1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại…
Chương 21
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… 20Tô Vãn Phù đỏ mặt, cảm giác tê dại lan khắp eo.Nàng dùng cả hai tay đẩy mạnh Sở Quý Uyên ra, giận dữ nói: “Ngài đang nói bậybạ gì thế?”Sở Quý Uyên liếc mắt đầy ẩn ý về phía Liễu Minh Giác đứng bên cạnh, giọng nóivẫn lãnh đạm như thường lệ: “Nói bậy? Ta và nàng còn chưa hòa ly, nàng đã dẫnhắn về nhà, cử chỉ thân mật như vậy. Nếu không phải nam sủng thì là gì?”Tô Vãn Phù nhìn Sở Quý Uyên, chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Nàng muốn giảithích, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.Liễu Minh Giác đối diện ánh mắt của Sở Quý Uyên, môi nở nụ cười vô hại: “Tanghĩ, ngài đã hiểu lầm rồi.”Y vừa định nói tiếp thì bị Sở Quý Uyên ngắt lời: “Chúng ta là phu thê đang nóichuyện, một người ngoài như ngươi xen vào chẳng phải quá thất lễ sao? ""Nếu biết lễ nghi, thì nhanh chóng rời đi. Chuyện nhà người khác, không đến lượtngươi lo.”Tô Vãn Phù cười khổ: “Phu thê mà không có sự tin tưởng, thì sao gọi là phu thêđược?”Nghe những lời của Sở Quý Uyên, Liễu Minh Giác nhíu mày, tay nắm chặt thànhquyền.Y nhìn về phía Tô Vãn Phù, không ngờ nàng lại chậm rãi lên tiếng: “Minh Giác,huynh về trước đi. Ta muốn nói chuyện riêng với ngài ấy.”Ánh mắt bình tĩnh của nàng khiến Liễu Minh Giác sững sờ.Mặc dù không cam lòng, nhưng y vẫn cúi người chào từ biệt, sau đó mím môi quayđi....Khi Liễu Minh Giác rời khỏi, trong sân chỉ còn lại Sở Quý Uyên và Tô Vãn Phù.Gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo hai người phất phơ, mang theo chút lạnh lẽo.Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tô Vãn Phù mở lời trước, giọng nói khẽkhàng:“Ngày mai ngài hãy trở về Kinh thành đi.”Trên mặt Sở Quý Uyên không có chút biểu cảm nào, ánh mắt vẫn lạnh nhạt sâuthẳm: “Sao? Ở đây ta làm phiền nàng và những nam nhân khác gần gũi à?”Tô Vãn Phù ngẩng đầu nhìn Sở Quý Uyên, cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực:“Thành thân bốn năm, chẳng lẽ ngài thực sự không hiểu lòng ta?”Cả trái tim nàng đều đặt trên người trước mặt, vậy mà hắn hoàn toàn không haybiết.Ánh mắt sâu thẳm của Sở Quý Uyên hòa vào màn đêm, không ai nhìn rõ ánh sángbên trong: “Trước đây có lẽ hiểu, nhưng giờ thì không chắc nữa. Biết người, biếtmặt, không biết lòng mà.”“Huống chi, ngay cả việc nàng có một thanh mai trúc mã ta cũng không hay biết.Vậy nàng còn giấu ta bao nhiêu điều nữa?”Nghe vậy, Tô Vãn Phù cảm thấy lồng ngực mình như bị chặn cứng, hơi thở trở nênnặng nề.Ngần ấy năm chung sống và tình cảm, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu “biếtngười, biết mặt, không biết lòng”Nàng hít sâu một hơi, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói: “Trước khi rời đi, ngài hãy ký lạithư hòa ly.”Nói xong, nàng xoay người bước vào trong, bóng lưng mảnh khảnh đầy vẻ cô đơnvà lạnh lẽo.Sở Quý Uyên nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, sắc mặt càng thêm u ám....Tô Vãn Phù chậm rãi bước vào trong nhà, cảm thấy đầu đau như muốn nứt.Liễu Minh Giác ngồi bên bàn, thấy nàng vào thì ánh mắt không tự chủ được mà dõitheo, ánh nhìn u tối khó đoán.Tô mẫu thấy nàng bước vào, không để ý đến vẻ ủ rũ của nàng, tay cầm bát bướctới: “Ở ngoài làm gì thế? Trời lạnh như vậy, mau vào uống bát canh gừng cho ấmngười.”Tô Vãn Phù nhận lấy bát từ tay mẫu thân, nhìn hơi nóng bốc lên từ bát canh, trênmặt gượng gạo nở nụ cười: “Chỉ là ăn no quá, ra ngoài đi dạo một chút cho tiêucơm.”Vừa dứt lời, Sở Quý Uyên cũng bước vào.Tô Vãn Phù liếc thấy hắn, ánh mắt tối sầm, lặng lẽ lùi về sau hai bước.Sở Quý Uyên nhận ra ý muốn tránh né của nàng, lông mày nhíu chặt.Nàng đã ghét hắn đến vậy sao?Tô Vãn Phù thở dài, vừa định về phòng nghỉ ngơi thì giọng nói của Sở Quý Uyênvang lên: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, ngày mai con và Vãn Phù sẽ lên đường trở vềKinh thành.”Những người trong phòng nghe xong đều sững sờ.Tô phụ và Tô mẫu nghe vậy thần sắc biến đổi, ánh mắt giao nhau đầy vẻ thất vọng,nhưng vẫn đáp lời: “Được, được, về đi. Kinh thành tất nhiên tốt hơn thôn này, chỉlà nhớ thường xuyên về thăm chúng ta.”Tô Vãn Phù cau mày, sốt ruột nói: “Sở Quý Uyên, ta chưa từng nói sẽ trở về.”Sở Quý Uyên dường như đã đoán trước phản ứng này của nàng, bình thản nói:“Quyển hồ sơ lần trước nàng đưa ta, cần phải xử lý ở Kinh thành.”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… 20Tô Vãn Phù đỏ mặt, cảm giác tê dại lan khắp eo.Nàng dùng cả hai tay đẩy mạnh Sở Quý Uyên ra, giận dữ nói: “Ngài đang nói bậybạ gì thế?”Sở Quý Uyên liếc mắt đầy ẩn ý về phía Liễu Minh Giác đứng bên cạnh, giọng nóivẫn lãnh đạm như thường lệ: “Nói bậy? Ta và nàng còn chưa hòa ly, nàng đã dẫnhắn về nhà, cử chỉ thân mật như vậy. Nếu không phải nam sủng thì là gì?”Tô Vãn Phù nhìn Sở Quý Uyên, chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Nàng muốn giảithích, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.Liễu Minh Giác đối diện ánh mắt của Sở Quý Uyên, môi nở nụ cười vô hại: “Tanghĩ, ngài đã hiểu lầm rồi.”Y vừa định nói tiếp thì bị Sở Quý Uyên ngắt lời: “Chúng ta là phu thê đang nóichuyện, một người ngoài như ngươi xen vào chẳng phải quá thất lễ sao? ""Nếu biết lễ nghi, thì nhanh chóng rời đi. Chuyện nhà người khác, không đến lượtngươi lo.”Tô Vãn Phù cười khổ: “Phu thê mà không có sự tin tưởng, thì sao gọi là phu thêđược?”Nghe những lời của Sở Quý Uyên, Liễu Minh Giác nhíu mày, tay nắm chặt thànhquyền.Y nhìn về phía Tô Vãn Phù, không ngờ nàng lại chậm rãi lên tiếng: “Minh Giác,huynh về trước đi. Ta muốn nói chuyện riêng với ngài ấy.”Ánh mắt bình tĩnh của nàng khiến Liễu Minh Giác sững sờ.Mặc dù không cam lòng, nhưng y vẫn cúi người chào từ biệt, sau đó mím môi quayđi....Khi Liễu Minh Giác rời khỏi, trong sân chỉ còn lại Sở Quý Uyên và Tô Vãn Phù.Gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo hai người phất phơ, mang theo chút lạnh lẽo.Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tô Vãn Phù mở lời trước, giọng nói khẽkhàng:“Ngày mai ngài hãy trở về Kinh thành đi.”Trên mặt Sở Quý Uyên không có chút biểu cảm nào, ánh mắt vẫn lạnh nhạt sâuthẳm: “Sao? Ở đây ta làm phiền nàng và những nam nhân khác gần gũi à?”Tô Vãn Phù ngẩng đầu nhìn Sở Quý Uyên, cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực:“Thành thân bốn năm, chẳng lẽ ngài thực sự không hiểu lòng ta?”Cả trái tim nàng đều đặt trên người trước mặt, vậy mà hắn hoàn toàn không haybiết.Ánh mắt sâu thẳm của Sở Quý Uyên hòa vào màn đêm, không ai nhìn rõ ánh sángbên trong: “Trước đây có lẽ hiểu, nhưng giờ thì không chắc nữa. Biết người, biếtmặt, không biết lòng mà.”“Huống chi, ngay cả việc nàng có một thanh mai trúc mã ta cũng không hay biết.Vậy nàng còn giấu ta bao nhiêu điều nữa?”Nghe vậy, Tô Vãn Phù cảm thấy lồng ngực mình như bị chặn cứng, hơi thở trở nênnặng nề.Ngần ấy năm chung sống và tình cảm, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu “biếtngười, biết mặt, không biết lòng”Nàng hít sâu một hơi, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói: “Trước khi rời đi, ngài hãy ký lạithư hòa ly.”Nói xong, nàng xoay người bước vào trong, bóng lưng mảnh khảnh đầy vẻ cô đơnvà lạnh lẽo.Sở Quý Uyên nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, sắc mặt càng thêm u ám....Tô Vãn Phù chậm rãi bước vào trong nhà, cảm thấy đầu đau như muốn nứt.Liễu Minh Giác ngồi bên bàn, thấy nàng vào thì ánh mắt không tự chủ được mà dõitheo, ánh nhìn u tối khó đoán.Tô mẫu thấy nàng bước vào, không để ý đến vẻ ủ rũ của nàng, tay cầm bát bướctới: “Ở ngoài làm gì thế? Trời lạnh như vậy, mau vào uống bát canh gừng cho ấmngười.”Tô Vãn Phù nhận lấy bát từ tay mẫu thân, nhìn hơi nóng bốc lên từ bát canh, trênmặt gượng gạo nở nụ cười: “Chỉ là ăn no quá, ra ngoài đi dạo một chút cho tiêucơm.”Vừa dứt lời, Sở Quý Uyên cũng bước vào.Tô Vãn Phù liếc thấy hắn, ánh mắt tối sầm, lặng lẽ lùi về sau hai bước.Sở Quý Uyên nhận ra ý muốn tránh né của nàng, lông mày nhíu chặt.Nàng đã ghét hắn đến vậy sao?Tô Vãn Phù thở dài, vừa định về phòng nghỉ ngơi thì giọng nói của Sở Quý Uyênvang lên: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, ngày mai con và Vãn Phù sẽ lên đường trở vềKinh thành.”Những người trong phòng nghe xong đều sững sờ.Tô phụ và Tô mẫu nghe vậy thần sắc biến đổi, ánh mắt giao nhau đầy vẻ thất vọng,nhưng vẫn đáp lời: “Được, được, về đi. Kinh thành tất nhiên tốt hơn thôn này, chỉlà nhớ thường xuyên về thăm chúng ta.”Tô Vãn Phù cau mày, sốt ruột nói: “Sở Quý Uyên, ta chưa từng nói sẽ trở về.”Sở Quý Uyên dường như đã đoán trước phản ứng này của nàng, bình thản nói:“Quyển hồ sơ lần trước nàng đưa ta, cần phải xử lý ở Kinh thành.”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… 20Tô Vãn Phù đỏ mặt, cảm giác tê dại lan khắp eo.Nàng dùng cả hai tay đẩy mạnh Sở Quý Uyên ra, giận dữ nói: “Ngài đang nói bậybạ gì thế?”Sở Quý Uyên liếc mắt đầy ẩn ý về phía Liễu Minh Giác đứng bên cạnh, giọng nóivẫn lãnh đạm như thường lệ: “Nói bậy? Ta và nàng còn chưa hòa ly, nàng đã dẫnhắn về nhà, cử chỉ thân mật như vậy. Nếu không phải nam sủng thì là gì?”Tô Vãn Phù nhìn Sở Quý Uyên, chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Nàng muốn giảithích, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.Liễu Minh Giác đối diện ánh mắt của Sở Quý Uyên, môi nở nụ cười vô hại: “Tanghĩ, ngài đã hiểu lầm rồi.”Y vừa định nói tiếp thì bị Sở Quý Uyên ngắt lời: “Chúng ta là phu thê đang nóichuyện, một người ngoài như ngươi xen vào chẳng phải quá thất lễ sao? ""Nếu biết lễ nghi, thì nhanh chóng rời đi. Chuyện nhà người khác, không đến lượtngươi lo.”Tô Vãn Phù cười khổ: “Phu thê mà không có sự tin tưởng, thì sao gọi là phu thêđược?”Nghe những lời của Sở Quý Uyên, Liễu Minh Giác nhíu mày, tay nắm chặt thànhquyền.Y nhìn về phía Tô Vãn Phù, không ngờ nàng lại chậm rãi lên tiếng: “Minh Giác,huynh về trước đi. Ta muốn nói chuyện riêng với ngài ấy.”Ánh mắt bình tĩnh của nàng khiến Liễu Minh Giác sững sờ.Mặc dù không cam lòng, nhưng y vẫn cúi người chào từ biệt, sau đó mím môi quayđi....Khi Liễu Minh Giác rời khỏi, trong sân chỉ còn lại Sở Quý Uyên và Tô Vãn Phù.Gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo hai người phất phơ, mang theo chút lạnh lẽo.Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tô Vãn Phù mở lời trước, giọng nói khẽkhàng:“Ngày mai ngài hãy trở về Kinh thành đi.”Trên mặt Sở Quý Uyên không có chút biểu cảm nào, ánh mắt vẫn lạnh nhạt sâuthẳm: “Sao? Ở đây ta làm phiền nàng và những nam nhân khác gần gũi à?”Tô Vãn Phù ngẩng đầu nhìn Sở Quý Uyên, cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực:“Thành thân bốn năm, chẳng lẽ ngài thực sự không hiểu lòng ta?”Cả trái tim nàng đều đặt trên người trước mặt, vậy mà hắn hoàn toàn không haybiết.Ánh mắt sâu thẳm của Sở Quý Uyên hòa vào màn đêm, không ai nhìn rõ ánh sángbên trong: “Trước đây có lẽ hiểu, nhưng giờ thì không chắc nữa. Biết người, biếtmặt, không biết lòng mà.”“Huống chi, ngay cả việc nàng có một thanh mai trúc mã ta cũng không hay biết.Vậy nàng còn giấu ta bao nhiêu điều nữa?”Nghe vậy, Tô Vãn Phù cảm thấy lồng ngực mình như bị chặn cứng, hơi thở trở nênnặng nề.Ngần ấy năm chung sống và tình cảm, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu “biếtngười, biết mặt, không biết lòng”Nàng hít sâu một hơi, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói: “Trước khi rời đi, ngài hãy ký lạithư hòa ly.”Nói xong, nàng xoay người bước vào trong, bóng lưng mảnh khảnh đầy vẻ cô đơnvà lạnh lẽo.Sở Quý Uyên nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, sắc mặt càng thêm u ám....Tô Vãn Phù chậm rãi bước vào trong nhà, cảm thấy đầu đau như muốn nứt.Liễu Minh Giác ngồi bên bàn, thấy nàng vào thì ánh mắt không tự chủ được mà dõitheo, ánh nhìn u tối khó đoán.Tô mẫu thấy nàng bước vào, không để ý đến vẻ ủ rũ của nàng, tay cầm bát bướctới: “Ở ngoài làm gì thế? Trời lạnh như vậy, mau vào uống bát canh gừng cho ấmngười.”Tô Vãn Phù nhận lấy bát từ tay mẫu thân, nhìn hơi nóng bốc lên từ bát canh, trênmặt gượng gạo nở nụ cười: “Chỉ là ăn no quá, ra ngoài đi dạo một chút cho tiêucơm.”Vừa dứt lời, Sở Quý Uyên cũng bước vào.Tô Vãn Phù liếc thấy hắn, ánh mắt tối sầm, lặng lẽ lùi về sau hai bước.Sở Quý Uyên nhận ra ý muốn tránh né của nàng, lông mày nhíu chặt.Nàng đã ghét hắn đến vậy sao?Tô Vãn Phù thở dài, vừa định về phòng nghỉ ngơi thì giọng nói của Sở Quý Uyênvang lên: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, ngày mai con và Vãn Phù sẽ lên đường trở vềKinh thành.”Những người trong phòng nghe xong đều sững sờ.Tô phụ và Tô mẫu nghe vậy thần sắc biến đổi, ánh mắt giao nhau đầy vẻ thất vọng,nhưng vẫn đáp lời: “Được, được, về đi. Kinh thành tất nhiên tốt hơn thôn này, chỉlà nhớ thường xuyên về thăm chúng ta.”Tô Vãn Phù cau mày, sốt ruột nói: “Sở Quý Uyên, ta chưa từng nói sẽ trở về.”Sở Quý Uyên dường như đã đoán trước phản ứng này của nàng, bình thản nói:“Quyển hồ sơ lần trước nàng đưa ta, cần phải xử lý ở Kinh thành.”