"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 291

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê lại tranh thủ thương lượng với Đào Hành Tung về các vấn đề phân chia hoa hồng từ cơ sở dược liệu, cũng như quyền sở hữu dược liệu đã được chế biến.Suốt hành trình, cô bận rộn không ngừng nghỉ.“Đường Khê, cô và người Vu gia rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu bọn họ chịu trả tiền thay cô, thì cô...” – Ngô Tinh tò mò hỏi.Trong giới gia tộc của bọn họ, cái tên Vu gia như sấm bên tai, lại đầy vẻ thần bí.Tuy rất ít ai từng tiếp xúc trực tiếp nhưng Vu gia luôn giữ phong cách kín tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa Vu gia không có thực lực.Xét về tài lực, Vu gia hoàn toàn không thua kém gia tộc họ Hứa vốn nổi tiếng trong giới kinh thương.Hơn nữa, từ trước đến nay Vu gia luôn giữ thái độ tách biệt, không giao du với bất kỳ gia tộc nào. Vì vậy, mọi người chỉ có thể đoán già đoán non.Thực tế, chẳng ai biết được Vu gia sở hữu khối tài sản lớn đến mức nào.Chỉ riêng việc quản gia Vu xuất hiện, nhẹ nhàng chi trả 52 tỷ giúp Đường Khê, cũng đủ để thấy Vu gia không phải kiểu người thiếu tiền.Đường Khê vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn, vừa đáp lời:“Vu Lam nói mẹ tôi là cô ruột của anh ta, vì vậy anh ta tính là anh họ của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn trả lại số tiền này cho anh ta. Tôi với anh ta vốn không thân.”Nghe vậy, cả đám đều sững sờ. Hóa ra Đường Khê là người của Vu gia!Tuy nhiên, nhìn thái độ của cô, rõ ràng cô không có ý định quay về Vu gia.“Mặc kệ cậu là người nhà nào, với tôi thì cậu mãi mãi là bạn tốt của Quách Miểu Miểu này!” – Quách Miểu Miểu vỗ vai Đường Khê, trông đầy khí phách giang hồ.Hứa Tư Niên không chịu thua kém, trực tiếp lấy điện thoại chuyển cho Đường Khê 300 triệu.“Đinh—”Âm báo từ điện thoại của Đường Khê vang lên.Cô nhìn số tiền khổng lồ hiển thị trên màn hình mà ngây người, đầu óc như bị đánh cho choáng váng.Ánh mắt cô đầy nghi hoặc khi nhìn về phía Hứa Tư Niên:“Em làm gì thế này...”“Chị Đường, chị cứ cầm số tiền này trước. Em sẽ cố gắng xoay thêm sau. Hiện tại em vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, bố mẹ không cho em nhiều tiền tiêu vặt. Đây là tất cả những gì em có, chị cứ dùng đi.”Những người xung quanh lần lượt lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm cách gom tiền giúp Đường Khê.Nhìn thấy cảnh đó, nước mắt trong mắt Đường Khê bắt đầu chực trào.“Mọi người làm gì vậy? Đừng như thế!”Đới Vũ Ninh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào tay Đường Khê.Nguyên Thanh cũng lập tức gọi người đến ngân hàng để rút tiền.Đào Hành Tung và chị em nhà họ Ngô thì liên tục gọi điện thoại.Quách Miểu Miểu không biết đã liên lạc với ai, đang muốn bán đi những món đồ quý giá nhất của mình để đổi lấy tiền mặt.Đường Khê lau nước mắt, trong lòng dâng lên những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.Đó là cảm động sao? Đúng, nhưng còn nhiều hơn thế, là niềm vui khó tả.Cô từng nghĩ bản thân không còn có thể tin tưởng ai sau khi bị người yêu cũ và người bạn thân phản bội, khiến cô tán gia bại sản.Cô đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ dám đặt niềm tin vào bất kỳ ai nữa.Thế nhưng không biết từ lúc nào, cô đã vô thức kết giao được với những người bạn có thể hoàn toàn tin tưởng.Dù đôi lúc họ có phần thiếu đáng tin cậy, nhưng vào thời điểm quan trọng thì họ luôn không để cô thất vọng.Tâm trạng Đường Khê như lớp sương mù đang dần tan, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng ấm áp.Cô thở ra một hơi dài, rồi lên tiếng ngăn mọi người:“Được rồi!”“Mọi người không cần gom tiền nữa. Ai nói tôi thiếu tiền chứ? Tôi có cây rụng tiền cơ mà.”Những người xung quanh lập tức dừng động tác, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.Cây rụng tiền? Là sao?Ánh mắt Đường Khê đầy vẻ kiêu hãnh, cô nhìn sang phía Cố Hành Chu.Khóe miệng Cố Hành Chu nhếch lên thành một nụ cười, hai người nhìn nhau không nói gì.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê lại tranh thủ thương lượng với Đào Hành Tung về các vấn đề phân chia hoa hồng từ cơ sở dược liệu, cũng như quyền sở hữu dược liệu đã được chế biến.Suốt hành trình, cô bận rộn không ngừng nghỉ.“Đường Khê, cô và người Vu gia rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu bọn họ chịu trả tiền thay cô, thì cô...” – Ngô Tinh tò mò hỏi.Trong giới gia tộc của bọn họ, cái tên Vu gia như sấm bên tai, lại đầy vẻ thần bí.Tuy rất ít ai từng tiếp xúc trực tiếp nhưng Vu gia luôn giữ phong cách kín tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa Vu gia không có thực lực.Xét về tài lực, Vu gia hoàn toàn không thua kém gia tộc họ Hứa vốn nổi tiếng trong giới kinh thương.Hơn nữa, từ trước đến nay Vu gia luôn giữ thái độ tách biệt, không giao du với bất kỳ gia tộc nào. Vì vậy, mọi người chỉ có thể đoán già đoán non.Thực tế, chẳng ai biết được Vu gia sở hữu khối tài sản lớn đến mức nào.Chỉ riêng việc quản gia Vu xuất hiện, nhẹ nhàng chi trả 52 tỷ giúp Đường Khê, cũng đủ để thấy Vu gia không phải kiểu người thiếu tiền.Đường Khê vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn, vừa đáp lời:“Vu Lam nói mẹ tôi là cô ruột của anh ta, vì vậy anh ta tính là anh họ của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn trả lại số tiền này cho anh ta. Tôi với anh ta vốn không thân.”Nghe vậy, cả đám đều sững sờ. Hóa ra Đường Khê là người của Vu gia!Tuy nhiên, nhìn thái độ của cô, rõ ràng cô không có ý định quay về Vu gia.“Mặc kệ cậu là người nhà nào, với tôi thì cậu mãi mãi là bạn tốt của Quách Miểu Miểu này!” – Quách Miểu Miểu vỗ vai Đường Khê, trông đầy khí phách giang hồ.Hứa Tư Niên không chịu thua kém, trực tiếp lấy điện thoại chuyển cho Đường Khê 300 triệu.“Đinh—”Âm báo từ điện thoại của Đường Khê vang lên.Cô nhìn số tiền khổng lồ hiển thị trên màn hình mà ngây người, đầu óc như bị đánh cho choáng váng.Ánh mắt cô đầy nghi hoặc khi nhìn về phía Hứa Tư Niên:“Em làm gì thế này...”“Chị Đường, chị cứ cầm số tiền này trước. Em sẽ cố gắng xoay thêm sau. Hiện tại em vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, bố mẹ không cho em nhiều tiền tiêu vặt. Đây là tất cả những gì em có, chị cứ dùng đi.”Những người xung quanh lần lượt lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm cách gom tiền giúp Đường Khê.Nhìn thấy cảnh đó, nước mắt trong mắt Đường Khê bắt đầu chực trào.“Mọi người làm gì vậy? Đừng như thế!”Đới Vũ Ninh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào tay Đường Khê.Nguyên Thanh cũng lập tức gọi người đến ngân hàng để rút tiền.Đào Hành Tung và chị em nhà họ Ngô thì liên tục gọi điện thoại.Quách Miểu Miểu không biết đã liên lạc với ai, đang muốn bán đi những món đồ quý giá nhất của mình để đổi lấy tiền mặt.Đường Khê lau nước mắt, trong lòng dâng lên những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.Đó là cảm động sao? Đúng, nhưng còn nhiều hơn thế, là niềm vui khó tả.Cô từng nghĩ bản thân không còn có thể tin tưởng ai sau khi bị người yêu cũ và người bạn thân phản bội, khiến cô tán gia bại sản.Cô đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ dám đặt niềm tin vào bất kỳ ai nữa.Thế nhưng không biết từ lúc nào, cô đã vô thức kết giao được với những người bạn có thể hoàn toàn tin tưởng.Dù đôi lúc họ có phần thiếu đáng tin cậy, nhưng vào thời điểm quan trọng thì họ luôn không để cô thất vọng.Tâm trạng Đường Khê như lớp sương mù đang dần tan, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng ấm áp.Cô thở ra một hơi dài, rồi lên tiếng ngăn mọi người:“Được rồi!”“Mọi người không cần gom tiền nữa. Ai nói tôi thiếu tiền chứ? Tôi có cây rụng tiền cơ mà.”Những người xung quanh lập tức dừng động tác, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.Cây rụng tiền? Là sao?Ánh mắt Đường Khê đầy vẻ kiêu hãnh, cô nhìn sang phía Cố Hành Chu.Khóe miệng Cố Hành Chu nhếch lên thành một nụ cười, hai người nhìn nhau không nói gì.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê lại tranh thủ thương lượng với Đào Hành Tung về các vấn đề phân chia hoa hồng từ cơ sở dược liệu, cũng như quyền sở hữu dược liệu đã được chế biến.Suốt hành trình, cô bận rộn không ngừng nghỉ.“Đường Khê, cô và người Vu gia rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu bọn họ chịu trả tiền thay cô, thì cô...” – Ngô Tinh tò mò hỏi.Trong giới gia tộc của bọn họ, cái tên Vu gia như sấm bên tai, lại đầy vẻ thần bí.Tuy rất ít ai từng tiếp xúc trực tiếp nhưng Vu gia luôn giữ phong cách kín tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa Vu gia không có thực lực.Xét về tài lực, Vu gia hoàn toàn không thua kém gia tộc họ Hứa vốn nổi tiếng trong giới kinh thương.Hơn nữa, từ trước đến nay Vu gia luôn giữ thái độ tách biệt, không giao du với bất kỳ gia tộc nào. Vì vậy, mọi người chỉ có thể đoán già đoán non.Thực tế, chẳng ai biết được Vu gia sở hữu khối tài sản lớn đến mức nào.Chỉ riêng việc quản gia Vu xuất hiện, nhẹ nhàng chi trả 52 tỷ giúp Đường Khê, cũng đủ để thấy Vu gia không phải kiểu người thiếu tiền.Đường Khê vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn, vừa đáp lời:“Vu Lam nói mẹ tôi là cô ruột của anh ta, vì vậy anh ta tính là anh họ của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn trả lại số tiền này cho anh ta. Tôi với anh ta vốn không thân.”Nghe vậy, cả đám đều sững sờ. Hóa ra Đường Khê là người của Vu gia!Tuy nhiên, nhìn thái độ của cô, rõ ràng cô không có ý định quay về Vu gia.“Mặc kệ cậu là người nhà nào, với tôi thì cậu mãi mãi là bạn tốt của Quách Miểu Miểu này!” – Quách Miểu Miểu vỗ vai Đường Khê, trông đầy khí phách giang hồ.Hứa Tư Niên không chịu thua kém, trực tiếp lấy điện thoại chuyển cho Đường Khê 300 triệu.“Đinh—”Âm báo từ điện thoại của Đường Khê vang lên.Cô nhìn số tiền khổng lồ hiển thị trên màn hình mà ngây người, đầu óc như bị đánh cho choáng váng.Ánh mắt cô đầy nghi hoặc khi nhìn về phía Hứa Tư Niên:“Em làm gì thế này...”“Chị Đường, chị cứ cầm số tiền này trước. Em sẽ cố gắng xoay thêm sau. Hiện tại em vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, bố mẹ không cho em nhiều tiền tiêu vặt. Đây là tất cả những gì em có, chị cứ dùng đi.”Những người xung quanh lần lượt lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm cách gom tiền giúp Đường Khê.Nhìn thấy cảnh đó, nước mắt trong mắt Đường Khê bắt đầu chực trào.“Mọi người làm gì vậy? Đừng như thế!”Đới Vũ Ninh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào tay Đường Khê.Nguyên Thanh cũng lập tức gọi người đến ngân hàng để rút tiền.Đào Hành Tung và chị em nhà họ Ngô thì liên tục gọi điện thoại.Quách Miểu Miểu không biết đã liên lạc với ai, đang muốn bán đi những món đồ quý giá nhất của mình để đổi lấy tiền mặt.Đường Khê lau nước mắt, trong lòng dâng lên những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.Đó là cảm động sao? Đúng, nhưng còn nhiều hơn thế, là niềm vui khó tả.Cô từng nghĩ bản thân không còn có thể tin tưởng ai sau khi bị người yêu cũ và người bạn thân phản bội, khiến cô tán gia bại sản.Cô đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ dám đặt niềm tin vào bất kỳ ai nữa.Thế nhưng không biết từ lúc nào, cô đã vô thức kết giao được với những người bạn có thể hoàn toàn tin tưởng.Dù đôi lúc họ có phần thiếu đáng tin cậy, nhưng vào thời điểm quan trọng thì họ luôn không để cô thất vọng.Tâm trạng Đường Khê như lớp sương mù đang dần tan, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng ấm áp.Cô thở ra một hơi dài, rồi lên tiếng ngăn mọi người:“Được rồi!”“Mọi người không cần gom tiền nữa. Ai nói tôi thiếu tiền chứ? Tôi có cây rụng tiền cơ mà.”Những người xung quanh lập tức dừng động tác, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.Cây rụng tiền? Là sao?Ánh mắt Đường Khê đầy vẻ kiêu hãnh, cô nhìn sang phía Cố Hành Chu.Khóe miệng Cố Hành Chu nhếch lên thành một nụ cười, hai người nhìn nhau không nói gì.

Chương 291