Trong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi…

Chương 7

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia TrấpTác giả: Lai Bôi Gia TrấpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện SủngTrong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi… Phó Dực nhìn điện thoại, tin nhắn ngắn, không có ký tên.Nội dung là: Cô giáo Phó, ngày mai có thể mời cô đi xem phim được không?  [mỉm cười]Cô cau mày, vừa nhìn cũng biết là Lương Chính.Vừa rồi, sau khi sửa sang lại bản thân xong, Phó Dực rời khỏi WC, cũng không thèm nhìn lại. Sau khi xác nhận rằng Trịnh Dữ không thể nhìn thấy mình, cô càng chạy càng nhanh, gần như chạy trốn đến trước bàn cơm.Cô không hề ngồi xuống, cầm ngay túi xách, đối với Lương Chính vẻ mặt kỳ quái đang nhìn cô nói: “Thật ngại quá, Lương tiên sinh, tôi có chút không khỏe, có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi.” Cô không có cách nào bình tĩnh ngồi ăn cơm với Lương Chính được, hơn nữa sau lưng còn có Trịnh Dữ.Lương Chính nhìn viền mắt cô hồng hồng, giống như vừa nôn qua, vội vàng đứng lên nói muốn đưa cô về nhà.“Không cần đâu ạ, tôi tự mình đi thì được rồi, nhà tôi cũng không xa lắm.”Phó Dực từ chối, cô không có tâm trạng cũng không có tinh lực ứng phó với Lương Chính. Lúc đầu cô đồng ý với anh ta cũng bởi vì ý đồ cá nhân mà thôi.Theo như hành vi vừa rồi của Trịnh Dữ, có vẻ cô đã thành công, thế nhưng hậu quả…hình như cô không thể thừa nhận được. (ノдヽ) Lương Chính nhìn bộ dáng uể oải của cô, không dám nói thêm nữa, gật đầu, cùng cô tách ra ở cửa nhà hàng.Phó Dực không biết, lúc cô và Lương Chính vừa mới rời khỏi nhà hàng, thì Trịnh Dữ cũng từ trong WC đi ra, nhìn thấy bàn ăn không một bóng người, bèn đi nhanh về phía cửa.Trịnh Dữ dựa vào khung cửa, chuông gió trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “đinh linh linh” trong trẻo dễ nghe. Anh ngó thấy Lương Chính cùng với Phó Dực mỗi người đi một hướng, lông mày nhướng lên, hài lòng nở nụ cười, trong miệng khẽ nói: “Ồ, xem ra vẫn còn biết nghe lời.”—Phó Dực nhìn tin nhắn, thở dài, cô vò đầu, có chút phiền não, xung quanh đột nhiên hiện lên gương mặt tức giận cùng với lời nói uy hiếp của Trịnh Dữ, cô lắc đầu, gõ xuống từng chữ—“Thật ngại quá Lương tiên sinh, ngày mai tôi có việc.”Sau khi gửi tin nhắn, một số cảm xúc lạ xuất hiện trong lòng cô. Tại sao cô vẫn nghe lời Trịnh Dữ chứ? Rất nhanh, bên kia đã trả lời. Chỉ đơn giản 1 chữ: [Được]

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia TrấpTác giả: Lai Bôi Gia TrấpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện SủngTrong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi… Phó Dực nhìn điện thoại, tin nhắn ngắn, không có ký tên.Nội dung là: Cô giáo Phó, ngày mai có thể mời cô đi xem phim được không?  [mỉm cười]Cô cau mày, vừa nhìn cũng biết là Lương Chính.Vừa rồi, sau khi sửa sang lại bản thân xong, Phó Dực rời khỏi WC, cũng không thèm nhìn lại. Sau khi xác nhận rằng Trịnh Dữ không thể nhìn thấy mình, cô càng chạy càng nhanh, gần như chạy trốn đến trước bàn cơm.Cô không hề ngồi xuống, cầm ngay túi xách, đối với Lương Chính vẻ mặt kỳ quái đang nhìn cô nói: “Thật ngại quá, Lương tiên sinh, tôi có chút không khỏe, có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi.” Cô không có cách nào bình tĩnh ngồi ăn cơm với Lương Chính được, hơn nữa sau lưng còn có Trịnh Dữ.Lương Chính nhìn viền mắt cô hồng hồng, giống như vừa nôn qua, vội vàng đứng lên nói muốn đưa cô về nhà.“Không cần đâu ạ, tôi tự mình đi thì được rồi, nhà tôi cũng không xa lắm.”Phó Dực từ chối, cô không có tâm trạng cũng không có tinh lực ứng phó với Lương Chính. Lúc đầu cô đồng ý với anh ta cũng bởi vì ý đồ cá nhân mà thôi.Theo như hành vi vừa rồi của Trịnh Dữ, có vẻ cô đã thành công, thế nhưng hậu quả…hình như cô không thể thừa nhận được. (ノдヽ) Lương Chính nhìn bộ dáng uể oải của cô, không dám nói thêm nữa, gật đầu, cùng cô tách ra ở cửa nhà hàng.Phó Dực không biết, lúc cô và Lương Chính vừa mới rời khỏi nhà hàng, thì Trịnh Dữ cũng từ trong WC đi ra, nhìn thấy bàn ăn không một bóng người, bèn đi nhanh về phía cửa.Trịnh Dữ dựa vào khung cửa, chuông gió trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “đinh linh linh” trong trẻo dễ nghe. Anh ngó thấy Lương Chính cùng với Phó Dực mỗi người đi một hướng, lông mày nhướng lên, hài lòng nở nụ cười, trong miệng khẽ nói: “Ồ, xem ra vẫn còn biết nghe lời.”—Phó Dực nhìn tin nhắn, thở dài, cô vò đầu, có chút phiền não, xung quanh đột nhiên hiện lên gương mặt tức giận cùng với lời nói uy hiếp của Trịnh Dữ, cô lắc đầu, gõ xuống từng chữ—“Thật ngại quá Lương tiên sinh, ngày mai tôi có việc.”Sau khi gửi tin nhắn, một số cảm xúc lạ xuất hiện trong lòng cô. Tại sao cô vẫn nghe lời Trịnh Dữ chứ? Rất nhanh, bên kia đã trả lời. Chỉ đơn giản 1 chữ: [Được]

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia TrấpTác giả: Lai Bôi Gia TrấpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện SủngTrong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi… Phó Dực nhìn điện thoại, tin nhắn ngắn, không có ký tên.Nội dung là: Cô giáo Phó, ngày mai có thể mời cô đi xem phim được không?  [mỉm cười]Cô cau mày, vừa nhìn cũng biết là Lương Chính.Vừa rồi, sau khi sửa sang lại bản thân xong, Phó Dực rời khỏi WC, cũng không thèm nhìn lại. Sau khi xác nhận rằng Trịnh Dữ không thể nhìn thấy mình, cô càng chạy càng nhanh, gần như chạy trốn đến trước bàn cơm.Cô không hề ngồi xuống, cầm ngay túi xách, đối với Lương Chính vẻ mặt kỳ quái đang nhìn cô nói: “Thật ngại quá, Lương tiên sinh, tôi có chút không khỏe, có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi.” Cô không có cách nào bình tĩnh ngồi ăn cơm với Lương Chính được, hơn nữa sau lưng còn có Trịnh Dữ.Lương Chính nhìn viền mắt cô hồng hồng, giống như vừa nôn qua, vội vàng đứng lên nói muốn đưa cô về nhà.“Không cần đâu ạ, tôi tự mình đi thì được rồi, nhà tôi cũng không xa lắm.”Phó Dực từ chối, cô không có tâm trạng cũng không có tinh lực ứng phó với Lương Chính. Lúc đầu cô đồng ý với anh ta cũng bởi vì ý đồ cá nhân mà thôi.Theo như hành vi vừa rồi của Trịnh Dữ, có vẻ cô đã thành công, thế nhưng hậu quả…hình như cô không thể thừa nhận được. (ノдヽ) Lương Chính nhìn bộ dáng uể oải của cô, không dám nói thêm nữa, gật đầu, cùng cô tách ra ở cửa nhà hàng.Phó Dực không biết, lúc cô và Lương Chính vừa mới rời khỏi nhà hàng, thì Trịnh Dữ cũng từ trong WC đi ra, nhìn thấy bàn ăn không một bóng người, bèn đi nhanh về phía cửa.Trịnh Dữ dựa vào khung cửa, chuông gió trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “đinh linh linh” trong trẻo dễ nghe. Anh ngó thấy Lương Chính cùng với Phó Dực mỗi người đi một hướng, lông mày nhướng lên, hài lòng nở nụ cười, trong miệng khẽ nói: “Ồ, xem ra vẫn còn biết nghe lời.”—Phó Dực nhìn tin nhắn, thở dài, cô vò đầu, có chút phiền não, xung quanh đột nhiên hiện lên gương mặt tức giận cùng với lời nói uy hiếp của Trịnh Dữ, cô lắc đầu, gõ xuống từng chữ—“Thật ngại quá Lương tiên sinh, ngày mai tôi có việc.”Sau khi gửi tin nhắn, một số cảm xúc lạ xuất hiện trong lòng cô. Tại sao cô vẫn nghe lời Trịnh Dữ chứ? Rất nhanh, bên kia đã trả lời. Chỉ đơn giản 1 chữ: [Được]

Chương 7