Chu Kỳ đăng tin cho thuê nhà lên mạng, mấy hôm nay đều có người gọi điện đến hỏi nhưng đa số đều là người không đáng tin lắm. Mười năm trước, bố mẹ cô đã mua hai căn nhà ở nơi này. Hồi đó thị trường cổ phiếu rất tốt, hai ông bà dựa vào chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, cũng không biết mua gì để đợi tăng giá, thế là hai ông ba có tầm nhìn xa, dự định mua nhà ở nơi này. Mười năm trước nơi đây vẫn thuộc phía đông nên giá nhà không quá đắt, hơn nữa nơi này vẫn chưa phát triển nên họ đã mua được hai căn nhà rất rẻ, đứng tên Chu Kỳ. Kết quả, không ngờ mười năm sau khu phía đông phát triển mạnh, lại đẩy giá nhà lên cao. Có điều bố mẹ cô không muốn sống ở thành phố lớn, nên họ đã đến thành phố tuyến ba để dưỡng già. Thành phố nhỏ bên đó không có khói bụi, không khí cực kỳ sạch. Nhà cửa tất nhiên là cho Chu Kỳ, cô có hai căn nhà, biến thành bà chủ nhà chính hiệu. Cô sống ở một căn, căn còn lại cô thấy để không còn không bằng cho thuê. Hôm nay lúc cô về nhà, dì Vương - hàng xóm tầng dưới…
Chương 75
Cô Ấy Muốn Được “Yêu” - A Phì ATác giả: A Phì ATruyện Ngôn Tình, Truyện SủngChu Kỳ đăng tin cho thuê nhà lên mạng, mấy hôm nay đều có người gọi điện đến hỏi nhưng đa số đều là người không đáng tin lắm. Mười năm trước, bố mẹ cô đã mua hai căn nhà ở nơi này. Hồi đó thị trường cổ phiếu rất tốt, hai ông bà dựa vào chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, cũng không biết mua gì để đợi tăng giá, thế là hai ông ba có tầm nhìn xa, dự định mua nhà ở nơi này. Mười năm trước nơi đây vẫn thuộc phía đông nên giá nhà không quá đắt, hơn nữa nơi này vẫn chưa phát triển nên họ đã mua được hai căn nhà rất rẻ, đứng tên Chu Kỳ. Kết quả, không ngờ mười năm sau khu phía đông phát triển mạnh, lại đẩy giá nhà lên cao. Có điều bố mẹ cô không muốn sống ở thành phố lớn, nên họ đã đến thành phố tuyến ba để dưỡng già. Thành phố nhỏ bên đó không có khói bụi, không khí cực kỳ sạch. Nhà cửa tất nhiên là cho Chu Kỳ, cô có hai căn nhà, biến thành bà chủ nhà chính hiệu. Cô sống ở một căn, căn còn lại cô thấy để không còn không bằng cho thuê. Hôm nay lúc cô về nhà, dì Vương - hàng xóm tầng dưới… Chu Kỳ thật sự quá đỗi vui mừng, chung quy thì người mẹ chồng này xem ra cũng rất dễ chung sống. Đã vậy còn chủ động mua đồ ngủ cho cô, mua cả hai bộ có thể thay đổi tắm giặt, còn giặt drap giường gì đó cho cô, đều là đồ mới mua về.Tưởng Diên mang đồ lên hết trên lầu, mẹ Tưởng đứng ở bên cạnh nói: "Tiểu Kỳ à, dì vào huyện mua đồ ngủ cho cháu, cũng không biết có vừa với kích cỡ người cháu hay không. Bà chủ tiệm đó bảo rằng mấy cô gái trẻ thích mặc kiểu này, nên dì mua một bộ cho cháu, cháu mặc vào xem hợp hay không.Để dì đi nấu cơm cho cháu, hai đứa ngồi hai ngày trên xe lửa nhất định đã đói bụng rồi, cháu có kỵ món gì hay không?"Có lẽ nguyên nhân vì cả đời mẹ Tưởng chỉ ở trong cái thôn này, nên khi nói chuyện đều dùng giọng địa phương. Giọng phổ thông nói khá là không tựnhiên, nhưng dù gượng gạo vẫn có thể nghe hiểu được, bà đã cố gắng hết sức để nói tiếng phổ thông với cô."Dì ơi, dì cứ làm tùy ý là được rồi ạ, cháu không kén ăn.""Được nghen (*), cháu chờ ha, bây giờ dì xuống dưới nấu cơm cho cháu, nếu cháu thấy đói bụng thì cứ ngồi xuống ăn chút trái cây lót dạ." Tay mẹ Tưởng bưng theo một tô trái cây, đặt trên bàn.(*)Đọc là "lei", là giọng địa phương đọc chệch của chữ "了" (le).Tưởng Diên nhìn cả tô cherry, anh vươn tay muốn lấy ăn, lại bị mẹ Tưởng đánh lên tay một cái, “Cút ngay, con ăn cái gì, cái này là để cho Tiểu Kỳ ăn, con đừng có ăn. Cherry mắc tiền con có thể ăn hả? Nếu con muốn ăn thì xuống dưới nhà có cả đống chuối, con ăn chuối là được rồi."Tưởng Diên: "..."Chu Kỳ mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn dì ạ."Mẹ Tưởng hí ha hí hửng xuống lầu, lại còn khép cửa lại giùm cho bọn họ. Chu Kỳ muốn thử xem bộ đồ này có hợp hay không, cho nên đóng cửa lại xong thì trực tiếp cởi quần áo mặc bộ đồ kia vào, đứng ở trước gương ngắm nghía. Có thể thấy mẹ Tưởng rất có tâm, vì nghĩ rằng cô gái trẻ đều thích màu hồng, nên mua cho cô cả hai bộ màu hồng.Tưởng Diên ở bên cạnh vừa ăn trái cây của cô vừa nói: "Em còn sợ mẹ anh không thích em không? Em xem mẹ anh thích em biết bao nhiêu, cherry không cho anh ăn, quần áo không mua cho anh, đồ ngủ cũng chỉ mua phần cho em."Chu Kỳ mặc vào vừa vặn thích hợp, cô duyên dáng nói: "Vậy là do từ bé em đã khiến người lớn yêu thích."Tưởng Diên nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, cắt ngang cô nói chuyện: "Có biết vì sao mẹ anh thích em không?"Chu Kỳ xoay người nhìn anh, Tưởng Diên cười cười giải thích cho cô: "Khi nãy mẹ anh nói, em mông lớn dễ sinh nở. Thích em, cực kỳ thích em luôn."Chu Kỳ nghe xong lời này bèn sờ vào cặp mông mình một chút, hình như đúng là có hơi to.Lúc này Tưởng Diên đi qua, vuốt ve cặp mông cô, vuốt một cái rồi nói: "Em phải cảm ơn chồng của em, anh tốn bao nhiêu tâm tình trong nhiều ngày nhưthế, ngày nào cũng sờ soạng mông em, sờ tới độ mông em có độ đàn hồi. Chồng thích chơi cặp mông em như vậy, chơi cặp mông của cô giáo Chu to thế này rồi."Chu Kỳ nghe câu này thì thấy ngượng ngùng bèn đẩy anh lui ra, mất mặt người ta muốn chết, "Anh đừng có nói to tiếng như thế, để mẹ anh nghe thấy thì phải làm sao."...Mẹ Tưởng ở dưới lầu nấu cơm, bố Tưởng ở ngoài giết gà và cá mang vào nhà. Chu Kỳ thay xong quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy số đồ ăn phong phú thì giật mình, vội vàng vào nhà bếp giúp đỡ thì mẹ Tưởng đẩy cô ra ngoài, "Cháu ra ngoài chờ ăn cơm là được rồi, để cháu nếm thử tài nghệ nấu ăn của dì."Chu Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể ra ngoài cùng xem tivi với Tưởng Diên, nhưng suốt quá trình khá thấp thỏm. Cô cứ luôn nhìn về nhà bếp, muốn vào trong, dù gì ngày đầu tiên đến mà không phụ làm cơm là không được.Nhưng mẹ Tưởng không cho, mẹ Tưởng sợ cô thấy nhàm chán nên gọi Tưởng Diên: "Tưởng Diên, còn đừng đơ ở đó nữa, con không có việc gì thì dẫn Tiểu Kỳ vào thôn dạo một vòng đi chứ, bao nhiêu người trong thôn đều muốn gặp Tiểu Kỳ. Một tiếng sau hãy về nhà ăn cơm."Tưởng Diên nghe lời này thì đứng dậy, dẫn Chu Kỳ ra ngoài đi dạo.Hai người đi ra ngoài, tay nắm tay đi vào trong thôn. Căn bản là nhà nào cũng quen biết, nhìn thấy Tưởng Diên về nhà, còn rất vui vẻ chào hỏi với anh: "Tưởng Diên, dẫn vợ về đó à?"Tưởng Diên ôm eo cô, thể hiện tình cảm một cách quang minh chính đại, nói: "Phải đó, là vợ của tôi, sắp rước vào nhà rồi."Chu Kỳ khá ngượng nghịu, chào hỏi và cùng anh làm quen người ta. Có một số là hàng xóm, một số khác là người trong thôn quen biết, còn có một số người là họ hàng. Nhiều quá đi, đầu óc Chu Kỳ ghi nhớ đến sắp sửa hồ đồ luôn rồi.Chu Kỳ còn mua một số đồ cho họ hàng thân thích, tặng bao lì xì các kiểu cho các bé nhỏ, đi cũng đã đi rồi, một tiếng rưỡi đồng hồ sau quay về nhà trong tình trạng mệt mỏi tê liệt.Mẹ Tưởng nấu cơm ăn rất ngon. Mẹ Tưởng cứ luôn gắp thức ăn cho cô, chén của Chu Kỳ không thể chứa thêm được nữa, sau đó ăn tới mức căng bụng, phải giúp mẹ Tưởng đi rửa chén.Mẹ Tưởng không cho, kéo cô ra ngoài trò chuyện ăn trái cây cắn hạt dưa, gọi Tưởng Diên đi vào: "Tưởng Diên à, con mang chén đũa ra ngoài giếng rửa đi, mẹ và Tiểu Kỳ mắc trò chuyện rồi này."Tưởng Diên: "..."Anh cảm thấy Chu Kỳ mới là con ruột của mẹ....Trong thôn nghỉ ngơi sớm, buổi tối tám giờ đã đi ngủ rồi. Chu Kỳ ở bên dưới trò chuyện với mẹ Tưởng xong mới lên lầu, Tưởng Diên đã tắm rửa xong, nằm trên giường. Chu Kỳ hớn hở đi đến, cầm mấy món đồ sáng lóa trên tay cho Tưởng Diên xem: "Tưởng Diên, anh xem, mẹ anh cho em vòng tay, dây chuyền vàng có đẹp không này!"
Cô Ấy Muốn Được “Yêu” - A Phì ATác giả: A Phì ATruyện Ngôn Tình, Truyện SủngChu Kỳ đăng tin cho thuê nhà lên mạng, mấy hôm nay đều có người gọi điện đến hỏi nhưng đa số đều là người không đáng tin lắm. Mười năm trước, bố mẹ cô đã mua hai căn nhà ở nơi này. Hồi đó thị trường cổ phiếu rất tốt, hai ông bà dựa vào chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, cũng không biết mua gì để đợi tăng giá, thế là hai ông ba có tầm nhìn xa, dự định mua nhà ở nơi này. Mười năm trước nơi đây vẫn thuộc phía đông nên giá nhà không quá đắt, hơn nữa nơi này vẫn chưa phát triển nên họ đã mua được hai căn nhà rất rẻ, đứng tên Chu Kỳ. Kết quả, không ngờ mười năm sau khu phía đông phát triển mạnh, lại đẩy giá nhà lên cao. Có điều bố mẹ cô không muốn sống ở thành phố lớn, nên họ đã đến thành phố tuyến ba để dưỡng già. Thành phố nhỏ bên đó không có khói bụi, không khí cực kỳ sạch. Nhà cửa tất nhiên là cho Chu Kỳ, cô có hai căn nhà, biến thành bà chủ nhà chính hiệu. Cô sống ở một căn, căn còn lại cô thấy để không còn không bằng cho thuê. Hôm nay lúc cô về nhà, dì Vương - hàng xóm tầng dưới… Chu Kỳ thật sự quá đỗi vui mừng, chung quy thì người mẹ chồng này xem ra cũng rất dễ chung sống. Đã vậy còn chủ động mua đồ ngủ cho cô, mua cả hai bộ có thể thay đổi tắm giặt, còn giặt drap giường gì đó cho cô, đều là đồ mới mua về.Tưởng Diên mang đồ lên hết trên lầu, mẹ Tưởng đứng ở bên cạnh nói: "Tiểu Kỳ à, dì vào huyện mua đồ ngủ cho cháu, cũng không biết có vừa với kích cỡ người cháu hay không. Bà chủ tiệm đó bảo rằng mấy cô gái trẻ thích mặc kiểu này, nên dì mua một bộ cho cháu, cháu mặc vào xem hợp hay không.Để dì đi nấu cơm cho cháu, hai đứa ngồi hai ngày trên xe lửa nhất định đã đói bụng rồi, cháu có kỵ món gì hay không?"Có lẽ nguyên nhân vì cả đời mẹ Tưởng chỉ ở trong cái thôn này, nên khi nói chuyện đều dùng giọng địa phương. Giọng phổ thông nói khá là không tựnhiên, nhưng dù gượng gạo vẫn có thể nghe hiểu được, bà đã cố gắng hết sức để nói tiếng phổ thông với cô."Dì ơi, dì cứ làm tùy ý là được rồi ạ, cháu không kén ăn.""Được nghen (*), cháu chờ ha, bây giờ dì xuống dưới nấu cơm cho cháu, nếu cháu thấy đói bụng thì cứ ngồi xuống ăn chút trái cây lót dạ." Tay mẹ Tưởng bưng theo một tô trái cây, đặt trên bàn.(*)Đọc là "lei", là giọng địa phương đọc chệch của chữ "了" (le).Tưởng Diên nhìn cả tô cherry, anh vươn tay muốn lấy ăn, lại bị mẹ Tưởng đánh lên tay một cái, “Cút ngay, con ăn cái gì, cái này là để cho Tiểu Kỳ ăn, con đừng có ăn. Cherry mắc tiền con có thể ăn hả? Nếu con muốn ăn thì xuống dưới nhà có cả đống chuối, con ăn chuối là được rồi."Tưởng Diên: "..."Chu Kỳ mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn dì ạ."Mẹ Tưởng hí ha hí hửng xuống lầu, lại còn khép cửa lại giùm cho bọn họ. Chu Kỳ muốn thử xem bộ đồ này có hợp hay không, cho nên đóng cửa lại xong thì trực tiếp cởi quần áo mặc bộ đồ kia vào, đứng ở trước gương ngắm nghía. Có thể thấy mẹ Tưởng rất có tâm, vì nghĩ rằng cô gái trẻ đều thích màu hồng, nên mua cho cô cả hai bộ màu hồng.Tưởng Diên ở bên cạnh vừa ăn trái cây của cô vừa nói: "Em còn sợ mẹ anh không thích em không? Em xem mẹ anh thích em biết bao nhiêu, cherry không cho anh ăn, quần áo không mua cho anh, đồ ngủ cũng chỉ mua phần cho em."Chu Kỳ mặc vào vừa vặn thích hợp, cô duyên dáng nói: "Vậy là do từ bé em đã khiến người lớn yêu thích."Tưởng Diên nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, cắt ngang cô nói chuyện: "Có biết vì sao mẹ anh thích em không?"Chu Kỳ xoay người nhìn anh, Tưởng Diên cười cười giải thích cho cô: "Khi nãy mẹ anh nói, em mông lớn dễ sinh nở. Thích em, cực kỳ thích em luôn."Chu Kỳ nghe xong lời này bèn sờ vào cặp mông mình một chút, hình như đúng là có hơi to.Lúc này Tưởng Diên đi qua, vuốt ve cặp mông cô, vuốt một cái rồi nói: "Em phải cảm ơn chồng của em, anh tốn bao nhiêu tâm tình trong nhiều ngày nhưthế, ngày nào cũng sờ soạng mông em, sờ tới độ mông em có độ đàn hồi. Chồng thích chơi cặp mông em như vậy, chơi cặp mông của cô giáo Chu to thế này rồi."Chu Kỳ nghe câu này thì thấy ngượng ngùng bèn đẩy anh lui ra, mất mặt người ta muốn chết, "Anh đừng có nói to tiếng như thế, để mẹ anh nghe thấy thì phải làm sao."...Mẹ Tưởng ở dưới lầu nấu cơm, bố Tưởng ở ngoài giết gà và cá mang vào nhà. Chu Kỳ thay xong quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy số đồ ăn phong phú thì giật mình, vội vàng vào nhà bếp giúp đỡ thì mẹ Tưởng đẩy cô ra ngoài, "Cháu ra ngoài chờ ăn cơm là được rồi, để cháu nếm thử tài nghệ nấu ăn của dì."Chu Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể ra ngoài cùng xem tivi với Tưởng Diên, nhưng suốt quá trình khá thấp thỏm. Cô cứ luôn nhìn về nhà bếp, muốn vào trong, dù gì ngày đầu tiên đến mà không phụ làm cơm là không được.Nhưng mẹ Tưởng không cho, mẹ Tưởng sợ cô thấy nhàm chán nên gọi Tưởng Diên: "Tưởng Diên, còn đừng đơ ở đó nữa, con không có việc gì thì dẫn Tiểu Kỳ vào thôn dạo một vòng đi chứ, bao nhiêu người trong thôn đều muốn gặp Tiểu Kỳ. Một tiếng sau hãy về nhà ăn cơm."Tưởng Diên nghe lời này thì đứng dậy, dẫn Chu Kỳ ra ngoài đi dạo.Hai người đi ra ngoài, tay nắm tay đi vào trong thôn. Căn bản là nhà nào cũng quen biết, nhìn thấy Tưởng Diên về nhà, còn rất vui vẻ chào hỏi với anh: "Tưởng Diên, dẫn vợ về đó à?"Tưởng Diên ôm eo cô, thể hiện tình cảm một cách quang minh chính đại, nói: "Phải đó, là vợ của tôi, sắp rước vào nhà rồi."Chu Kỳ khá ngượng nghịu, chào hỏi và cùng anh làm quen người ta. Có một số là hàng xóm, một số khác là người trong thôn quen biết, còn có một số người là họ hàng. Nhiều quá đi, đầu óc Chu Kỳ ghi nhớ đến sắp sửa hồ đồ luôn rồi.Chu Kỳ còn mua một số đồ cho họ hàng thân thích, tặng bao lì xì các kiểu cho các bé nhỏ, đi cũng đã đi rồi, một tiếng rưỡi đồng hồ sau quay về nhà trong tình trạng mệt mỏi tê liệt.Mẹ Tưởng nấu cơm ăn rất ngon. Mẹ Tưởng cứ luôn gắp thức ăn cho cô, chén của Chu Kỳ không thể chứa thêm được nữa, sau đó ăn tới mức căng bụng, phải giúp mẹ Tưởng đi rửa chén.Mẹ Tưởng không cho, kéo cô ra ngoài trò chuyện ăn trái cây cắn hạt dưa, gọi Tưởng Diên đi vào: "Tưởng Diên à, con mang chén đũa ra ngoài giếng rửa đi, mẹ và Tiểu Kỳ mắc trò chuyện rồi này."Tưởng Diên: "..."Anh cảm thấy Chu Kỳ mới là con ruột của mẹ....Trong thôn nghỉ ngơi sớm, buổi tối tám giờ đã đi ngủ rồi. Chu Kỳ ở bên dưới trò chuyện với mẹ Tưởng xong mới lên lầu, Tưởng Diên đã tắm rửa xong, nằm trên giường. Chu Kỳ hớn hở đi đến, cầm mấy món đồ sáng lóa trên tay cho Tưởng Diên xem: "Tưởng Diên, anh xem, mẹ anh cho em vòng tay, dây chuyền vàng có đẹp không này!"
Cô Ấy Muốn Được “Yêu” - A Phì ATác giả: A Phì ATruyện Ngôn Tình, Truyện SủngChu Kỳ đăng tin cho thuê nhà lên mạng, mấy hôm nay đều có người gọi điện đến hỏi nhưng đa số đều là người không đáng tin lắm. Mười năm trước, bố mẹ cô đã mua hai căn nhà ở nơi này. Hồi đó thị trường cổ phiếu rất tốt, hai ông bà dựa vào chứng khoán đã kiếm được không ít tiền, cũng không biết mua gì để đợi tăng giá, thế là hai ông ba có tầm nhìn xa, dự định mua nhà ở nơi này. Mười năm trước nơi đây vẫn thuộc phía đông nên giá nhà không quá đắt, hơn nữa nơi này vẫn chưa phát triển nên họ đã mua được hai căn nhà rất rẻ, đứng tên Chu Kỳ. Kết quả, không ngờ mười năm sau khu phía đông phát triển mạnh, lại đẩy giá nhà lên cao. Có điều bố mẹ cô không muốn sống ở thành phố lớn, nên họ đã đến thành phố tuyến ba để dưỡng già. Thành phố nhỏ bên đó không có khói bụi, không khí cực kỳ sạch. Nhà cửa tất nhiên là cho Chu Kỳ, cô có hai căn nhà, biến thành bà chủ nhà chính hiệu. Cô sống ở một căn, căn còn lại cô thấy để không còn không bằng cho thuê. Hôm nay lúc cô về nhà, dì Vương - hàng xóm tầng dưới… Chu Kỳ thật sự quá đỗi vui mừng, chung quy thì người mẹ chồng này xem ra cũng rất dễ chung sống. Đã vậy còn chủ động mua đồ ngủ cho cô, mua cả hai bộ có thể thay đổi tắm giặt, còn giặt drap giường gì đó cho cô, đều là đồ mới mua về.Tưởng Diên mang đồ lên hết trên lầu, mẹ Tưởng đứng ở bên cạnh nói: "Tiểu Kỳ à, dì vào huyện mua đồ ngủ cho cháu, cũng không biết có vừa với kích cỡ người cháu hay không. Bà chủ tiệm đó bảo rằng mấy cô gái trẻ thích mặc kiểu này, nên dì mua một bộ cho cháu, cháu mặc vào xem hợp hay không.Để dì đi nấu cơm cho cháu, hai đứa ngồi hai ngày trên xe lửa nhất định đã đói bụng rồi, cháu có kỵ món gì hay không?"Có lẽ nguyên nhân vì cả đời mẹ Tưởng chỉ ở trong cái thôn này, nên khi nói chuyện đều dùng giọng địa phương. Giọng phổ thông nói khá là không tựnhiên, nhưng dù gượng gạo vẫn có thể nghe hiểu được, bà đã cố gắng hết sức để nói tiếng phổ thông với cô."Dì ơi, dì cứ làm tùy ý là được rồi ạ, cháu không kén ăn.""Được nghen (*), cháu chờ ha, bây giờ dì xuống dưới nấu cơm cho cháu, nếu cháu thấy đói bụng thì cứ ngồi xuống ăn chút trái cây lót dạ." Tay mẹ Tưởng bưng theo một tô trái cây, đặt trên bàn.(*)Đọc là "lei", là giọng địa phương đọc chệch của chữ "了" (le).Tưởng Diên nhìn cả tô cherry, anh vươn tay muốn lấy ăn, lại bị mẹ Tưởng đánh lên tay một cái, “Cút ngay, con ăn cái gì, cái này là để cho Tiểu Kỳ ăn, con đừng có ăn. Cherry mắc tiền con có thể ăn hả? Nếu con muốn ăn thì xuống dưới nhà có cả đống chuối, con ăn chuối là được rồi."Tưởng Diên: "..."Chu Kỳ mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn dì ạ."Mẹ Tưởng hí ha hí hửng xuống lầu, lại còn khép cửa lại giùm cho bọn họ. Chu Kỳ muốn thử xem bộ đồ này có hợp hay không, cho nên đóng cửa lại xong thì trực tiếp cởi quần áo mặc bộ đồ kia vào, đứng ở trước gương ngắm nghía. Có thể thấy mẹ Tưởng rất có tâm, vì nghĩ rằng cô gái trẻ đều thích màu hồng, nên mua cho cô cả hai bộ màu hồng.Tưởng Diên ở bên cạnh vừa ăn trái cây của cô vừa nói: "Em còn sợ mẹ anh không thích em không? Em xem mẹ anh thích em biết bao nhiêu, cherry không cho anh ăn, quần áo không mua cho anh, đồ ngủ cũng chỉ mua phần cho em."Chu Kỳ mặc vào vừa vặn thích hợp, cô duyên dáng nói: "Vậy là do từ bé em đã khiến người lớn yêu thích."Tưởng Diên nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, cắt ngang cô nói chuyện: "Có biết vì sao mẹ anh thích em không?"Chu Kỳ xoay người nhìn anh, Tưởng Diên cười cười giải thích cho cô: "Khi nãy mẹ anh nói, em mông lớn dễ sinh nở. Thích em, cực kỳ thích em luôn."Chu Kỳ nghe xong lời này bèn sờ vào cặp mông mình một chút, hình như đúng là có hơi to.Lúc này Tưởng Diên đi qua, vuốt ve cặp mông cô, vuốt một cái rồi nói: "Em phải cảm ơn chồng của em, anh tốn bao nhiêu tâm tình trong nhiều ngày nhưthế, ngày nào cũng sờ soạng mông em, sờ tới độ mông em có độ đàn hồi. Chồng thích chơi cặp mông em như vậy, chơi cặp mông của cô giáo Chu to thế này rồi."Chu Kỳ nghe câu này thì thấy ngượng ngùng bèn đẩy anh lui ra, mất mặt người ta muốn chết, "Anh đừng có nói to tiếng như thế, để mẹ anh nghe thấy thì phải làm sao."...Mẹ Tưởng ở dưới lầu nấu cơm, bố Tưởng ở ngoài giết gà và cá mang vào nhà. Chu Kỳ thay xong quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy số đồ ăn phong phú thì giật mình, vội vàng vào nhà bếp giúp đỡ thì mẹ Tưởng đẩy cô ra ngoài, "Cháu ra ngoài chờ ăn cơm là được rồi, để cháu nếm thử tài nghệ nấu ăn của dì."Chu Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể ra ngoài cùng xem tivi với Tưởng Diên, nhưng suốt quá trình khá thấp thỏm. Cô cứ luôn nhìn về nhà bếp, muốn vào trong, dù gì ngày đầu tiên đến mà không phụ làm cơm là không được.Nhưng mẹ Tưởng không cho, mẹ Tưởng sợ cô thấy nhàm chán nên gọi Tưởng Diên: "Tưởng Diên, còn đừng đơ ở đó nữa, con không có việc gì thì dẫn Tiểu Kỳ vào thôn dạo một vòng đi chứ, bao nhiêu người trong thôn đều muốn gặp Tiểu Kỳ. Một tiếng sau hãy về nhà ăn cơm."Tưởng Diên nghe lời này thì đứng dậy, dẫn Chu Kỳ ra ngoài đi dạo.Hai người đi ra ngoài, tay nắm tay đi vào trong thôn. Căn bản là nhà nào cũng quen biết, nhìn thấy Tưởng Diên về nhà, còn rất vui vẻ chào hỏi với anh: "Tưởng Diên, dẫn vợ về đó à?"Tưởng Diên ôm eo cô, thể hiện tình cảm một cách quang minh chính đại, nói: "Phải đó, là vợ của tôi, sắp rước vào nhà rồi."Chu Kỳ khá ngượng nghịu, chào hỏi và cùng anh làm quen người ta. Có một số là hàng xóm, một số khác là người trong thôn quen biết, còn có một số người là họ hàng. Nhiều quá đi, đầu óc Chu Kỳ ghi nhớ đến sắp sửa hồ đồ luôn rồi.Chu Kỳ còn mua một số đồ cho họ hàng thân thích, tặng bao lì xì các kiểu cho các bé nhỏ, đi cũng đã đi rồi, một tiếng rưỡi đồng hồ sau quay về nhà trong tình trạng mệt mỏi tê liệt.Mẹ Tưởng nấu cơm ăn rất ngon. Mẹ Tưởng cứ luôn gắp thức ăn cho cô, chén của Chu Kỳ không thể chứa thêm được nữa, sau đó ăn tới mức căng bụng, phải giúp mẹ Tưởng đi rửa chén.Mẹ Tưởng không cho, kéo cô ra ngoài trò chuyện ăn trái cây cắn hạt dưa, gọi Tưởng Diên đi vào: "Tưởng Diên à, con mang chén đũa ra ngoài giếng rửa đi, mẹ và Tiểu Kỳ mắc trò chuyện rồi này."Tưởng Diên: "..."Anh cảm thấy Chu Kỳ mới là con ruột của mẹ....Trong thôn nghỉ ngơi sớm, buổi tối tám giờ đã đi ngủ rồi. Chu Kỳ ở bên dưới trò chuyện với mẹ Tưởng xong mới lên lầu, Tưởng Diên đã tắm rửa xong, nằm trên giường. Chu Kỳ hớn hở đi đến, cầm mấy món đồ sáng lóa trên tay cho Tưởng Diên xem: "Tưởng Diên, anh xem, mẹ anh cho em vòng tay, dây chuyền vàng có đẹp không này!"