"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 240

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê đang ngủ ở nhà thì bất chợt hắt hơi một cái.Cô kéo chăn lên, lẩm bẩm:"Ai đang nói xấu mình thế nhỉ?"....Từ sáng sớm, Đường Khê đã chờ sẵn tại kho hàng. Tối hôm trước, cô đã liên lạc và thống nhất mọi thứ với chủ xe để đảm bảo hôm nay toàn bộ xe sẽ được giao đến.Biết rõ tình trạng đường xá thời cổ đại không thể so sánh với hiện tại, Đường Khê đã lường trước rằng những chiếc xe này sẽ chịu tổn hao nhất định, đặc biệt khi sử dụng để chạy trốn."Nếu xảy ra va chạm, hư hại thì chắc chắn sẽ rất khó sửa chữa."Chủ xe đã nhận được đơn hàng lớn nhất trong đời cảm thấy vô cùng hào hứng. Chỉ riêng đơn hàng này đã đủ để anh ta "sống khỏe" ba năm.Mỗi ngày thuê một chiếc xe đã lên tới hơn hai nghìn tệ, mà lần này Đường Khê thuê tận 50 chiếc.Thậm chí, để gom đủ xe, chủ xe phải vay mượn thêm từ bạn bè, cuối cùng mới đủ số lượng.Thấy ông chủ vất vả gom xe, Đường Khê ái ngại mở lời:“Ông chủ, tôi gửi thêm cho anh 10 vạn nữa nhé. Vì xe sử dụng ở nơi khá đặc biệt, tổn hao thế nào tôi không dám chắc. Nếu có vấn đề gì, mong anh bỏ qua cho tôi.”Chủ xe nghe vậy cười tươi rói, vội vàng từ chối kiểu khách sáo:“Cô Đường, cô khách sáo quá rồi! Xe của chúng tôi đều có bảo hiểm cả. Miễn không hỏng nặng đến mức khó nhận ra thì tôi cam đoan không có vấn đề gì đâu!”Thấy chủ xe nhiệt tình như vậy, Đường Khê cũng không nài ép, chỉ nhanh chóng kiểm tra lại số lượng.Những chiếc xe được xếp gọn bên trong và phía sau kho hàng, nơi gần như không có ai qua lại.Để chắc chắn, cô chuyển thẳng 30 vạn vào tài khoản của chủ xe. Nhận được khoản tiền lớn như vậy, ông chủ xe cười mãi không khép miệng được, vui vẻ ra về.Rất nhanh Cố Hành Chu liền tới. Hắn lần lượt lái từng chiếc xe về nơi tập trung, khiến cả đoàn người của hắn ngỡ ngàng."Thế tử... đây là thứ ngài gọi là xe sao?"Tần Nhị nhìn chằm chằm vào những chiếc xe tải khổng lồ, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.Cố Tuyết Trúc thì đi vòng quanh một chiếc xe, quan sát từ đầu đến cuối."Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao đệ nhất định chọn nơi hẻo lánh để tập trung. Nếu những chiếc xe này lọt vào mắt người khác thì chắc chắn sẽ gây náo loạn."Nàng ấy ngẩng đầu nhìn chiếc xe cao gần bằng ba người chồng lại, tò mò hỏi:“Loại xe lớn như vậy, không cần trâu ngựa kéo thì làm sao nó có thể chạy được?”Cố Hành Chu chỉ vào một chiếc xe gần đó, giải thích:“Nói chạy nhờ xăng dầu. Đường cô nương nói chỉ cần đổ xăng vào là xe có thể vận hành, nhanh nhất còn có thể đi nghìn dặm mỗi ngày.”"Đi nghìn dặm mỗi ngày?! Không cần ăn cỏ? Đúng là thần khí!"Tần Nhị trố mắt ngạc nhiên thốt lên.Ngay cả Cố Tuyết Trúc cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.Những binh sĩ đứng xung quanh nhìn ngắm, thì thầm bàn tán, thậm chí còn đưa tay chạm thử vào xe, miệng không ngừng cảm thán.Cố Hành Chu tiếp lời:“Nhưng không phải hoàn toàn miễn phí. Xăng dầu ở thời đại của Đường cô nương cũng là thứ rất đắt đỏ. Thậm chí, vì tranh giành nguồn tài nguyên này mà nhiều quốc gia đã phải rơi vào chiến tranh.”Cố Tuyết Trúc trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng thở dài:“Con người thật tham lam. Tuy thời đại của Đường cô nương có những công nghệ tiến bộ, nhưng nguy cơ cũng không hề ít.”Cố Hành Chu gọi 50 người lính đã chọn sẵn từ trước tới để huấn luyện lái xe.Hắn gọi Tần Nhị lên trước, ra lệnh:“Ngươi lên xe này. Mọi người tập trung quan sát.”Những ngày huấn luyện bắt đầu, dưới sự hướng dẫn chi tiết và quyết đoán của Cố Hành Chu. Hắn tin rằng, chỉ trong thời gian một nén nhang, mọi người sẽ thành thạo kỹ năng điều khiển chiếc "thần khí" này.Cố Hành Chu gọi Tần Nhị lên xe trước, còn bản thân thì ngồi ở ghế phụ để trực tiếp hướng dẫn.“Đây là chân phanh, đây là chân ga. Đạp ga thì xe tiến về phía trước, còn đạp phanh thì dừng lại...”

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê đang ngủ ở nhà thì bất chợt hắt hơi một cái.Cô kéo chăn lên, lẩm bẩm:"Ai đang nói xấu mình thế nhỉ?"....Từ sáng sớm, Đường Khê đã chờ sẵn tại kho hàng. Tối hôm trước, cô đã liên lạc và thống nhất mọi thứ với chủ xe để đảm bảo hôm nay toàn bộ xe sẽ được giao đến.Biết rõ tình trạng đường xá thời cổ đại không thể so sánh với hiện tại, Đường Khê đã lường trước rằng những chiếc xe này sẽ chịu tổn hao nhất định, đặc biệt khi sử dụng để chạy trốn."Nếu xảy ra va chạm, hư hại thì chắc chắn sẽ rất khó sửa chữa."Chủ xe đã nhận được đơn hàng lớn nhất trong đời cảm thấy vô cùng hào hứng. Chỉ riêng đơn hàng này đã đủ để anh ta "sống khỏe" ba năm.Mỗi ngày thuê một chiếc xe đã lên tới hơn hai nghìn tệ, mà lần này Đường Khê thuê tận 50 chiếc.Thậm chí, để gom đủ xe, chủ xe phải vay mượn thêm từ bạn bè, cuối cùng mới đủ số lượng.Thấy ông chủ vất vả gom xe, Đường Khê ái ngại mở lời:“Ông chủ, tôi gửi thêm cho anh 10 vạn nữa nhé. Vì xe sử dụng ở nơi khá đặc biệt, tổn hao thế nào tôi không dám chắc. Nếu có vấn đề gì, mong anh bỏ qua cho tôi.”Chủ xe nghe vậy cười tươi rói, vội vàng từ chối kiểu khách sáo:“Cô Đường, cô khách sáo quá rồi! Xe của chúng tôi đều có bảo hiểm cả. Miễn không hỏng nặng đến mức khó nhận ra thì tôi cam đoan không có vấn đề gì đâu!”Thấy chủ xe nhiệt tình như vậy, Đường Khê cũng không nài ép, chỉ nhanh chóng kiểm tra lại số lượng.Những chiếc xe được xếp gọn bên trong và phía sau kho hàng, nơi gần như không có ai qua lại.Để chắc chắn, cô chuyển thẳng 30 vạn vào tài khoản của chủ xe. Nhận được khoản tiền lớn như vậy, ông chủ xe cười mãi không khép miệng được, vui vẻ ra về.Rất nhanh Cố Hành Chu liền tới. Hắn lần lượt lái từng chiếc xe về nơi tập trung, khiến cả đoàn người của hắn ngỡ ngàng."Thế tử... đây là thứ ngài gọi là xe sao?"Tần Nhị nhìn chằm chằm vào những chiếc xe tải khổng lồ, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.Cố Tuyết Trúc thì đi vòng quanh một chiếc xe, quan sát từ đầu đến cuối."Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao đệ nhất định chọn nơi hẻo lánh để tập trung. Nếu những chiếc xe này lọt vào mắt người khác thì chắc chắn sẽ gây náo loạn."Nàng ấy ngẩng đầu nhìn chiếc xe cao gần bằng ba người chồng lại, tò mò hỏi:“Loại xe lớn như vậy, không cần trâu ngựa kéo thì làm sao nó có thể chạy được?”Cố Hành Chu chỉ vào một chiếc xe gần đó, giải thích:“Nói chạy nhờ xăng dầu. Đường cô nương nói chỉ cần đổ xăng vào là xe có thể vận hành, nhanh nhất còn có thể đi nghìn dặm mỗi ngày.”"Đi nghìn dặm mỗi ngày?! Không cần ăn cỏ? Đúng là thần khí!"Tần Nhị trố mắt ngạc nhiên thốt lên.Ngay cả Cố Tuyết Trúc cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.Những binh sĩ đứng xung quanh nhìn ngắm, thì thầm bàn tán, thậm chí còn đưa tay chạm thử vào xe, miệng không ngừng cảm thán.Cố Hành Chu tiếp lời:“Nhưng không phải hoàn toàn miễn phí. Xăng dầu ở thời đại của Đường cô nương cũng là thứ rất đắt đỏ. Thậm chí, vì tranh giành nguồn tài nguyên này mà nhiều quốc gia đã phải rơi vào chiến tranh.”Cố Tuyết Trúc trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng thở dài:“Con người thật tham lam. Tuy thời đại của Đường cô nương có những công nghệ tiến bộ, nhưng nguy cơ cũng không hề ít.”Cố Hành Chu gọi 50 người lính đã chọn sẵn từ trước tới để huấn luyện lái xe.Hắn gọi Tần Nhị lên trước, ra lệnh:“Ngươi lên xe này. Mọi người tập trung quan sát.”Những ngày huấn luyện bắt đầu, dưới sự hướng dẫn chi tiết và quyết đoán của Cố Hành Chu. Hắn tin rằng, chỉ trong thời gian một nén nhang, mọi người sẽ thành thạo kỹ năng điều khiển chiếc "thần khí" này.Cố Hành Chu gọi Tần Nhị lên xe trước, còn bản thân thì ngồi ở ghế phụ để trực tiếp hướng dẫn.“Đây là chân phanh, đây là chân ga. Đạp ga thì xe tiến về phía trước, còn đạp phanh thì dừng lại...”

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê đang ngủ ở nhà thì bất chợt hắt hơi một cái.Cô kéo chăn lên, lẩm bẩm:"Ai đang nói xấu mình thế nhỉ?"....Từ sáng sớm, Đường Khê đã chờ sẵn tại kho hàng. Tối hôm trước, cô đã liên lạc và thống nhất mọi thứ với chủ xe để đảm bảo hôm nay toàn bộ xe sẽ được giao đến.Biết rõ tình trạng đường xá thời cổ đại không thể so sánh với hiện tại, Đường Khê đã lường trước rằng những chiếc xe này sẽ chịu tổn hao nhất định, đặc biệt khi sử dụng để chạy trốn."Nếu xảy ra va chạm, hư hại thì chắc chắn sẽ rất khó sửa chữa."Chủ xe đã nhận được đơn hàng lớn nhất trong đời cảm thấy vô cùng hào hứng. Chỉ riêng đơn hàng này đã đủ để anh ta "sống khỏe" ba năm.Mỗi ngày thuê một chiếc xe đã lên tới hơn hai nghìn tệ, mà lần này Đường Khê thuê tận 50 chiếc.Thậm chí, để gom đủ xe, chủ xe phải vay mượn thêm từ bạn bè, cuối cùng mới đủ số lượng.Thấy ông chủ vất vả gom xe, Đường Khê ái ngại mở lời:“Ông chủ, tôi gửi thêm cho anh 10 vạn nữa nhé. Vì xe sử dụng ở nơi khá đặc biệt, tổn hao thế nào tôi không dám chắc. Nếu có vấn đề gì, mong anh bỏ qua cho tôi.”Chủ xe nghe vậy cười tươi rói, vội vàng từ chối kiểu khách sáo:“Cô Đường, cô khách sáo quá rồi! Xe của chúng tôi đều có bảo hiểm cả. Miễn không hỏng nặng đến mức khó nhận ra thì tôi cam đoan không có vấn đề gì đâu!”Thấy chủ xe nhiệt tình như vậy, Đường Khê cũng không nài ép, chỉ nhanh chóng kiểm tra lại số lượng.Những chiếc xe được xếp gọn bên trong và phía sau kho hàng, nơi gần như không có ai qua lại.Để chắc chắn, cô chuyển thẳng 30 vạn vào tài khoản của chủ xe. Nhận được khoản tiền lớn như vậy, ông chủ xe cười mãi không khép miệng được, vui vẻ ra về.Rất nhanh Cố Hành Chu liền tới. Hắn lần lượt lái từng chiếc xe về nơi tập trung, khiến cả đoàn người của hắn ngỡ ngàng."Thế tử... đây là thứ ngài gọi là xe sao?"Tần Nhị nhìn chằm chằm vào những chiếc xe tải khổng lồ, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.Cố Tuyết Trúc thì đi vòng quanh một chiếc xe, quan sát từ đầu đến cuối."Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao đệ nhất định chọn nơi hẻo lánh để tập trung. Nếu những chiếc xe này lọt vào mắt người khác thì chắc chắn sẽ gây náo loạn."Nàng ấy ngẩng đầu nhìn chiếc xe cao gần bằng ba người chồng lại, tò mò hỏi:“Loại xe lớn như vậy, không cần trâu ngựa kéo thì làm sao nó có thể chạy được?”Cố Hành Chu chỉ vào một chiếc xe gần đó, giải thích:“Nói chạy nhờ xăng dầu. Đường cô nương nói chỉ cần đổ xăng vào là xe có thể vận hành, nhanh nhất còn có thể đi nghìn dặm mỗi ngày.”"Đi nghìn dặm mỗi ngày?! Không cần ăn cỏ? Đúng là thần khí!"Tần Nhị trố mắt ngạc nhiên thốt lên.Ngay cả Cố Tuyết Trúc cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.Những binh sĩ đứng xung quanh nhìn ngắm, thì thầm bàn tán, thậm chí còn đưa tay chạm thử vào xe, miệng không ngừng cảm thán.Cố Hành Chu tiếp lời:“Nhưng không phải hoàn toàn miễn phí. Xăng dầu ở thời đại của Đường cô nương cũng là thứ rất đắt đỏ. Thậm chí, vì tranh giành nguồn tài nguyên này mà nhiều quốc gia đã phải rơi vào chiến tranh.”Cố Tuyết Trúc trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng thở dài:“Con người thật tham lam. Tuy thời đại của Đường cô nương có những công nghệ tiến bộ, nhưng nguy cơ cũng không hề ít.”Cố Hành Chu gọi 50 người lính đã chọn sẵn từ trước tới để huấn luyện lái xe.Hắn gọi Tần Nhị lên trước, ra lệnh:“Ngươi lên xe này. Mọi người tập trung quan sát.”Những ngày huấn luyện bắt đầu, dưới sự hướng dẫn chi tiết và quyết đoán của Cố Hành Chu. Hắn tin rằng, chỉ trong thời gian một nén nhang, mọi người sẽ thành thạo kỹ năng điều khiển chiếc "thần khí" này.Cố Hành Chu gọi Tần Nhị lên xe trước, còn bản thân thì ngồi ở ghế phụ để trực tiếp hướng dẫn.“Đây là chân phanh, đây là chân ga. Đạp ga thì xe tiến về phía trước, còn đạp phanh thì dừng lại...”

Chương 240