1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại…
Chương 26
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Tóc nàng được búi thành một kiểu dáng phức tạp và sang trọng, cài vài cây trâmbạc, hài hòa với bộ y phục, khiến nàng trở nên nổi bật đến mức khó cưỡng.Đại nương hài lòng nhìn nàng: “Bộ yến phục này dường như sinh ra là dành chophu nhân vậy.”“Mọi số đo đều vừa vặn hoàn hảo.”Tô Vãn Phù nhìn hình ảnh của mình trong gương, chỉ cảm thấy mọi thứ đều nhưtrong mơ.Nàng hoàn toàn không nhận ra rằng, ở góc khuất bên ngoài cửa sổ, có một bóngdáng đang âm thầm quan sát.Giang Doanh Doanh chăm chăm nhìn Tô Vãn Phù, đôi mắt bừng lên ngọn lửaghen ghét.Những thứ này vốn dĩ phải thuộc về nàng ta. Sao Tô Vãn Phù có thể dễ dàng cóđược như vậy!Nàng ta siết chặt bàn tay, trong mắt hiện lên tia ác ý.…Hai ngày sau, tại Sở trạch.Buổi gia yến của Sở gia được ấn định vào giờ Ngọ. Sở Quý Uyên đã rời đi từ sớm.Trước khi đi, hắn dặn dò quản gia sẽ cử người đến đón nàng.Tô Vãn Phù thức dậy từ sớm, dù biết sau này sẽ không còn liên quan đến Sở gia,nhưng lúc này nàng vẫn không thể thất lễ.Nha hoàn quen tay giúp nàng trang điểm và búi tóc.Khi Tô Vãn Phù đang vẽ lông mày, quản gia bước vào thông báo rằng đại nươngđã mang yến phục đến.Nàng bận tay, chỉ liếc qua để kiểm tra rồi bảo nha hoàn treo yến phục lên, chờtrang điểm xong sẽ thay.Nha hoàn cung kính gật đầu, nhận lấy yến phục từ chiếc hộp.Ngay sau đó, một tiếng hét thất thanh vang lên.Nha hoàn vội vàng chạy đến quỳ trước mặt Tô Vãn Phù, giọng run rẩy vì sợ hãi:“Phu nhân, không ổn rồi! Yến phục gặp vấn đề rồi!”25Tô Vãn Phù nghe tiếng gọi liền quay lại, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy? "Nhưng khi nha hoàn mang yến phục tới, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.Chiếc váy vốn lộng lẫy giờ đây tà váy bị cắt rách tả tơi, phần thêu trước ngực cũngbị cắt làm đôi.Sắc mặt Tô Vãn Phù lập tức trầm xuống: "Sao lại thế này?"Nha hoàn vội vàng đáp: "Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết! Khi mở ra đãnhư vậy rồi."Tô Vãn Phù mím môi, biết lúc này không phải lúc để truy cứu.Yến tiệc sắp bắt đầu, nàng lại không chuẩn bị bộ yến phục nào khác.Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ cách giải quyết.Sau đó, nàng lập tức bảo nha hoàn: "Mau đến Hồng Hoa Lâu, báo chuyện yến phụcbị hỏng, hỏi xem họ có bộ nào khác phù hợp không, lập tức mang đến."Nha hoàn nghe vậy gật đầu, chạy đi ngay.Chẳng mấy chốc, đại nương từ Hồng Hoa Lâu vội vã chạy tới."Phu nhân, Hồng Hoa Lâu của chúng ta thường là khách chọn vải rồi mới may đo,rất hiếm có đồ sẵn. Bộ nào vừa với phu nhân thì lại không còn, chỉ tìm được mộtbộ lớn hơn một chút, nhưng chắc chắn chất liệu không thể so với Ngân Vân."Nói rồi, bà đưa bộ y phục trên tay ra.Tô Vãn Phù im lặng một lúc: "Có còn hơn không. Làm phiền bà rồi, để nha hoànvào giúp ta thay đồ."Đại nương cúi người rời đi, nha hoàn tiến vào giúp nàng thay trang phục....Đó là một bộ yến phục làm từ lụa màu vàng sẫm. Tuy kiểu dáng đơn giản hơn,nhưng vẫn giữ được vẻ trang trọng.Tuy nhiên, vì kích cỡ lớn hơn nên phần vai và cổ áo luôn lỏng lẻo, không ngừngtuột xuống.Tô Vãn Phù nhíu mày, nhưng xe ngựa mà Sở Quý Uyên chuẩn bị đã chờ sẵn bênngoài phủ, không còn cách nào khác.Nàng đành lấy một chiếc khăn mỏng khoác lên người....Buổi trưa, tại lão trạch Sở gia.Sau khi vào phủ, Tô Vãn Phù không thấy Sở Quý Uyên đâu, trong lòng có chút bănkhoăn.Có lẽ hắn đến trước rồi vào trong.Nàng nghĩ vậy, liền chậm rãi tiến về tiền sảnh, vừa hay trông thấy Sở lão gia vàphu nhân đang đón khách tại chính sảnh.Sở phu nhân nhìn thấy nàng, ánh mắt hai người giao nhau.Tô Vãn Phù vội bước lên hành lễ, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.Từ khi Sở lão gia cáo quan về hưu, ông không còn quan tâm đến thế sự.Tô Vãn Phù sau khi thành thân chỉ gặp họ trong những buổi yến tiệc gia đình.Trong ấn tượng của nàng, Sở lão gia và phu nhân vẫn luôn là một cặp phu thêthanh liêm nghiêm chính.Sở lão gia khẽ gật đầu với nàng, sau đó quay lại tiếp khách.Sở phu nhân bước đến gần, hỏi: "Quý Uyên đâu? Sao hai đứa không đi cùngnhau?"Tô Vãn Phù cung kính đáp: "Đại nhân có lẽ bận công vụ, sáng nay đã ra ngoài."Nghe vậy, sắc mặt Sở phu nhân cau lại: "Công vụ? Hắn không phải..."
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Tóc nàng được búi thành một kiểu dáng phức tạp và sang trọng, cài vài cây trâmbạc, hài hòa với bộ y phục, khiến nàng trở nên nổi bật đến mức khó cưỡng.Đại nương hài lòng nhìn nàng: “Bộ yến phục này dường như sinh ra là dành chophu nhân vậy.”“Mọi số đo đều vừa vặn hoàn hảo.”Tô Vãn Phù nhìn hình ảnh của mình trong gương, chỉ cảm thấy mọi thứ đều nhưtrong mơ.Nàng hoàn toàn không nhận ra rằng, ở góc khuất bên ngoài cửa sổ, có một bóngdáng đang âm thầm quan sát.Giang Doanh Doanh chăm chăm nhìn Tô Vãn Phù, đôi mắt bừng lên ngọn lửaghen ghét.Những thứ này vốn dĩ phải thuộc về nàng ta. Sao Tô Vãn Phù có thể dễ dàng cóđược như vậy!Nàng ta siết chặt bàn tay, trong mắt hiện lên tia ác ý.…Hai ngày sau, tại Sở trạch.Buổi gia yến của Sở gia được ấn định vào giờ Ngọ. Sở Quý Uyên đã rời đi từ sớm.Trước khi đi, hắn dặn dò quản gia sẽ cử người đến đón nàng.Tô Vãn Phù thức dậy từ sớm, dù biết sau này sẽ không còn liên quan đến Sở gia,nhưng lúc này nàng vẫn không thể thất lễ.Nha hoàn quen tay giúp nàng trang điểm và búi tóc.Khi Tô Vãn Phù đang vẽ lông mày, quản gia bước vào thông báo rằng đại nươngđã mang yến phục đến.Nàng bận tay, chỉ liếc qua để kiểm tra rồi bảo nha hoàn treo yến phục lên, chờtrang điểm xong sẽ thay.Nha hoàn cung kính gật đầu, nhận lấy yến phục từ chiếc hộp.Ngay sau đó, một tiếng hét thất thanh vang lên.Nha hoàn vội vàng chạy đến quỳ trước mặt Tô Vãn Phù, giọng run rẩy vì sợ hãi:“Phu nhân, không ổn rồi! Yến phục gặp vấn đề rồi!”25Tô Vãn Phù nghe tiếng gọi liền quay lại, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy? "Nhưng khi nha hoàn mang yến phục tới, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.Chiếc váy vốn lộng lẫy giờ đây tà váy bị cắt rách tả tơi, phần thêu trước ngực cũngbị cắt làm đôi.Sắc mặt Tô Vãn Phù lập tức trầm xuống: "Sao lại thế này?"Nha hoàn vội vàng đáp: "Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết! Khi mở ra đãnhư vậy rồi."Tô Vãn Phù mím môi, biết lúc này không phải lúc để truy cứu.Yến tiệc sắp bắt đầu, nàng lại không chuẩn bị bộ yến phục nào khác.Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ cách giải quyết.Sau đó, nàng lập tức bảo nha hoàn: "Mau đến Hồng Hoa Lâu, báo chuyện yến phụcbị hỏng, hỏi xem họ có bộ nào khác phù hợp không, lập tức mang đến."Nha hoàn nghe vậy gật đầu, chạy đi ngay.Chẳng mấy chốc, đại nương từ Hồng Hoa Lâu vội vã chạy tới."Phu nhân, Hồng Hoa Lâu của chúng ta thường là khách chọn vải rồi mới may đo,rất hiếm có đồ sẵn. Bộ nào vừa với phu nhân thì lại không còn, chỉ tìm được mộtbộ lớn hơn một chút, nhưng chắc chắn chất liệu không thể so với Ngân Vân."Nói rồi, bà đưa bộ y phục trên tay ra.Tô Vãn Phù im lặng một lúc: "Có còn hơn không. Làm phiền bà rồi, để nha hoànvào giúp ta thay đồ."Đại nương cúi người rời đi, nha hoàn tiến vào giúp nàng thay trang phục....Đó là một bộ yến phục làm từ lụa màu vàng sẫm. Tuy kiểu dáng đơn giản hơn,nhưng vẫn giữ được vẻ trang trọng.Tuy nhiên, vì kích cỡ lớn hơn nên phần vai và cổ áo luôn lỏng lẻo, không ngừngtuột xuống.Tô Vãn Phù nhíu mày, nhưng xe ngựa mà Sở Quý Uyên chuẩn bị đã chờ sẵn bênngoài phủ, không còn cách nào khác.Nàng đành lấy một chiếc khăn mỏng khoác lên người....Buổi trưa, tại lão trạch Sở gia.Sau khi vào phủ, Tô Vãn Phù không thấy Sở Quý Uyên đâu, trong lòng có chút bănkhoăn.Có lẽ hắn đến trước rồi vào trong.Nàng nghĩ vậy, liền chậm rãi tiến về tiền sảnh, vừa hay trông thấy Sở lão gia vàphu nhân đang đón khách tại chính sảnh.Sở phu nhân nhìn thấy nàng, ánh mắt hai người giao nhau.Tô Vãn Phù vội bước lên hành lễ, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.Từ khi Sở lão gia cáo quan về hưu, ông không còn quan tâm đến thế sự.Tô Vãn Phù sau khi thành thân chỉ gặp họ trong những buổi yến tiệc gia đình.Trong ấn tượng của nàng, Sở lão gia và phu nhân vẫn luôn là một cặp phu thêthanh liêm nghiêm chính.Sở lão gia khẽ gật đầu với nàng, sau đó quay lại tiếp khách.Sở phu nhân bước đến gần, hỏi: "Quý Uyên đâu? Sao hai đứa không đi cùngnhau?"Tô Vãn Phù cung kính đáp: "Đại nhân có lẽ bận công vụ, sáng nay đã ra ngoài."Nghe vậy, sắc mặt Sở phu nhân cau lại: "Công vụ? Hắn không phải..."
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Tóc nàng được búi thành một kiểu dáng phức tạp và sang trọng, cài vài cây trâmbạc, hài hòa với bộ y phục, khiến nàng trở nên nổi bật đến mức khó cưỡng.Đại nương hài lòng nhìn nàng: “Bộ yến phục này dường như sinh ra là dành chophu nhân vậy.”“Mọi số đo đều vừa vặn hoàn hảo.”Tô Vãn Phù nhìn hình ảnh của mình trong gương, chỉ cảm thấy mọi thứ đều nhưtrong mơ.Nàng hoàn toàn không nhận ra rằng, ở góc khuất bên ngoài cửa sổ, có một bóngdáng đang âm thầm quan sát.Giang Doanh Doanh chăm chăm nhìn Tô Vãn Phù, đôi mắt bừng lên ngọn lửaghen ghét.Những thứ này vốn dĩ phải thuộc về nàng ta. Sao Tô Vãn Phù có thể dễ dàng cóđược như vậy!Nàng ta siết chặt bàn tay, trong mắt hiện lên tia ác ý.…Hai ngày sau, tại Sở trạch.Buổi gia yến của Sở gia được ấn định vào giờ Ngọ. Sở Quý Uyên đã rời đi từ sớm.Trước khi đi, hắn dặn dò quản gia sẽ cử người đến đón nàng.Tô Vãn Phù thức dậy từ sớm, dù biết sau này sẽ không còn liên quan đến Sở gia,nhưng lúc này nàng vẫn không thể thất lễ.Nha hoàn quen tay giúp nàng trang điểm và búi tóc.Khi Tô Vãn Phù đang vẽ lông mày, quản gia bước vào thông báo rằng đại nươngđã mang yến phục đến.Nàng bận tay, chỉ liếc qua để kiểm tra rồi bảo nha hoàn treo yến phục lên, chờtrang điểm xong sẽ thay.Nha hoàn cung kính gật đầu, nhận lấy yến phục từ chiếc hộp.Ngay sau đó, một tiếng hét thất thanh vang lên.Nha hoàn vội vàng chạy đến quỳ trước mặt Tô Vãn Phù, giọng run rẩy vì sợ hãi:“Phu nhân, không ổn rồi! Yến phục gặp vấn đề rồi!”25Tô Vãn Phù nghe tiếng gọi liền quay lại, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy? "Nhưng khi nha hoàn mang yến phục tới, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.Chiếc váy vốn lộng lẫy giờ đây tà váy bị cắt rách tả tơi, phần thêu trước ngực cũngbị cắt làm đôi.Sắc mặt Tô Vãn Phù lập tức trầm xuống: "Sao lại thế này?"Nha hoàn vội vàng đáp: "Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết! Khi mở ra đãnhư vậy rồi."Tô Vãn Phù mím môi, biết lúc này không phải lúc để truy cứu.Yến tiệc sắp bắt đầu, nàng lại không chuẩn bị bộ yến phục nào khác.Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ cách giải quyết.Sau đó, nàng lập tức bảo nha hoàn: "Mau đến Hồng Hoa Lâu, báo chuyện yến phụcbị hỏng, hỏi xem họ có bộ nào khác phù hợp không, lập tức mang đến."Nha hoàn nghe vậy gật đầu, chạy đi ngay.Chẳng mấy chốc, đại nương từ Hồng Hoa Lâu vội vã chạy tới."Phu nhân, Hồng Hoa Lâu của chúng ta thường là khách chọn vải rồi mới may đo,rất hiếm có đồ sẵn. Bộ nào vừa với phu nhân thì lại không còn, chỉ tìm được mộtbộ lớn hơn một chút, nhưng chắc chắn chất liệu không thể so với Ngân Vân."Nói rồi, bà đưa bộ y phục trên tay ra.Tô Vãn Phù im lặng một lúc: "Có còn hơn không. Làm phiền bà rồi, để nha hoànvào giúp ta thay đồ."Đại nương cúi người rời đi, nha hoàn tiến vào giúp nàng thay trang phục....Đó là một bộ yến phục làm từ lụa màu vàng sẫm. Tuy kiểu dáng đơn giản hơn,nhưng vẫn giữ được vẻ trang trọng.Tuy nhiên, vì kích cỡ lớn hơn nên phần vai và cổ áo luôn lỏng lẻo, không ngừngtuột xuống.Tô Vãn Phù nhíu mày, nhưng xe ngựa mà Sở Quý Uyên chuẩn bị đã chờ sẵn bênngoài phủ, không còn cách nào khác.Nàng đành lấy một chiếc khăn mỏng khoác lên người....Buổi trưa, tại lão trạch Sở gia.Sau khi vào phủ, Tô Vãn Phù không thấy Sở Quý Uyên đâu, trong lòng có chút bănkhoăn.Có lẽ hắn đến trước rồi vào trong.Nàng nghĩ vậy, liền chậm rãi tiến về tiền sảnh, vừa hay trông thấy Sở lão gia vàphu nhân đang đón khách tại chính sảnh.Sở phu nhân nhìn thấy nàng, ánh mắt hai người giao nhau.Tô Vãn Phù vội bước lên hành lễ, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.Từ khi Sở lão gia cáo quan về hưu, ông không còn quan tâm đến thế sự.Tô Vãn Phù sau khi thành thân chỉ gặp họ trong những buổi yến tiệc gia đình.Trong ấn tượng của nàng, Sở lão gia và phu nhân vẫn luôn là một cặp phu thêthanh liêm nghiêm chính.Sở lão gia khẽ gật đầu với nàng, sau đó quay lại tiếp khách.Sở phu nhân bước đến gần, hỏi: "Quý Uyên đâu? Sao hai đứa không đi cùngnhau?"Tô Vãn Phù cung kính đáp: "Đại nhân có lẽ bận công vụ, sáng nay đã ra ngoài."Nghe vậy, sắc mặt Sở phu nhân cau lại: "Công vụ? Hắn không phải..."