"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 173
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Dù vậy, Hạ An chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được thấy một món trang sức đẹp đến thế.Bà xúc động nhìn Đường Khê:"Khê Khê, món quà này dì thích lắm! Nhưng nó thực sự quá quý giá, dì...""Không sao đâu ạ! Dì cứ giữ đi, món này cháu nhiều lắm, để không cũng phí. Vả lại cháu không hợp đeo những thứ này, trông cứ như trẻ con mặc váy người lớn vậy. Dì đeo mới đẹp, mới xứng đáng!"Đường Khê cười tươi, khéo léo trấn an.Hạ An nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cảm thấy cô bé này không chỉ xinh đẹp mà còn biết cách đối nhân xử thế.Hứa Quốc An đứng bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Trong lòng ông thầm nghĩ: Nếu giới sưu tập cổ vật biết những món trong tay Đường Khê, chắc chắn sẽ phát cuồng.Quách Cửu Thành đẩy gọng kính, ánh mắt vẫn ngập tràn bất ngờ. Ông lặng lẽ nhìn người bạn thân Hứa Quốc An, ánh mắt như hỏi: Đây là sự thật sao?Hứa Quốc An đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch.Lúc này, Đường Khê lấy ra tiếp món quà thứ hai, một bức tranh cuộn."Cháu nghe Miểu Miểu nói chú thích tranh cổ. Cháu không biết nhiều về hội họa, nhưng cháu thấy bức tranh này có vẻ hay, chắc cũng phải hơn hai nghìn năm rồi. Hy vọng chú không chê."Đường Khê nhẹ nhàng mở cuộn tranh, và khi bức tranh được trải ra, mọi ánh mắt trong phòng đều dán chặt vào nó.Mọi người, từ Quách Cửu Thành đến Hứa Quốc An, thậm chí cả Quách Miểu Miểu đều sững sờ.Đường Khê nhìn quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra."Ơ, sao mọi người lại phản ứng như vậy? Bức tranh này có vấn đề gì sao?"Cô ngơ ngác hỏi.Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An chăm chú nhìn bức tranh, đồng thanh thốt lên:"Đây là...!""Chẳng lẽ là...""Liệt Nữ Nhân Trí Đồ!"Đường Khê vẫn không hiểu:"Liệt... gì cơ ạ?"Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An nhìn nhau, cả hai đều gỡ kính xuống, cầm bức tranh nghiên cứu cẩn thận."Giấy này đúng là từ thời Hán.""Vết mực và nét vẽ cũng rất khớp, đường nét uyển chuyển, bố cục chuẩn mực.""Nhưng hiện tại chỉ có bản sao chép với nội dung còn thiếu. Chưa ai tìm thấy phần bị thất lạc, liệu đây có thể là bản gốc không?""Xem kỹ thì rất có khả năng, không thấy dấu hiệu nào cho thấy đây là đồ giả."Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh cũng không khỏi trầm trồ, mắt sáng lên khi nhìn bức tranh.Hôm nay, anh lại một lần nữa bị Đường Khê làm cho kinh ngạc.Cô thật sự rất mạnh tay! Lấy ra một món bảo vật có một không hai, là thứ mà cả giới khảo cổ cũng chưa bao giờ tìm thấy!Bức tranh "Liệt Nữ Nhân Trí Đồ" vốn là một tác phẩm nổi tiếng nhưng thất lạc từ lâu. Hiện tại, những bản sao còn sót lại cũng chỉ là các đoạn không đầy đủ.Ba người đàn ông say mê nghiên cứu bức tranh đến mức quên cả thế giới xung quanh.Hạ An thấy vậy liền bước tới, tò mò hỏi:"Thế nào, thật sự là báu vật sao?"“Các ông đang làm gì vậy? Để Khê Khê cứ giơ bức tranh mãi, tay mỏi mất rồi!”Hạ An lên tiếng, kéo mọi người trở về thực tại.Ba người đàn ông vội vàng đứng lên, Quách Miểu Miểu nhẹ nhàng nhận lấy bức tranh từ tay Đường Khê, rồi cẩn thận treo lên giá bên cạnh.Hứa Quốc An vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc:“Có khả năng... đây là thật...”“Thật với giả gì chứ, đồ Khê Khê tặng thì làm sao có thể giả được!”Hạ An không am hiểu hội họa, chẳng rõ tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy. Trong mắt bà, đó cũng chỉ là một bức tranh cổ.Quách Cửu Thành chỉnh lại kính, giải thích:“Hiện tại, bức tranh này chỉ tồn tại dưới dạng bản sao, và bản sao đó lại không hoàn chỉnh, chỉ có một phần. Nhưng nếu bức này đúng là bản gốc, và lại còn đầy đủ thì giá trị nghiên cứu của nó sẽ rất lớn, có thể gây chấn động trong giới khảo cổ.”Nghe vậy, ông quay sang Hứa Quốc An, gật đầu đầy ngụ ý:“Có lẽ nên mời Lưu lão đến xem qua, đảm bảo chắc chắn.”
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Dù vậy, Hạ An chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được thấy một món trang sức đẹp đến thế.Bà xúc động nhìn Đường Khê:"Khê Khê, món quà này dì thích lắm! Nhưng nó thực sự quá quý giá, dì...""Không sao đâu ạ! Dì cứ giữ đi, món này cháu nhiều lắm, để không cũng phí. Vả lại cháu không hợp đeo những thứ này, trông cứ như trẻ con mặc váy người lớn vậy. Dì đeo mới đẹp, mới xứng đáng!"Đường Khê cười tươi, khéo léo trấn an.Hạ An nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cảm thấy cô bé này không chỉ xinh đẹp mà còn biết cách đối nhân xử thế.Hứa Quốc An đứng bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Trong lòng ông thầm nghĩ: Nếu giới sưu tập cổ vật biết những món trong tay Đường Khê, chắc chắn sẽ phát cuồng.Quách Cửu Thành đẩy gọng kính, ánh mắt vẫn ngập tràn bất ngờ. Ông lặng lẽ nhìn người bạn thân Hứa Quốc An, ánh mắt như hỏi: Đây là sự thật sao?Hứa Quốc An đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch.Lúc này, Đường Khê lấy ra tiếp món quà thứ hai, một bức tranh cuộn."Cháu nghe Miểu Miểu nói chú thích tranh cổ. Cháu không biết nhiều về hội họa, nhưng cháu thấy bức tranh này có vẻ hay, chắc cũng phải hơn hai nghìn năm rồi. Hy vọng chú không chê."Đường Khê nhẹ nhàng mở cuộn tranh, và khi bức tranh được trải ra, mọi ánh mắt trong phòng đều dán chặt vào nó.Mọi người, từ Quách Cửu Thành đến Hứa Quốc An, thậm chí cả Quách Miểu Miểu đều sững sờ.Đường Khê nhìn quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra."Ơ, sao mọi người lại phản ứng như vậy? Bức tranh này có vấn đề gì sao?"Cô ngơ ngác hỏi.Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An chăm chú nhìn bức tranh, đồng thanh thốt lên:"Đây là...!""Chẳng lẽ là...""Liệt Nữ Nhân Trí Đồ!"Đường Khê vẫn không hiểu:"Liệt... gì cơ ạ?"Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An nhìn nhau, cả hai đều gỡ kính xuống, cầm bức tranh nghiên cứu cẩn thận."Giấy này đúng là từ thời Hán.""Vết mực và nét vẽ cũng rất khớp, đường nét uyển chuyển, bố cục chuẩn mực.""Nhưng hiện tại chỉ có bản sao chép với nội dung còn thiếu. Chưa ai tìm thấy phần bị thất lạc, liệu đây có thể là bản gốc không?""Xem kỹ thì rất có khả năng, không thấy dấu hiệu nào cho thấy đây là đồ giả."Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh cũng không khỏi trầm trồ, mắt sáng lên khi nhìn bức tranh.Hôm nay, anh lại một lần nữa bị Đường Khê làm cho kinh ngạc.Cô thật sự rất mạnh tay! Lấy ra một món bảo vật có một không hai, là thứ mà cả giới khảo cổ cũng chưa bao giờ tìm thấy!Bức tranh "Liệt Nữ Nhân Trí Đồ" vốn là một tác phẩm nổi tiếng nhưng thất lạc từ lâu. Hiện tại, những bản sao còn sót lại cũng chỉ là các đoạn không đầy đủ.Ba người đàn ông say mê nghiên cứu bức tranh đến mức quên cả thế giới xung quanh.Hạ An thấy vậy liền bước tới, tò mò hỏi:"Thế nào, thật sự là báu vật sao?"“Các ông đang làm gì vậy? Để Khê Khê cứ giơ bức tranh mãi, tay mỏi mất rồi!”Hạ An lên tiếng, kéo mọi người trở về thực tại.Ba người đàn ông vội vàng đứng lên, Quách Miểu Miểu nhẹ nhàng nhận lấy bức tranh từ tay Đường Khê, rồi cẩn thận treo lên giá bên cạnh.Hứa Quốc An vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc:“Có khả năng... đây là thật...”“Thật với giả gì chứ, đồ Khê Khê tặng thì làm sao có thể giả được!”Hạ An không am hiểu hội họa, chẳng rõ tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy. Trong mắt bà, đó cũng chỉ là một bức tranh cổ.Quách Cửu Thành chỉnh lại kính, giải thích:“Hiện tại, bức tranh này chỉ tồn tại dưới dạng bản sao, và bản sao đó lại không hoàn chỉnh, chỉ có một phần. Nhưng nếu bức này đúng là bản gốc, và lại còn đầy đủ thì giá trị nghiên cứu của nó sẽ rất lớn, có thể gây chấn động trong giới khảo cổ.”Nghe vậy, ông quay sang Hứa Quốc An, gật đầu đầy ngụ ý:“Có lẽ nên mời Lưu lão đến xem qua, đảm bảo chắc chắn.”
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Dù vậy, Hạ An chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được thấy một món trang sức đẹp đến thế.Bà xúc động nhìn Đường Khê:"Khê Khê, món quà này dì thích lắm! Nhưng nó thực sự quá quý giá, dì...""Không sao đâu ạ! Dì cứ giữ đi, món này cháu nhiều lắm, để không cũng phí. Vả lại cháu không hợp đeo những thứ này, trông cứ như trẻ con mặc váy người lớn vậy. Dì đeo mới đẹp, mới xứng đáng!"Đường Khê cười tươi, khéo léo trấn an.Hạ An nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cảm thấy cô bé này không chỉ xinh đẹp mà còn biết cách đối nhân xử thế.Hứa Quốc An đứng bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Trong lòng ông thầm nghĩ: Nếu giới sưu tập cổ vật biết những món trong tay Đường Khê, chắc chắn sẽ phát cuồng.Quách Cửu Thành đẩy gọng kính, ánh mắt vẫn ngập tràn bất ngờ. Ông lặng lẽ nhìn người bạn thân Hứa Quốc An, ánh mắt như hỏi: Đây là sự thật sao?Hứa Quốc An đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch.Lúc này, Đường Khê lấy ra tiếp món quà thứ hai, một bức tranh cuộn."Cháu nghe Miểu Miểu nói chú thích tranh cổ. Cháu không biết nhiều về hội họa, nhưng cháu thấy bức tranh này có vẻ hay, chắc cũng phải hơn hai nghìn năm rồi. Hy vọng chú không chê."Đường Khê nhẹ nhàng mở cuộn tranh, và khi bức tranh được trải ra, mọi ánh mắt trong phòng đều dán chặt vào nó.Mọi người, từ Quách Cửu Thành đến Hứa Quốc An, thậm chí cả Quách Miểu Miểu đều sững sờ.Đường Khê nhìn quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra."Ơ, sao mọi người lại phản ứng như vậy? Bức tranh này có vấn đề gì sao?"Cô ngơ ngác hỏi.Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An chăm chú nhìn bức tranh, đồng thanh thốt lên:"Đây là...!""Chẳng lẽ là...""Liệt Nữ Nhân Trí Đồ!"Đường Khê vẫn không hiểu:"Liệt... gì cơ ạ?"Quách Cửu Thành và Hứa Quốc An nhìn nhau, cả hai đều gỡ kính xuống, cầm bức tranh nghiên cứu cẩn thận."Giấy này đúng là từ thời Hán.""Vết mực và nét vẽ cũng rất khớp, đường nét uyển chuyển, bố cục chuẩn mực.""Nhưng hiện tại chỉ có bản sao chép với nội dung còn thiếu. Chưa ai tìm thấy phần bị thất lạc, liệu đây có thể là bản gốc không?""Xem kỹ thì rất có khả năng, không thấy dấu hiệu nào cho thấy đây là đồ giả."Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh cũng không khỏi trầm trồ, mắt sáng lên khi nhìn bức tranh.Hôm nay, anh lại một lần nữa bị Đường Khê làm cho kinh ngạc.Cô thật sự rất mạnh tay! Lấy ra một món bảo vật có một không hai, là thứ mà cả giới khảo cổ cũng chưa bao giờ tìm thấy!Bức tranh "Liệt Nữ Nhân Trí Đồ" vốn là một tác phẩm nổi tiếng nhưng thất lạc từ lâu. Hiện tại, những bản sao còn sót lại cũng chỉ là các đoạn không đầy đủ.Ba người đàn ông say mê nghiên cứu bức tranh đến mức quên cả thế giới xung quanh.Hạ An thấy vậy liền bước tới, tò mò hỏi:"Thế nào, thật sự là báu vật sao?"“Các ông đang làm gì vậy? Để Khê Khê cứ giơ bức tranh mãi, tay mỏi mất rồi!”Hạ An lên tiếng, kéo mọi người trở về thực tại.Ba người đàn ông vội vàng đứng lên, Quách Miểu Miểu nhẹ nhàng nhận lấy bức tranh từ tay Đường Khê, rồi cẩn thận treo lên giá bên cạnh.Hứa Quốc An vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc:“Có khả năng... đây là thật...”“Thật với giả gì chứ, đồ Khê Khê tặng thì làm sao có thể giả được!”Hạ An không am hiểu hội họa, chẳng rõ tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy. Trong mắt bà, đó cũng chỉ là một bức tranh cổ.Quách Cửu Thành chỉnh lại kính, giải thích:“Hiện tại, bức tranh này chỉ tồn tại dưới dạng bản sao, và bản sao đó lại không hoàn chỉnh, chỉ có một phần. Nhưng nếu bức này đúng là bản gốc, và lại còn đầy đủ thì giá trị nghiên cứu của nó sẽ rất lớn, có thể gây chấn động trong giới khảo cổ.”Nghe vậy, ông quay sang Hứa Quốc An, gật đầu đầy ngụ ý:“Có lẽ nên mời Lưu lão đến xem qua, đảm bảo chắc chắn.”