"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 128
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Nếu không, sau này ai mang tiền đến cho cô chứ.Cố Hành Chu nhìn những món đồ tự vệ có vẻ như đồ chơi kia, bất lực nhìn cô.“Cô chắc chắn mấy thứ này có ích ở thời của ta chứ?”Đường Khê ngó qua đống đồ, có chút nản lòng.“Tôi biết chúng có thể không giúp ích được gì nhiều, nhưng ở bên tôi thì súng ống đều là hàng cấm, có tiền cũng không mua nổi. Nếu không, tôi đã chuẩn bị cho cha anh một khẩu AK rồi. Ai dám đuổi giết thì cứ bắn tung toé.”Những món đồ này là kết quả của sự cân nhắc kỹ càng, chỉ có thể mua được những thứ như vậy.Súng đạn thì cấm, không đời nào mua nổi.Thuốc men còn có thể viện cớ, nhưng nếu mua súng thì dù lấy cớ gì cũng vô ích.Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu dõi theo cô, nhìn cô nói chuyện không ngừng, nụ cười trong mắt hắn như muốn tràn ra.Đường Khê tiếp tục lấy từ trong chiếc balo khác ra một chiếc áo giáp.“Thứ này hữu dụng lắm đấy. Đây là áo giáp chống đạn cao cấp, súng bắn không xuyên qua được, huống chi là các loại vũ khí lạnh ở thời các anh.”Cô nhấn mạnh hai chữ "cao cấp" như để tăng thêm trọng lượng cho lời nói.Áo chống đạn loại thường và loại cao cấp rất khác nhau. Không chỉ giá cả chênh lệch đến mấy lần, mà chất lượng và chức năng cũng vượt trội hơn rất nhiều.Áo giáp cao cấp có chất liệu tốt hơn, ứng dụng đa dạng hơn. Để tránh bất trắc, Đường Khê quyết định mua loại tốt nhất của cửa hàng.Dù những món đồ tự vệ mà cô mua trông có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng nếu dùng làm ám khí thì chắc vẫn hữu dụng.Cố Hành Chu mỉm cười, hỏi:“Thứ này thực sự có thể ngăn được vũ khí đâm xuyên qua sao?”Đường Khê đầy tự hào đáp:“Đương nhiên rồi. Thực ra, thứ này phù hợp nhất trên chiến trường, khi hai bên sử dụng các loại giáo dài hay thương dài. Lúc đó, nó sẽ phát huy tác dụng rất lớn.”Cố Hành Chu nhìn chiếc áo giáp trước mặt, trông thì có vẻ tầm thường, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.Hắn không tin một chiếc áo nhỏ như vậy lại có thể chống được vũ khí đâm xuyên.Thấy hắn không tin, Đường Khê liền lấy chiếc áo giáp lớn hơn, mặc thử lên người hắn.“Mặc vào đi, thử rồi sẽ biết.”Khi Cố Hành Chu mặc vào, trông hắn buồn cười không chịu được.Đường Khê lấy con dao gọt hoa quả từ bàn ăn trở lại, nhìn bộ dạng hắn mà cười đến gập cả người.Người đàn ông với bộ áo dài xanh thùng thình, tóc xõa tự nhiên, bây giờ lại đang khoác một chiếc áo giáp rằn ri.Hình ảnh ấy thật sự quá lệch pha, buồn cười đến không nói nên lời.Một người vốn mang phong thái thần tiên, giờ lại bị kéo thẳng xuống mặt đất.“Để tôi thử xem, tôi sẽ dùng con dao này đâm anh nhé.”Đường Khê vừa nói vừa cười.Cố Hành Chu cảm thấy khó hiểu. Có gì buồn cười đâu, hắn thấy cái áo giáp này cũng khá đẹp mà.Chiếc áo với hoa văn màu xanh lá trông cũng khá hợp mắt.“Chuẩn bị nhé, tôi sẽ đâm mạnh hết sức đấy.”Đường Khê lùi lại năm mét, chạy đà rồi lao tới, con dao đâm vào chiếc áo nhưng lập tức bị chặn lại như gặp phải một bức tường vô hình.Áo giáp không hề hấn gì.Cố Hành Chu tròn mắt ngạc nhiên. Thứ này quả thật là kỳ diệu!Nếu khi ra chiến trường, mỗi binh sĩ đều mặc áo giáp này thì chẳng phải sẽ giảm thiểu thương vong rất lớn sao?Hắn hầm tính toán trong đầu, lúc trở về sẽ đặt mua một lô áo giáp như thế này.Đường Khê ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy tự hào như đang chờ được khen ngợi.“Lúc anh về Nam Triều, tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho anh.”Khoé môi Cố Hành Chu cong lên thành một nụ cười đáp: “Được.”Sau đó, hắn cởi áo giáp ra, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào balo.Đường Khê ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, thản nhiên hỏi:“Em trai anh nói có khả năng hoàng đế sẽ nhắm vào nhà các anh. Anh thấy sao?”Cô nhường chỗ trên ghế, Cố Hành Chu vén tà áo dài, ngồi xuống.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Nếu không, sau này ai mang tiền đến cho cô chứ.Cố Hành Chu nhìn những món đồ tự vệ có vẻ như đồ chơi kia, bất lực nhìn cô.“Cô chắc chắn mấy thứ này có ích ở thời của ta chứ?”Đường Khê ngó qua đống đồ, có chút nản lòng.“Tôi biết chúng có thể không giúp ích được gì nhiều, nhưng ở bên tôi thì súng ống đều là hàng cấm, có tiền cũng không mua nổi. Nếu không, tôi đã chuẩn bị cho cha anh một khẩu AK rồi. Ai dám đuổi giết thì cứ bắn tung toé.”Những món đồ này là kết quả của sự cân nhắc kỹ càng, chỉ có thể mua được những thứ như vậy.Súng đạn thì cấm, không đời nào mua nổi.Thuốc men còn có thể viện cớ, nhưng nếu mua súng thì dù lấy cớ gì cũng vô ích.Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu dõi theo cô, nhìn cô nói chuyện không ngừng, nụ cười trong mắt hắn như muốn tràn ra.Đường Khê tiếp tục lấy từ trong chiếc balo khác ra một chiếc áo giáp.“Thứ này hữu dụng lắm đấy. Đây là áo giáp chống đạn cao cấp, súng bắn không xuyên qua được, huống chi là các loại vũ khí lạnh ở thời các anh.”Cô nhấn mạnh hai chữ "cao cấp" như để tăng thêm trọng lượng cho lời nói.Áo chống đạn loại thường và loại cao cấp rất khác nhau. Không chỉ giá cả chênh lệch đến mấy lần, mà chất lượng và chức năng cũng vượt trội hơn rất nhiều.Áo giáp cao cấp có chất liệu tốt hơn, ứng dụng đa dạng hơn. Để tránh bất trắc, Đường Khê quyết định mua loại tốt nhất của cửa hàng.Dù những món đồ tự vệ mà cô mua trông có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng nếu dùng làm ám khí thì chắc vẫn hữu dụng.Cố Hành Chu mỉm cười, hỏi:“Thứ này thực sự có thể ngăn được vũ khí đâm xuyên qua sao?”Đường Khê đầy tự hào đáp:“Đương nhiên rồi. Thực ra, thứ này phù hợp nhất trên chiến trường, khi hai bên sử dụng các loại giáo dài hay thương dài. Lúc đó, nó sẽ phát huy tác dụng rất lớn.”Cố Hành Chu nhìn chiếc áo giáp trước mặt, trông thì có vẻ tầm thường, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.Hắn không tin một chiếc áo nhỏ như vậy lại có thể chống được vũ khí đâm xuyên.Thấy hắn không tin, Đường Khê liền lấy chiếc áo giáp lớn hơn, mặc thử lên người hắn.“Mặc vào đi, thử rồi sẽ biết.”Khi Cố Hành Chu mặc vào, trông hắn buồn cười không chịu được.Đường Khê lấy con dao gọt hoa quả từ bàn ăn trở lại, nhìn bộ dạng hắn mà cười đến gập cả người.Người đàn ông với bộ áo dài xanh thùng thình, tóc xõa tự nhiên, bây giờ lại đang khoác một chiếc áo giáp rằn ri.Hình ảnh ấy thật sự quá lệch pha, buồn cười đến không nói nên lời.Một người vốn mang phong thái thần tiên, giờ lại bị kéo thẳng xuống mặt đất.“Để tôi thử xem, tôi sẽ dùng con dao này đâm anh nhé.”Đường Khê vừa nói vừa cười.Cố Hành Chu cảm thấy khó hiểu. Có gì buồn cười đâu, hắn thấy cái áo giáp này cũng khá đẹp mà.Chiếc áo với hoa văn màu xanh lá trông cũng khá hợp mắt.“Chuẩn bị nhé, tôi sẽ đâm mạnh hết sức đấy.”Đường Khê lùi lại năm mét, chạy đà rồi lao tới, con dao đâm vào chiếc áo nhưng lập tức bị chặn lại như gặp phải một bức tường vô hình.Áo giáp không hề hấn gì.Cố Hành Chu tròn mắt ngạc nhiên. Thứ này quả thật là kỳ diệu!Nếu khi ra chiến trường, mỗi binh sĩ đều mặc áo giáp này thì chẳng phải sẽ giảm thiểu thương vong rất lớn sao?Hắn hầm tính toán trong đầu, lúc trở về sẽ đặt mua một lô áo giáp như thế này.Đường Khê ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy tự hào như đang chờ được khen ngợi.“Lúc anh về Nam Triều, tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho anh.”Khoé môi Cố Hành Chu cong lên thành một nụ cười đáp: “Được.”Sau đó, hắn cởi áo giáp ra, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào balo.Đường Khê ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, thản nhiên hỏi:“Em trai anh nói có khả năng hoàng đế sẽ nhắm vào nhà các anh. Anh thấy sao?”Cô nhường chỗ trên ghế, Cố Hành Chu vén tà áo dài, ngồi xuống.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Nếu không, sau này ai mang tiền đến cho cô chứ.Cố Hành Chu nhìn những món đồ tự vệ có vẻ như đồ chơi kia, bất lực nhìn cô.“Cô chắc chắn mấy thứ này có ích ở thời của ta chứ?”Đường Khê ngó qua đống đồ, có chút nản lòng.“Tôi biết chúng có thể không giúp ích được gì nhiều, nhưng ở bên tôi thì súng ống đều là hàng cấm, có tiền cũng không mua nổi. Nếu không, tôi đã chuẩn bị cho cha anh một khẩu AK rồi. Ai dám đuổi giết thì cứ bắn tung toé.”Những món đồ này là kết quả của sự cân nhắc kỹ càng, chỉ có thể mua được những thứ như vậy.Súng đạn thì cấm, không đời nào mua nổi.Thuốc men còn có thể viện cớ, nhưng nếu mua súng thì dù lấy cớ gì cũng vô ích.Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu dõi theo cô, nhìn cô nói chuyện không ngừng, nụ cười trong mắt hắn như muốn tràn ra.Đường Khê tiếp tục lấy từ trong chiếc balo khác ra một chiếc áo giáp.“Thứ này hữu dụng lắm đấy. Đây là áo giáp chống đạn cao cấp, súng bắn không xuyên qua được, huống chi là các loại vũ khí lạnh ở thời các anh.”Cô nhấn mạnh hai chữ "cao cấp" như để tăng thêm trọng lượng cho lời nói.Áo chống đạn loại thường và loại cao cấp rất khác nhau. Không chỉ giá cả chênh lệch đến mấy lần, mà chất lượng và chức năng cũng vượt trội hơn rất nhiều.Áo giáp cao cấp có chất liệu tốt hơn, ứng dụng đa dạng hơn. Để tránh bất trắc, Đường Khê quyết định mua loại tốt nhất của cửa hàng.Dù những món đồ tự vệ mà cô mua trông có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng nếu dùng làm ám khí thì chắc vẫn hữu dụng.Cố Hành Chu mỉm cười, hỏi:“Thứ này thực sự có thể ngăn được vũ khí đâm xuyên qua sao?”Đường Khê đầy tự hào đáp:“Đương nhiên rồi. Thực ra, thứ này phù hợp nhất trên chiến trường, khi hai bên sử dụng các loại giáo dài hay thương dài. Lúc đó, nó sẽ phát huy tác dụng rất lớn.”Cố Hành Chu nhìn chiếc áo giáp trước mặt, trông thì có vẻ tầm thường, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.Hắn không tin một chiếc áo nhỏ như vậy lại có thể chống được vũ khí đâm xuyên.Thấy hắn không tin, Đường Khê liền lấy chiếc áo giáp lớn hơn, mặc thử lên người hắn.“Mặc vào đi, thử rồi sẽ biết.”Khi Cố Hành Chu mặc vào, trông hắn buồn cười không chịu được.Đường Khê lấy con dao gọt hoa quả từ bàn ăn trở lại, nhìn bộ dạng hắn mà cười đến gập cả người.Người đàn ông với bộ áo dài xanh thùng thình, tóc xõa tự nhiên, bây giờ lại đang khoác một chiếc áo giáp rằn ri.Hình ảnh ấy thật sự quá lệch pha, buồn cười đến không nói nên lời.Một người vốn mang phong thái thần tiên, giờ lại bị kéo thẳng xuống mặt đất.“Để tôi thử xem, tôi sẽ dùng con dao này đâm anh nhé.”Đường Khê vừa nói vừa cười.Cố Hành Chu cảm thấy khó hiểu. Có gì buồn cười đâu, hắn thấy cái áo giáp này cũng khá đẹp mà.Chiếc áo với hoa văn màu xanh lá trông cũng khá hợp mắt.“Chuẩn bị nhé, tôi sẽ đâm mạnh hết sức đấy.”Đường Khê lùi lại năm mét, chạy đà rồi lao tới, con dao đâm vào chiếc áo nhưng lập tức bị chặn lại như gặp phải một bức tường vô hình.Áo giáp không hề hấn gì.Cố Hành Chu tròn mắt ngạc nhiên. Thứ này quả thật là kỳ diệu!Nếu khi ra chiến trường, mỗi binh sĩ đều mặc áo giáp này thì chẳng phải sẽ giảm thiểu thương vong rất lớn sao?Hắn hầm tính toán trong đầu, lúc trở về sẽ đặt mua một lô áo giáp như thế này.Đường Khê ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy tự hào như đang chờ được khen ngợi.“Lúc anh về Nam Triều, tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho anh.”Khoé môi Cố Hành Chu cong lên thành một nụ cười đáp: “Được.”Sau đó, hắn cởi áo giáp ra, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào balo.Đường Khê ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, thản nhiên hỏi:“Em trai anh nói có khả năng hoàng đế sẽ nhắm vào nhà các anh. Anh thấy sao?”Cô nhường chỗ trên ghế, Cố Hành Chu vén tà áo dài, ngồi xuống.