"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 272

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Người phụ nữ tóc vàng bình tĩnh giải thích, từng câu từng chữ rõ ràng.Cổ vật làm trang bìa… chẳng phải chính là viên đá đó sao?Ngoại trừ Đường Khê và một vài người, hầu hết những quan chức, danh nhân đến từ nước D tham dự buổi đấu giá này đều không hiểu.Tại sao món cổ vật được chọn làm trang bìa lại là một viên đá trông chẳng có gì đặc biệt?Trong ánh mắt của Đường Khê lóe lên sự cảnh giác. Cô không hiểu, vì sao người đó lại muốn tìm mình?Đới Vũ Ninh đứng một bên, gương mặt nặng nề, cúi xuống thì thầm nhắc nhở cô:“Cẩn thận, có thể là bẫy.”Đường Khê không nói gì, chỉ mím môi nhìn người phụ nữ tóc vàng trước mặt.Người phụ nữ dường như đã đoán trước phản ứng của cô, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi.“Ông chủ nói, chỉ cần cô nhìn tấm ảnh này là sẽ hiểu.”Nói xong, cô ấy đưa tấm ảnh ra.Đường Khê do dự nhận lấy, ánh mắt vừa lướt qua, đồng tử lập tức co rút lại.“Sao… sao có thể… không thể nào…”Đường Khê cầm tấm ảnh mà tay run rẩy, cơ thể lảo đảo, như sắp không đứng vững.Quách Miểu Miểu tò mò ghé sát lại xem.“Đây… chẳng phải là người đàn ông lần trước tôi từng gặp sao? Sao anh ta lại…”Anh ngừng lời, lo lắng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Khê.Trong tấm ảnh, có bóng dáng mờ mờ của một người đứng ở nơi nhóm họ vừa đánh nhau ban nãy. Góc chụp trông như là bị chụp lén.Nhưng cả Đường Khê và Quách Miểu Miểu đều nhận ra, bóng dáng đó chính là Cố Hành Chu.Đường Khê vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn thì hắn mặc một bộ áo dài đen.Và trong bức ảnh này, bóng dáng mờ mờ ấy cũng chính là bộ trang phục đó.“Các người đã làm gì anh ấy?”Đường Khê nhìn nụ cười giả tạo trên gương mặt người phụ nữ tóc vàng, cảm giác muốn lao đến xé nát chiếc mặt nạ giả dối ấy.Thấy phản ứng khác thường của cô, Đới Vũ Ninh lập tức gọi một trong các học trò lại.“Tiểu Hà, qua đây xem thử tấm ảnh này có phải giả không.”Nếu Đường Khê phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ người trong ảnh vô cùng quan trọng đối với cô.“Tiểu Hà là chuyên gia xác thực ảnh, nếu ảnh này là ảnh ghép, chỉ cần liếc mắt là cậu ấy sẽ nhận ra.”Tiểu Hà nhanh chóng bước tới, đẩy nhẹ cặp kính dày trên mũi, cầm lấy bức ảnh và bắt đầu kiểm tra.Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.Không lâu sau, Tiểu Hà ngẩng lên nhìn Đới Vũ Ninh, nghiêm túc nói:“Ảnh thật, không phải ảnh ghép.”Lúc này Đường Khê hoàn toàn tin vào sự thật trước mắt. Nhưng tại sao Cố Hành Chu lại xuất hiện ở nước D?Chẳng lẽ hệ thống đã nâng cấp rồi sao?Người phụ nữ tóc vàng lên tiếng đúng lúc:“Ông chủ nói nếu muốn biết lý do thì cô chỉ cần đi theo tôi.”“Chúng tôi sẽ đi cùng!”Quách Miểu Miểu lạnh lùng nói.Người phụ nữ tóc vàng giữ nguyên nụ cười lịch sự, nghiêm túc trả lời:“Không được. Ông chủ đã nói rõ chỉ mời cô Đường Khê.”Đường Khê cố gắng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.Cô cẩn thận suy nghĩ. Nếu Cố Hành Chu có thể đến đây, với sức mạnh của hắn thì chẳng ai có thể đụng được đến hắn cả.Đối phương muốn cô đến, dù cô có từ chối thì chắc chắn họ cũng có cách “mời” cô đi.Nghĩ vậy, Đường Khê quyết định:“Được, tôi sẽ đi với các người.”“Đường Khê, cậu điên rồi!”“Cô không thể đi được! Ở đây cô không quen ai, nếu có chuyện gì thì làm sao?”“Cùng lắm chúng ta sẽ gọi người, đánh sập chỗ này để cứu người ra!”“Họ muốn gì cũng chưa rõ, cô mà đi lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”Nhìn mọi người xung quanh đồng loạt lên tiếng ngăn cản, trái tim Đường Khê cảm thấy ấm áp, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.“Yên tâm đi. Dù tôi không đi thì họ cũng có cách bắt tôi đi. Không sao đâu, tôi muốn xem thử họ đang định giở trò gì.”Không ai có thể cản được quyết định của Đường Khê. Trước khi cô đi, Ngô Tinh lặng lẽ nhét vào tay cô một vật nhỏ hình trụ.

Người phụ nữ tóc vàng bình tĩnh giải thích, từng câu từng chữ rõ ràng.

Cổ vật làm trang bìa… chẳng phải chính là viên đá đó sao?

Ngoại trừ Đường Khê và một vài người, hầu hết những quan chức, danh nhân đến từ nước D tham dự buổi đấu giá này đều không hiểu.

Tại sao món cổ vật được chọn làm trang bìa lại là một viên đá trông chẳng có gì đặc biệt?

Trong ánh mắt của Đường Khê lóe lên sự cảnh giác. Cô không hiểu, vì sao người đó lại muốn tìm mình?

Đới Vũ Ninh đứng một bên, gương mặt nặng nề, cúi xuống thì thầm nhắc nhở cô:

“Cẩn thận, có thể là bẫy.”

Đường Khê không nói gì, chỉ mím môi nhìn người phụ nữ tóc vàng trước mặt.

Người phụ nữ dường như đã đoán trước phản ứng của cô, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi.

“Ông chủ nói, chỉ cần cô nhìn tấm ảnh này là sẽ hiểu.”

Nói xong, cô ấy đưa tấm ảnh ra.

Đường Khê do dự nhận lấy, ánh mắt vừa lướt qua, đồng tử lập tức co rút lại.

“Sao… sao có thể… không thể nào…”

Đường Khê cầm tấm ảnh mà tay run rẩy, cơ thể lảo đảo, như sắp không đứng vững.

Quách Miểu Miểu tò mò ghé sát lại xem.

“Đây… chẳng phải là người đàn ông lần trước tôi từng gặp sao? Sao anh ta lại…”

Anh ngừng lời, lo lắng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Khê.

Trong tấm ảnh, có bóng dáng mờ mờ của một người đứng ở nơi nhóm họ vừa đánh nhau ban nãy. Góc chụp trông như là bị chụp lén.

Nhưng cả Đường Khê và Quách Miểu Miểu đều nhận ra, bóng dáng đó chính là Cố Hành Chu.

Đường Khê vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn thì hắn mặc một bộ áo dài đen.

Và trong bức ảnh này, bóng dáng mờ mờ ấy cũng chính là bộ trang phục đó.

“Các người đã làm gì anh ấy?”

Đường Khê nhìn nụ cười giả tạo trên gương mặt người phụ nữ tóc vàng, cảm giác muốn lao đến xé nát chiếc mặt nạ giả dối ấy.

Thấy phản ứng khác thường của cô, Đới Vũ Ninh lập tức gọi một trong các học trò lại.

“Tiểu Hà, qua đây xem thử tấm ảnh này có phải giả không.”

Nếu Đường Khê phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ người trong ảnh vô cùng quan trọng đối với cô.

“Tiểu Hà là chuyên gia xác thực ảnh, nếu ảnh này là ảnh ghép, chỉ cần liếc mắt là cậu ấy sẽ nhận ra.”

Tiểu Hà nhanh chóng bước tới, đẩy nhẹ cặp kính dày trên mũi, cầm lấy bức ảnh và bắt đầu kiểm tra.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Không lâu sau, Tiểu Hà ngẩng lên nhìn Đới Vũ Ninh, nghiêm túc nói:

“Ảnh thật, không phải ảnh ghép.”

Lúc này Đường Khê hoàn toàn tin vào sự thật trước mắt. Nhưng tại sao Cố Hành Chu lại xuất hiện ở nước D?

Chẳng lẽ hệ thống đã nâng cấp rồi sao?

Người phụ nữ tóc vàng lên tiếng đúng lúc:

“Ông chủ nói nếu muốn biết lý do thì cô chỉ cần đi theo tôi.”

“Chúng tôi sẽ đi cùng!”

Quách Miểu Miểu lạnh lùng nói.

Người phụ nữ tóc vàng giữ nguyên nụ cười lịch sự, nghiêm túc trả lời:

“Không được. Ông chủ đã nói rõ chỉ mời cô Đường Khê.”

Đường Khê cố gắng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Cô cẩn thận suy nghĩ. Nếu Cố Hành Chu có thể đến đây, với sức mạnh của hắn thì chẳng ai có thể đụng được đến hắn cả.

Đối phương muốn cô đến, dù cô có từ chối thì chắc chắn họ cũng có cách “mời” cô đi.

Nghĩ vậy, Đường Khê quyết định:

“Được, tôi sẽ đi với các người.”

“Đường Khê, cậu điên rồi!”

“Cô không thể đi được! Ở đây cô không quen ai, nếu có chuyện gì thì làm sao?”

“Cùng lắm chúng ta sẽ gọi người, đánh sập chỗ này để cứu người ra!”

“Họ muốn gì cũng chưa rõ, cô mà đi lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”

Nhìn mọi người xung quanh đồng loạt lên tiếng ngăn cản, trái tim Đường Khê cảm thấy ấm áp, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.

“Yên tâm đi. Dù tôi không đi thì họ cũng có cách bắt tôi đi. Không sao đâu, tôi muốn xem thử họ đang định giở trò gì.”

Không ai có thể cản được quyết định của Đường Khê. Trước khi cô đi, Ngô Tinh lặng lẽ nhét vào tay cô một vật nhỏ hình trụ.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Người phụ nữ tóc vàng bình tĩnh giải thích, từng câu từng chữ rõ ràng.Cổ vật làm trang bìa… chẳng phải chính là viên đá đó sao?Ngoại trừ Đường Khê và một vài người, hầu hết những quan chức, danh nhân đến từ nước D tham dự buổi đấu giá này đều không hiểu.Tại sao món cổ vật được chọn làm trang bìa lại là một viên đá trông chẳng có gì đặc biệt?Trong ánh mắt của Đường Khê lóe lên sự cảnh giác. Cô không hiểu, vì sao người đó lại muốn tìm mình?Đới Vũ Ninh đứng một bên, gương mặt nặng nề, cúi xuống thì thầm nhắc nhở cô:“Cẩn thận, có thể là bẫy.”Đường Khê không nói gì, chỉ mím môi nhìn người phụ nữ tóc vàng trước mặt.Người phụ nữ dường như đã đoán trước phản ứng của cô, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi.“Ông chủ nói, chỉ cần cô nhìn tấm ảnh này là sẽ hiểu.”Nói xong, cô ấy đưa tấm ảnh ra.Đường Khê do dự nhận lấy, ánh mắt vừa lướt qua, đồng tử lập tức co rút lại.“Sao… sao có thể… không thể nào…”Đường Khê cầm tấm ảnh mà tay run rẩy, cơ thể lảo đảo, như sắp không đứng vững.Quách Miểu Miểu tò mò ghé sát lại xem.“Đây… chẳng phải là người đàn ông lần trước tôi từng gặp sao? Sao anh ta lại…”Anh ngừng lời, lo lắng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Khê.Trong tấm ảnh, có bóng dáng mờ mờ của một người đứng ở nơi nhóm họ vừa đánh nhau ban nãy. Góc chụp trông như là bị chụp lén.Nhưng cả Đường Khê và Quách Miểu Miểu đều nhận ra, bóng dáng đó chính là Cố Hành Chu.Đường Khê vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn thì hắn mặc một bộ áo dài đen.Và trong bức ảnh này, bóng dáng mờ mờ ấy cũng chính là bộ trang phục đó.“Các người đã làm gì anh ấy?”Đường Khê nhìn nụ cười giả tạo trên gương mặt người phụ nữ tóc vàng, cảm giác muốn lao đến xé nát chiếc mặt nạ giả dối ấy.Thấy phản ứng khác thường của cô, Đới Vũ Ninh lập tức gọi một trong các học trò lại.“Tiểu Hà, qua đây xem thử tấm ảnh này có phải giả không.”Nếu Đường Khê phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ người trong ảnh vô cùng quan trọng đối với cô.“Tiểu Hà là chuyên gia xác thực ảnh, nếu ảnh này là ảnh ghép, chỉ cần liếc mắt là cậu ấy sẽ nhận ra.”Tiểu Hà nhanh chóng bước tới, đẩy nhẹ cặp kính dày trên mũi, cầm lấy bức ảnh và bắt đầu kiểm tra.Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.Không lâu sau, Tiểu Hà ngẩng lên nhìn Đới Vũ Ninh, nghiêm túc nói:“Ảnh thật, không phải ảnh ghép.”Lúc này Đường Khê hoàn toàn tin vào sự thật trước mắt. Nhưng tại sao Cố Hành Chu lại xuất hiện ở nước D?Chẳng lẽ hệ thống đã nâng cấp rồi sao?Người phụ nữ tóc vàng lên tiếng đúng lúc:“Ông chủ nói nếu muốn biết lý do thì cô chỉ cần đi theo tôi.”“Chúng tôi sẽ đi cùng!”Quách Miểu Miểu lạnh lùng nói.Người phụ nữ tóc vàng giữ nguyên nụ cười lịch sự, nghiêm túc trả lời:“Không được. Ông chủ đã nói rõ chỉ mời cô Đường Khê.”Đường Khê cố gắng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.Cô cẩn thận suy nghĩ. Nếu Cố Hành Chu có thể đến đây, với sức mạnh của hắn thì chẳng ai có thể đụng được đến hắn cả.Đối phương muốn cô đến, dù cô có từ chối thì chắc chắn họ cũng có cách “mời” cô đi.Nghĩ vậy, Đường Khê quyết định:“Được, tôi sẽ đi với các người.”“Đường Khê, cậu điên rồi!”“Cô không thể đi được! Ở đây cô không quen ai, nếu có chuyện gì thì làm sao?”“Cùng lắm chúng ta sẽ gọi người, đánh sập chỗ này để cứu người ra!”“Họ muốn gì cũng chưa rõ, cô mà đi lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”Nhìn mọi người xung quanh đồng loạt lên tiếng ngăn cản, trái tim Đường Khê cảm thấy ấm áp, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.“Yên tâm đi. Dù tôi không đi thì họ cũng có cách bắt tôi đi. Không sao đâu, tôi muốn xem thử họ đang định giở trò gì.”Không ai có thể cản được quyết định của Đường Khê. Trước khi cô đi, Ngô Tinh lặng lẽ nhét vào tay cô một vật nhỏ hình trụ.

Chương 272