1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại…
Chương 19
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Tô phụ tỏ ra không hề vội vã, thong thả đáp: “Được rồi, được rồi, ta về ngay đây.” Rồi ông nhìn sang Liễu Minh Giác, cười nói: “Minh Giác à, đã lâu không gặp, chibằng ăn cơm cùng chúng ta đi.” Liễu Minh Giác liếc nhìn Tô Vãn Phù, khóe môi nhếch nhẹ: “Vậy ta xin phép quấyrầy.”...Tại Tô gia.Tô Vãn Phù đẩy cửa bước vào, hương vị cơm canh thơm lừng tràn ngập trong không khí.“Thơm quá!”Nghe thấy tiếng nói, Tô mẫu lập tức quở trách: “Sao giờ này mới về? Suốt ngày cứ đi lung tung ở bên ngoài!”Lời trách mắng chưa dứt, bà trông thấy Liễu Minh Giác, liền đổi giọng ngay,khuôn mặt rạng rỡ: “Ai da, Minh Giác cũng về rồi sao?”Bà bưng đĩa thức ăn, đi vòng quanh y một vòng, cười nói: “Nhiều năm không gặp, càng ngày càng tuấn tú. Nhớ hồi đó, con chỉ là cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo phía sau Vãn Phù, còn bị con bé bắt nạt nữa!”“Nương!” Tô Vãn Phù vội cắt ngang, gương mặt đỏ bừng.“Đó là chuyện hồi nhỏ, con khi đó không hiểu chuyện, nương đừng nhắc lại nữa.”Liễu Minh Giác nhìn nàng, ánh mắt thoáng ý cười.Y tự nhiên đón lấy đĩa thức ăn trong tay Tô mẫu, nói: “Trí nhớ của bá mẫu thật tốt.Con vẫn còn nhớ hồi đó có ai đó giẫm lên vai con để trèo cây lấy trứng chim đấy.”Tô Vãn Phù ôm mặt, chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.Tô mẫu cười vui vẻ: “Hôm nay có con đến, thật là náo nhiệt lâu rồi.”Tô phụ cũng cười nói: “Phải đó, cũng nên vui vẻ một chút.”Nghe cha nương nói, trong lòng Tô Vãn Phù chợt dâng lên chút chua xót. Trướcđây nàng một lòng hướng về Kinh thành, lại quên mất cha nương nơi quê nhà.Bây giờ trở về, nàng tự nhủ phải dành nhiều thời gian bên họ hơn....Mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.Đột nhiên, cánh cửa lớn bị đẩy ra, một bóng người bước vào, giọng nói quen thuộcvang lên, vẫn cứ lạnh nhạt như thường lệ: “Sao náo nhiệt vậy? Còn không chờ tamà đã ăn trước rồi sao?”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Tô phụ tỏ ra không hề vội vã, thong thả đáp: “Được rồi, được rồi, ta về ngay đây.” Rồi ông nhìn sang Liễu Minh Giác, cười nói: “Minh Giác à, đã lâu không gặp, chibằng ăn cơm cùng chúng ta đi.” Liễu Minh Giác liếc nhìn Tô Vãn Phù, khóe môi nhếch nhẹ: “Vậy ta xin phép quấyrầy.”...Tại Tô gia.Tô Vãn Phù đẩy cửa bước vào, hương vị cơm canh thơm lừng tràn ngập trong không khí.“Thơm quá!”Nghe thấy tiếng nói, Tô mẫu lập tức quở trách: “Sao giờ này mới về? Suốt ngày cứ đi lung tung ở bên ngoài!”Lời trách mắng chưa dứt, bà trông thấy Liễu Minh Giác, liền đổi giọng ngay,khuôn mặt rạng rỡ: “Ai da, Minh Giác cũng về rồi sao?”Bà bưng đĩa thức ăn, đi vòng quanh y một vòng, cười nói: “Nhiều năm không gặp, càng ngày càng tuấn tú. Nhớ hồi đó, con chỉ là cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo phía sau Vãn Phù, còn bị con bé bắt nạt nữa!”“Nương!” Tô Vãn Phù vội cắt ngang, gương mặt đỏ bừng.“Đó là chuyện hồi nhỏ, con khi đó không hiểu chuyện, nương đừng nhắc lại nữa.”Liễu Minh Giác nhìn nàng, ánh mắt thoáng ý cười.Y tự nhiên đón lấy đĩa thức ăn trong tay Tô mẫu, nói: “Trí nhớ của bá mẫu thật tốt.Con vẫn còn nhớ hồi đó có ai đó giẫm lên vai con để trèo cây lấy trứng chim đấy.”Tô Vãn Phù ôm mặt, chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.Tô mẫu cười vui vẻ: “Hôm nay có con đến, thật là náo nhiệt lâu rồi.”Tô phụ cũng cười nói: “Phải đó, cũng nên vui vẻ một chút.”Nghe cha nương nói, trong lòng Tô Vãn Phù chợt dâng lên chút chua xót. Trướcđây nàng một lòng hướng về Kinh thành, lại quên mất cha nương nơi quê nhà.Bây giờ trở về, nàng tự nhủ phải dành nhiều thời gian bên họ hơn....Mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.Đột nhiên, cánh cửa lớn bị đẩy ra, một bóng người bước vào, giọng nói quen thuộcvang lên, vẫn cứ lạnh nhạt như thường lệ: “Sao náo nhiệt vậy? Còn không chờ tamà đã ăn trước rồi sao?”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Tô phụ tỏ ra không hề vội vã, thong thả đáp: “Được rồi, được rồi, ta về ngay đây.” Rồi ông nhìn sang Liễu Minh Giác, cười nói: “Minh Giác à, đã lâu không gặp, chibằng ăn cơm cùng chúng ta đi.” Liễu Minh Giác liếc nhìn Tô Vãn Phù, khóe môi nhếch nhẹ: “Vậy ta xin phép quấyrầy.”...Tại Tô gia.Tô Vãn Phù đẩy cửa bước vào, hương vị cơm canh thơm lừng tràn ngập trong không khí.“Thơm quá!”Nghe thấy tiếng nói, Tô mẫu lập tức quở trách: “Sao giờ này mới về? Suốt ngày cứ đi lung tung ở bên ngoài!”Lời trách mắng chưa dứt, bà trông thấy Liễu Minh Giác, liền đổi giọng ngay,khuôn mặt rạng rỡ: “Ai da, Minh Giác cũng về rồi sao?”Bà bưng đĩa thức ăn, đi vòng quanh y một vòng, cười nói: “Nhiều năm không gặp, càng ngày càng tuấn tú. Nhớ hồi đó, con chỉ là cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo phía sau Vãn Phù, còn bị con bé bắt nạt nữa!”“Nương!” Tô Vãn Phù vội cắt ngang, gương mặt đỏ bừng.“Đó là chuyện hồi nhỏ, con khi đó không hiểu chuyện, nương đừng nhắc lại nữa.”Liễu Minh Giác nhìn nàng, ánh mắt thoáng ý cười.Y tự nhiên đón lấy đĩa thức ăn trong tay Tô mẫu, nói: “Trí nhớ của bá mẫu thật tốt.Con vẫn còn nhớ hồi đó có ai đó giẫm lên vai con để trèo cây lấy trứng chim đấy.”Tô Vãn Phù ôm mặt, chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.Tô mẫu cười vui vẻ: “Hôm nay có con đến, thật là náo nhiệt lâu rồi.”Tô phụ cũng cười nói: “Phải đó, cũng nên vui vẻ một chút.”Nghe cha nương nói, trong lòng Tô Vãn Phù chợt dâng lên chút chua xót. Trướcđây nàng một lòng hướng về Kinh thành, lại quên mất cha nương nơi quê nhà.Bây giờ trở về, nàng tự nhủ phải dành nhiều thời gian bên họ hơn....Mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.Đột nhiên, cánh cửa lớn bị đẩy ra, một bóng người bước vào, giọng nói quen thuộcvang lên, vẫn cứ lạnh nhạt như thường lệ: “Sao náo nhiệt vậy? Còn không chờ tamà đã ăn trước rồi sao?”