"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 152
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đây thật sự là xe ngựa sao? Phải gọi là nhà xe mới đúng!Bên trong không chỉ có các phòng nhỏ riêng biệt mà còn có cả phòng khách và bàn ăn.Đây chính là phiên bản cổ đại của nhà xe sang trọng!Tuy nhiên, khác với nhà xe hiện đại, nội thất ở đây đều làm từ gỗ, mang phong cách Trung Hoa cổ điển.Không gian xe thoang thoảng mùi hương gỗ, kết hợp với hương thơm nhẹ nhàng từ lư hương trên bàn.Đường Khê không khỏi thầm cảm thán: Người xưa cũng biết hưởng thụ quá đi chứ!"Đường cô nương, mời ngồi."Cố Cửu Hòa cùng mọi người đứng ở một góc phòng khách, cung kính mời cô.Đường Khê lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi ngồi xuống."Thật sự cảm ơn Đường cô nương đã cứu mạng."Cố Cửu Hòa mở lời trước, chắp tay cúi người cảm tạ.Du Hoa và Thường Hoài Viễn cũng cúi người theo, chỉ thiếu điều quỳ xuống nữa mà thôi.Đường Khê giật mình, vội xua tay:"Đừng, đừng làm thế! Mọi người khách sáo quá. Không có mọi người thì tôi còn lâu mới có cơ hội tới cổ đại tham quan đấy!"Cô nhìn Cố Cửu Hòa, nhận ra ông có sáu phần giống với Cố Hành Chu.Tuy nhiên, trên gương mặt ông lộ rõ vẻ từng trải, khôn ngoan, như một người lão luyện.Nhưng không thể phủ nhận ông cũng rất điển trai, thậm chí còn mang thêm chút khí chất nho nhã mà Cố Hành Chu chưa có."Đường cô nương, vũ khí của cô thật lợi hại, đây là thứ gì vậy?"Thường Hoài Viễn không thể rời mắt khỏi khẩu Gatling.Đường Khê nhìn ông, nhận thấy tuy ông không có vẻ nho nhã như Cố Cửu Hòa nhưng lại toát lên khí chất cao quý."Đây là một loại hỏa khí bên tôi, sức sát thương cực kỳ mạnh."Cố Cửu Hòa trầm ngâm. Ông nhận ra mặc dù vũ khí này rất lợi hại, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu thì sẽ là mối họa khôn lường."Đường cô nương, cô nhất định phải giữ kỹ thứ này. Nếu để rơi vào tay người khác thì hậu quả sẽ khó lường."Đường Khê gật đầu. Dù sao khẩu Gatling này cũng chỉ tồn tại trong 30 phút, hết thời gian là biến mất."Thuốc đây rồi!"Cố Tử Dật bước ra từ một căn phòng nhỏ, trên tay ôm một chiếc hộp y tế.Đường Khê nhìn đồng hồ, sốt ruột nói:"Tôi không còn nhiều thời gian. Không biết sau này mọi người có gặp nguy hiểm nữa không, nhưng từ giờ phải tự lo liệu thôi."Nhìn trang phục của họ, cô hỏi:"Mọi người không mặc áo chống đạn sao?"Cố Tử Dật nghiêng đầu khó hiểu:"Có phải cái áo xanh xanh không?"Cậu nhóc chạy nhanh đi lấy chiếc ba lô leo núi mà Đường Khê đã chuẩn bị."Đúng rồi, mặc cái này vào, nó sẽ bảo vệ mọi người khỏi dao kiếm và đạn.""Thật sao?!"Cả nhóm người nhìn nhau ngỡ ngàng.Lúc mở ba lô ra, họ đã thấy mấy chiếc áo chống đạn này nhưng không để tâm, tưởng rằng đó là áo giữ ấm.Thời tiết đầu thu vẫn còn nóng, họ đã thắc mắc tại sao lại mang áo giữ ấm.Cố Tử Dật lôi ra vài chiếc áo chống đạn mới tinh từ ba lô."Tỷ tỷ, mặc cái này vào là không sao phải không?"Đường Khê xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười:"Không phải là không sao, nhưng nó sẽ giúp cản lại dao kiếm và đạn, mặc vào sẽ an toàn hơn."Nói xong, cô lấy ra một chiếc áo phiên bản trẻ em.Cố Cửu Hòa gọi mọi người mặc thử:"Cái này có thể mặc bên trong hoặc bên ngoài, mặc thế nào thấy thoải mái thì mặc."Đường Khê đổ hết đồ trong ba lô ra, tranh thủ giới thiệu:"Tôi không còn nhiều thời gian. Đây là đèn pin, dùng để chiếu sáng ban đêm. Đây là gậy điện, bấm nút này rồi chạm vào người khác, sẽ làm họ ngất..."Khi cô đang giải thích, hình ảnh của cô dần trở nên mờ nhạt."Tỷ tỷ, đệ sẽ đi tìm tỷ ngay khi trở về!"Cố Tử Dật kêu lên, nhưng hình bóng Đường Khê đã hoàn toàn biến mất."Cửu Hòa, Đường cô nương biến mất rồi..."Những người nhà họ Cố không mấy ngạc nhiên, như đã quen với những điều kỳ lạ.Cố Cửu Hòa thản nhiên nói:"Có gì mà lạ? Những thứ cô ấy mang đến đều rất phi thường, thì cô ấy sao có thể là người bình thường được?"
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đây thật sự là xe ngựa sao? Phải gọi là nhà xe mới đúng!Bên trong không chỉ có các phòng nhỏ riêng biệt mà còn có cả phòng khách và bàn ăn.Đây chính là phiên bản cổ đại của nhà xe sang trọng!Tuy nhiên, khác với nhà xe hiện đại, nội thất ở đây đều làm từ gỗ, mang phong cách Trung Hoa cổ điển.Không gian xe thoang thoảng mùi hương gỗ, kết hợp với hương thơm nhẹ nhàng từ lư hương trên bàn.Đường Khê không khỏi thầm cảm thán: Người xưa cũng biết hưởng thụ quá đi chứ!"Đường cô nương, mời ngồi."Cố Cửu Hòa cùng mọi người đứng ở một góc phòng khách, cung kính mời cô.Đường Khê lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi ngồi xuống."Thật sự cảm ơn Đường cô nương đã cứu mạng."Cố Cửu Hòa mở lời trước, chắp tay cúi người cảm tạ.Du Hoa và Thường Hoài Viễn cũng cúi người theo, chỉ thiếu điều quỳ xuống nữa mà thôi.Đường Khê giật mình, vội xua tay:"Đừng, đừng làm thế! Mọi người khách sáo quá. Không có mọi người thì tôi còn lâu mới có cơ hội tới cổ đại tham quan đấy!"Cô nhìn Cố Cửu Hòa, nhận ra ông có sáu phần giống với Cố Hành Chu.Tuy nhiên, trên gương mặt ông lộ rõ vẻ từng trải, khôn ngoan, như một người lão luyện.Nhưng không thể phủ nhận ông cũng rất điển trai, thậm chí còn mang thêm chút khí chất nho nhã mà Cố Hành Chu chưa có."Đường cô nương, vũ khí của cô thật lợi hại, đây là thứ gì vậy?"Thường Hoài Viễn không thể rời mắt khỏi khẩu Gatling.Đường Khê nhìn ông, nhận thấy tuy ông không có vẻ nho nhã như Cố Cửu Hòa nhưng lại toát lên khí chất cao quý."Đây là một loại hỏa khí bên tôi, sức sát thương cực kỳ mạnh."Cố Cửu Hòa trầm ngâm. Ông nhận ra mặc dù vũ khí này rất lợi hại, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu thì sẽ là mối họa khôn lường."Đường cô nương, cô nhất định phải giữ kỹ thứ này. Nếu để rơi vào tay người khác thì hậu quả sẽ khó lường."Đường Khê gật đầu. Dù sao khẩu Gatling này cũng chỉ tồn tại trong 30 phút, hết thời gian là biến mất."Thuốc đây rồi!"Cố Tử Dật bước ra từ một căn phòng nhỏ, trên tay ôm một chiếc hộp y tế.Đường Khê nhìn đồng hồ, sốt ruột nói:"Tôi không còn nhiều thời gian. Không biết sau này mọi người có gặp nguy hiểm nữa không, nhưng từ giờ phải tự lo liệu thôi."Nhìn trang phục của họ, cô hỏi:"Mọi người không mặc áo chống đạn sao?"Cố Tử Dật nghiêng đầu khó hiểu:"Có phải cái áo xanh xanh không?"Cậu nhóc chạy nhanh đi lấy chiếc ba lô leo núi mà Đường Khê đã chuẩn bị."Đúng rồi, mặc cái này vào, nó sẽ bảo vệ mọi người khỏi dao kiếm và đạn.""Thật sao?!"Cả nhóm người nhìn nhau ngỡ ngàng.Lúc mở ba lô ra, họ đã thấy mấy chiếc áo chống đạn này nhưng không để tâm, tưởng rằng đó là áo giữ ấm.Thời tiết đầu thu vẫn còn nóng, họ đã thắc mắc tại sao lại mang áo giữ ấm.Cố Tử Dật lôi ra vài chiếc áo chống đạn mới tinh từ ba lô."Tỷ tỷ, mặc cái này vào là không sao phải không?"Đường Khê xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười:"Không phải là không sao, nhưng nó sẽ giúp cản lại dao kiếm và đạn, mặc vào sẽ an toàn hơn."Nói xong, cô lấy ra một chiếc áo phiên bản trẻ em.Cố Cửu Hòa gọi mọi người mặc thử:"Cái này có thể mặc bên trong hoặc bên ngoài, mặc thế nào thấy thoải mái thì mặc."Đường Khê đổ hết đồ trong ba lô ra, tranh thủ giới thiệu:"Tôi không còn nhiều thời gian. Đây là đèn pin, dùng để chiếu sáng ban đêm. Đây là gậy điện, bấm nút này rồi chạm vào người khác, sẽ làm họ ngất..."Khi cô đang giải thích, hình ảnh của cô dần trở nên mờ nhạt."Tỷ tỷ, đệ sẽ đi tìm tỷ ngay khi trở về!"Cố Tử Dật kêu lên, nhưng hình bóng Đường Khê đã hoàn toàn biến mất."Cửu Hòa, Đường cô nương biến mất rồi..."Những người nhà họ Cố không mấy ngạc nhiên, như đã quen với những điều kỳ lạ.Cố Cửu Hòa thản nhiên nói:"Có gì mà lạ? Những thứ cô ấy mang đến đều rất phi thường, thì cô ấy sao có thể là người bình thường được?"
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đây thật sự là xe ngựa sao? Phải gọi là nhà xe mới đúng!Bên trong không chỉ có các phòng nhỏ riêng biệt mà còn có cả phòng khách và bàn ăn.Đây chính là phiên bản cổ đại của nhà xe sang trọng!Tuy nhiên, khác với nhà xe hiện đại, nội thất ở đây đều làm từ gỗ, mang phong cách Trung Hoa cổ điển.Không gian xe thoang thoảng mùi hương gỗ, kết hợp với hương thơm nhẹ nhàng từ lư hương trên bàn.Đường Khê không khỏi thầm cảm thán: Người xưa cũng biết hưởng thụ quá đi chứ!"Đường cô nương, mời ngồi."Cố Cửu Hòa cùng mọi người đứng ở một góc phòng khách, cung kính mời cô.Đường Khê lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi ngồi xuống."Thật sự cảm ơn Đường cô nương đã cứu mạng."Cố Cửu Hòa mở lời trước, chắp tay cúi người cảm tạ.Du Hoa và Thường Hoài Viễn cũng cúi người theo, chỉ thiếu điều quỳ xuống nữa mà thôi.Đường Khê giật mình, vội xua tay:"Đừng, đừng làm thế! Mọi người khách sáo quá. Không có mọi người thì tôi còn lâu mới có cơ hội tới cổ đại tham quan đấy!"Cô nhìn Cố Cửu Hòa, nhận ra ông có sáu phần giống với Cố Hành Chu.Tuy nhiên, trên gương mặt ông lộ rõ vẻ từng trải, khôn ngoan, như một người lão luyện.Nhưng không thể phủ nhận ông cũng rất điển trai, thậm chí còn mang thêm chút khí chất nho nhã mà Cố Hành Chu chưa có."Đường cô nương, vũ khí của cô thật lợi hại, đây là thứ gì vậy?"Thường Hoài Viễn không thể rời mắt khỏi khẩu Gatling.Đường Khê nhìn ông, nhận thấy tuy ông không có vẻ nho nhã như Cố Cửu Hòa nhưng lại toát lên khí chất cao quý."Đây là một loại hỏa khí bên tôi, sức sát thương cực kỳ mạnh."Cố Cửu Hòa trầm ngâm. Ông nhận ra mặc dù vũ khí này rất lợi hại, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu thì sẽ là mối họa khôn lường."Đường cô nương, cô nhất định phải giữ kỹ thứ này. Nếu để rơi vào tay người khác thì hậu quả sẽ khó lường."Đường Khê gật đầu. Dù sao khẩu Gatling này cũng chỉ tồn tại trong 30 phút, hết thời gian là biến mất."Thuốc đây rồi!"Cố Tử Dật bước ra từ một căn phòng nhỏ, trên tay ôm một chiếc hộp y tế.Đường Khê nhìn đồng hồ, sốt ruột nói:"Tôi không còn nhiều thời gian. Không biết sau này mọi người có gặp nguy hiểm nữa không, nhưng từ giờ phải tự lo liệu thôi."Nhìn trang phục của họ, cô hỏi:"Mọi người không mặc áo chống đạn sao?"Cố Tử Dật nghiêng đầu khó hiểu:"Có phải cái áo xanh xanh không?"Cậu nhóc chạy nhanh đi lấy chiếc ba lô leo núi mà Đường Khê đã chuẩn bị."Đúng rồi, mặc cái này vào, nó sẽ bảo vệ mọi người khỏi dao kiếm và đạn.""Thật sao?!"Cả nhóm người nhìn nhau ngỡ ngàng.Lúc mở ba lô ra, họ đã thấy mấy chiếc áo chống đạn này nhưng không để tâm, tưởng rằng đó là áo giữ ấm.Thời tiết đầu thu vẫn còn nóng, họ đã thắc mắc tại sao lại mang áo giữ ấm.Cố Tử Dật lôi ra vài chiếc áo chống đạn mới tinh từ ba lô."Tỷ tỷ, mặc cái này vào là không sao phải không?"Đường Khê xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười:"Không phải là không sao, nhưng nó sẽ giúp cản lại dao kiếm và đạn, mặc vào sẽ an toàn hơn."Nói xong, cô lấy ra một chiếc áo phiên bản trẻ em.Cố Cửu Hòa gọi mọi người mặc thử:"Cái này có thể mặc bên trong hoặc bên ngoài, mặc thế nào thấy thoải mái thì mặc."Đường Khê đổ hết đồ trong ba lô ra, tranh thủ giới thiệu:"Tôi không còn nhiều thời gian. Đây là đèn pin, dùng để chiếu sáng ban đêm. Đây là gậy điện, bấm nút này rồi chạm vào người khác, sẽ làm họ ngất..."Khi cô đang giải thích, hình ảnh của cô dần trở nên mờ nhạt."Tỷ tỷ, đệ sẽ đi tìm tỷ ngay khi trở về!"Cố Tử Dật kêu lên, nhưng hình bóng Đường Khê đã hoàn toàn biến mất."Cửu Hòa, Đường cô nương biến mất rồi..."Những người nhà họ Cố không mấy ngạc nhiên, như đã quen với những điều kỳ lạ.Cố Cửu Hòa thản nhiên nói:"Có gì mà lạ? Những thứ cô ấy mang đến đều rất phi thường, thì cô ấy sao có thể là người bình thường được?"