhầm đây là đồ hiện đại.Những món đồ này không hề có dấu hiệu xuống cấp của thời gian, sáng bóng như vừa được tạo ra từ tay những người thợ tài hoa thời xưa.Quách Miểu Miểu vốn nhạy bén, trong lòng đã có suy đoán.Rõ ràng là Đường Khê đã trải qua một cơ duyên kỳ lạ nào đó. Thậm chí, chuyện xuyên thời gian cũng không phải là không thể.Đường Khê nhìn ánh mắt của anh mà thở dài. Cô biết chuyện của mình sớm muộn cũng không giấu được anh.Quách Miểu Miểu có sự nhạy cảm bẩm sinh với đồ cổ, không phải điều người khác có thể học được.Những lời nói dối của cô có thể qua mắt mấy ông già trong nghề, nhưng không qua mắt được anh. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Đường Khê bất đắc dĩ cười một tiếng:"Cậu chọn vài món đi, tôi không lấy tiền. Nhưng chuyện của tôi..."Đôi mắt Quách Miểu Miểu lập tức sáng rỡ."Thật hả? Tùy ý chọn vài món?! Cậu đúng là hào phóng!""Được rồi, tôi không khách sáo đâu!"Quách Miểu Miểu cúi người chọn tới chọn lui.Cuối cùng, anh lấy một chuỗi vòng cổ pha lê, một chiếc ngọc như ý, một dây chuyền vàng đính hồng ngọc và thêm vài món nhỏ khác."Chỉ chọn mấy thứ này thôi!"Đường Khê nhìn anh ôm khư khư những món đồ như bảo vật, không nhịn được buông lời chế nhạo:"Thật là... chẳng có chí khí gì cả.""Cậu không hiểu đâu! Những thứ này quý hiếm thế nào cậu có biết không?! Tôi chưa từng thấy chúng ở bất kỳ cuộc đấu giá nào. Chỉ cần những thứ này thôi là cậu có thể mua được cả một thành phố đấy!"
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê cười gượng, lúng túng mời anh vào nhà.Cô vẫn đẩy theo thùng châu báu lớn vào trong.Quách Miểu Miểu liếc mắt thấy họa tiết quen thuộc trên thùng, lập tức nhận ra Đường Khê lại vừa có được "hàng lớn"."Để tôi giúp cậu."Anh nói một cách nghiêm túc, tiến lên nhận lấy chiếc thùng từ tay Đường Khê.Dĩ nhiên, anh cũng muốn xem bên trong là thứ gì.Từ khi Đường Khê chia tay gã bạn trai cũ tồi tệ, cuộc sống của cô như bước sang trang mới, ngày nào cũng xuất hiện những món đồ cổ làm người ta kinh ngạc.Hai người cùng bước vào nhà.Quách Miểu Miểu hạ giọng, ánh mắt lấp lánh như một tên trộm:"Lại có đồ tốt nữa à?"Đường Khê nhìn Quách Miểu Miểu với dáng vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy khó tả.Rõ ràng mấy món đồ cổ này cô có được qua những kênh chính thống.Thế mà nhìn bộ dạng của Quách Miểu Miểu bây giờ, cứ như cô đang buôn lậu đồ cổ từ chợ đen vậy."Cậu nghiêm chỉnh chút đi, đây là đồ chính ngạch đấy, làm gì mà lén lút như ăn trộm vậy chứ!"Không nhịn được, Đường Khê véo anh một cái.Quách Miểu Miểu đau quá hét lên:"Biết rồi, biết rồi! Tôi có nói không phải chính ngạch đâu, cậu hung dữ gì chứ. Tôi vừa đem hết tài sản riêng của mình ra trả tiền đất cho cậu đấy!"Đường Khê trừng mắt nhìn anh:"Cậu còn biết xấu hổ không? Tôi không muốn nói toạc ra, nhưng tài sản của cậu không chỉ có bấy nhiêu đâu nhé! Đúng là tư bản xấu xa!"Quách Miểu Miểu cười đầy tò mò:"Thôi, cho tôi xem đi, lần này là thứ gì thế?"Dưới ánh mắt chờ mong của anh, Đường Khê mở chiếc thùng ra."Đây, cậu tự xem đi."Trong ánh đèn, những món trang sức trong thùng vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.Đôi mắt của Quách Miểu Miểu lập tức mở to, đồng tử co lại:"Đây... đây là..."Đường Khê thấy anh ngạc nhiên như vậy cũng không còn thấy lạ, cô ung dung ngồi uống nước, tỏ vẻ chẳng hề bận tâm.Quách Miểu Miểu thật sự không thể ngồi yên."Đường Khê, cậu ra giá đi! Những món này đẹp đến mức hoàn hảo!"Anh gần như muốn khóc.Trong nghề bao nhiêu năm, anh đã thấy không biết bao nhiêu bảo vật quý giá.Nhưng những món Đường Khê mang về gần đây thực sự khiến anh kinh ngạc. Chúng không giống như những món đồ cổ được khai quật.Chúng gần như hoàn toàn nguyên vẹn, không khác gì đồ mới tinh.Nếu không phải nhìn chất liệu và kỹ thuật chế tác thì chắc chắn anh sẽ nhầm đây là đồ hiện đại.Những món đồ này không hề có dấu hiệu xuống cấp của thời gian, sáng bóng như vừa được tạo ra từ tay những người thợ tài hoa thời xưa.Quách Miểu Miểu vốn nhạy bén, trong lòng đã có suy đoán.Rõ ràng là Đường Khê đã trải qua một cơ duyên kỳ lạ nào đó. Thậm chí, chuyện xuyên thời gian cũng không phải là không thể.Đường Khê nhìn ánh mắt của anh mà thở dài. Cô biết chuyện của mình sớm muộn cũng không giấu được anh.Quách Miểu Miểu có sự nhạy cảm bẩm sinh với đồ cổ, không phải điều người khác có thể học được.Những lời nói dối của cô có thể qua mắt mấy ông già trong nghề, nhưng không qua mắt được anh. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Đường Khê bất đắc dĩ cười một tiếng:"Cậu chọn vài món đi, tôi không lấy tiền. Nhưng chuyện của tôi..."Đôi mắt Quách Miểu Miểu lập tức sáng rỡ."Thật hả? Tùy ý chọn vài món?! Cậu đúng là hào phóng!""Được rồi, tôi không khách sáo đâu!"Quách Miểu Miểu cúi người chọn tới chọn lui.Cuối cùng, anh lấy một chuỗi vòng cổ pha lê, một chiếc ngọc như ý, một dây chuyền vàng đính hồng ngọc và thêm vài món nhỏ khác."Chỉ chọn mấy thứ này thôi!"Đường Khê nhìn anh ôm khư khư những món đồ như bảo vật, không nhịn được buông lời chế nhạo:"Thật là... chẳng có chí khí gì cả.""Cậu không hiểu đâu! Những thứ này quý hiếm thế nào cậu có biết không?! Tôi chưa từng thấy chúng ở bất kỳ cuộc đấu giá nào. Chỉ cần những thứ này thôi là cậu có thể mua được cả một thành phố đấy!"