Trong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi…

Chương 24: Chọn quà (H)

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia TrấpTác giả: Lai Bôi Gia TrấpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện SủngTrong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi… Phó Dực mỉm cười giao bạn nhỏ cuối cùng cho phụ huynh của bé, sau đó trở về phòng làm việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trung tâm thương mại để mua quà cho Trịnh Dữ. Hôm nay là thứ 6, ngày mai cô không cần phải đi làm, nên có nhiều thời gian để chọn quà.Phó Dực mới vừa cầm lấy điện thoại, thì phát hiện tin nhắn Trịnh Dữ gửi 5 phút trước cho cô.[Cô giáo Phó, ngày mai là thứ 7 kìa ᵔᴥᵔ] Ngụ ý chính là muốn cô đi tìm anh.Khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên ấp áp, cô nhướng mày relpy: “Em có việc cần làm.”“Xuống giường liền trở mặt hả?” Trịnh Dữ rất nhanh đáp lại.“Em sẽ tìm anh sau mà.” Phó Dực biết Trịnh Dữ không ở bên cạnh, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.“Ngoan”. Trịnh Dữ cong lên khóe môi hài lòng, đặt điện thoại xuống bàn, hộp durex tối qua mua đang nằm lặng yên trên bàn, bên cạnh điện thoại di động.Anh chống tay lên cằm, thầm nghĩ làm sao để lừa người đẹp lên giường nữa đây ≥^.^≤Anh không phải là người trọng dục vọng, nhưng sau khi nếm trải tư vị của Phó Dực, hơn nữa đó lại là người trong lòng của anh, anh luôn muốn được vùi vào thân thể mềm mại đó 1 lần nữa.Cô như một đóa hoa tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn Trịnh Dữ, luôn khơi dậy dục vọng của anh.===Phó Dực đang shopping, khuôn mặt không giấu được vẻ thất vọng, cô đã lượn vài vòng xung quanh trung tâm thương mại, không có shop nào có món trang sức như ý của cô cả, toàn là loại dây chuyền, nhẫn trơn to dày. Nếu cô thật sự mua loại nhẫn vàng cho anh á hả? Chắc chắn sẽ bị anh mắng cho coi! Nghĩ đến vẻ mặt sẽ trở nên u ám khi tức giận của anh, Phó Dực run lên, hơi sợ hãi.Hây da, cô hỏng dám nghĩ luôn á.Không mua nhẫn vàng, đi xem thứ khác vậy! Nghĩ vậy, cô quyết định đi vào 1 shop trang sức, ánh sán ngọn đèn công suất lớn bên trong khiến mắt cô hơi xót xót, sau đó nhìn thấy chính là một mảng vàng óng ánh được đặt trên tấm nền bằng nhung đỏ, vô cùng chói mắt.Cô tùy ý đi 2 vòng, vậy mà thực sự khiến cô tìm được món đồ hợp ý nha, một cái vòng tay màu đỏ rất đơn giản, có điểm 1 hạt nho nhỏ tròn trịa, màu sắc sáng bóng.Cô bảo nhân viên bán hàng lấy vòng tay ra, theo thử vào tay cô trong dầu tưởng tượng Trịnh Dữ đang đeo nó, cảm thấy nó sẽ rất đẹp. Anh rất đẹp trai, mặc cái gì hay đeo gì cũng đều đẹp, có điều…phía dưới sao lại hỏng như vậy ta, lúc cứng rắn thiệt là dữ tợn, lúc mềm thì vừa xấu vừa có chút đáng yêu. >.

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia TrấpTác giả: Lai Bôi Gia TrấpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện SủngTrong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi… Phó Dực mỉm cười giao bạn nhỏ cuối cùng cho phụ huynh của bé, sau đó trở về phòng làm việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trung tâm thương mại để mua quà cho Trịnh Dữ. Hôm nay là thứ 6, ngày mai cô không cần phải đi làm, nên có nhiều thời gian để chọn quà.Phó Dực mới vừa cầm lấy điện thoại, thì phát hiện tin nhắn Trịnh Dữ gửi 5 phút trước cho cô.[Cô giáo Phó, ngày mai là thứ 7 kìa ᵔᴥᵔ] Ngụ ý chính là muốn cô đi tìm anh.Khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên ấp áp, cô nhướng mày relpy: “Em có việc cần làm.”“Xuống giường liền trở mặt hả?” Trịnh Dữ rất nhanh đáp lại.“Em sẽ tìm anh sau mà.” Phó Dực biết Trịnh Dữ không ở bên cạnh, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.“Ngoan”. Trịnh Dữ cong lên khóe môi hài lòng, đặt điện thoại xuống bàn, hộp durex tối qua mua đang nằm lặng yên trên bàn, bên cạnh điện thoại di động.Anh chống tay lên cằm, thầm nghĩ làm sao để lừa người đẹp lên giường nữa đây ≥^.^≤Anh không phải là người trọng dục vọng, nhưng sau khi nếm trải tư vị của Phó Dực, hơn nữa đó lại là người trong lòng của anh, anh luôn muốn được vùi vào thân thể mềm mại đó 1 lần nữa.Cô như một đóa hoa tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn Trịnh Dữ, luôn khơi dậy dục vọng của anh.===Phó Dực đang shopping, khuôn mặt không giấu được vẻ thất vọng, cô đã lượn vài vòng xung quanh trung tâm thương mại, không có shop nào có món trang sức như ý của cô cả, toàn là loại dây chuyền, nhẫn trơn to dày. Nếu cô thật sự mua loại nhẫn vàng cho anh á hả? Chắc chắn sẽ bị anh mắng cho coi! Nghĩ đến vẻ mặt sẽ trở nên u ám khi tức giận của anh, Phó Dực run lên, hơi sợ hãi.Hây da, cô hỏng dám nghĩ luôn á.Không mua nhẫn vàng, đi xem thứ khác vậy! Nghĩ vậy, cô quyết định đi vào 1 shop trang sức, ánh sán ngọn đèn công suất lớn bên trong khiến mắt cô hơi xót xót, sau đó nhìn thấy chính là một mảng vàng óng ánh được đặt trên tấm nền bằng nhung đỏ, vô cùng chói mắt.Cô tùy ý đi 2 vòng, vậy mà thực sự khiến cô tìm được món đồ hợp ý nha, một cái vòng tay màu đỏ rất đơn giản, có điểm 1 hạt nho nhỏ tròn trịa, màu sắc sáng bóng.Cô bảo nhân viên bán hàng lấy vòng tay ra, theo thử vào tay cô trong dầu tưởng tượng Trịnh Dữ đang đeo nó, cảm thấy nó sẽ rất đẹp. Anh rất đẹp trai, mặc cái gì hay đeo gì cũng đều đẹp, có điều…phía dưới sao lại hỏng như vậy ta, lúc cứng rắn thiệt là dữ tợn, lúc mềm thì vừa xấu vừa có chút đáng yêu. >.

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia TrấpTác giả: Lai Bôi Gia TrấpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện SủngTrong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu. Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ. Khi thức dậy trời đã tối. Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động. Đã 5h chiều. Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ. Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng. Trịnh Dữ nhếch môi… Phó Dực mỉm cười giao bạn nhỏ cuối cùng cho phụ huynh của bé, sau đó trở về phòng làm việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trung tâm thương mại để mua quà cho Trịnh Dữ. Hôm nay là thứ 6, ngày mai cô không cần phải đi làm, nên có nhiều thời gian để chọn quà.Phó Dực mới vừa cầm lấy điện thoại, thì phát hiện tin nhắn Trịnh Dữ gửi 5 phút trước cho cô.[Cô giáo Phó, ngày mai là thứ 7 kìa ᵔᴥᵔ] Ngụ ý chính là muốn cô đi tìm anh.Khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên ấp áp, cô nhướng mày relpy: “Em có việc cần làm.”“Xuống giường liền trở mặt hả?” Trịnh Dữ rất nhanh đáp lại.“Em sẽ tìm anh sau mà.” Phó Dực biết Trịnh Dữ không ở bên cạnh, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.“Ngoan”. Trịnh Dữ cong lên khóe môi hài lòng, đặt điện thoại xuống bàn, hộp durex tối qua mua đang nằm lặng yên trên bàn, bên cạnh điện thoại di động.Anh chống tay lên cằm, thầm nghĩ làm sao để lừa người đẹp lên giường nữa đây ≥^.^≤Anh không phải là người trọng dục vọng, nhưng sau khi nếm trải tư vị của Phó Dực, hơn nữa đó lại là người trong lòng của anh, anh luôn muốn được vùi vào thân thể mềm mại đó 1 lần nữa.Cô như một đóa hoa tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn Trịnh Dữ, luôn khơi dậy dục vọng của anh.===Phó Dực đang shopping, khuôn mặt không giấu được vẻ thất vọng, cô đã lượn vài vòng xung quanh trung tâm thương mại, không có shop nào có món trang sức như ý của cô cả, toàn là loại dây chuyền, nhẫn trơn to dày. Nếu cô thật sự mua loại nhẫn vàng cho anh á hả? Chắc chắn sẽ bị anh mắng cho coi! Nghĩ đến vẻ mặt sẽ trở nên u ám khi tức giận của anh, Phó Dực run lên, hơi sợ hãi.Hây da, cô hỏng dám nghĩ luôn á.Không mua nhẫn vàng, đi xem thứ khác vậy! Nghĩ vậy, cô quyết định đi vào 1 shop trang sức, ánh sán ngọn đèn công suất lớn bên trong khiến mắt cô hơi xót xót, sau đó nhìn thấy chính là một mảng vàng óng ánh được đặt trên tấm nền bằng nhung đỏ, vô cùng chói mắt.Cô tùy ý đi 2 vòng, vậy mà thực sự khiến cô tìm được món đồ hợp ý nha, một cái vòng tay màu đỏ rất đơn giản, có điểm 1 hạt nho nhỏ tròn trịa, màu sắc sáng bóng.Cô bảo nhân viên bán hàng lấy vòng tay ra, theo thử vào tay cô trong dầu tưởng tượng Trịnh Dữ đang đeo nó, cảm thấy nó sẽ rất đẹp. Anh rất đẹp trai, mặc cái gì hay đeo gì cũng đều đẹp, có điều…phía dưới sao lại hỏng như vậy ta, lúc cứng rắn thiệt là dữ tợn, lúc mềm thì vừa xấu vừa có chút đáng yêu. >.

Chương 24: Chọn quà (H)