1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại…
Chương 28
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Giọng nàng ta cố ý cao lên vài phần, khiến khách khứa trong bữa tiệc đều chú ý.Nhiều người bắt đầu bàn tán: “Sở gia là danh gia vọng tộc, làm sao lại mặc loại yphục này dự tiệc?”“Không phải là mượn y phục của người khác để đi tiệc đấy chứ? Thật không biếtxấu hổ.”Nghe những lời xì xào, Tô Vãn Phù mím chặt môi, nước mắt uất ức rưng rưngtrong hốc mắt, như muốn tuôn trào.Sở Quý Uyên nhìn y phục của nàng, mày nhíu chặt lại: “Không phải ta đã đặtHồng Hoa Lâu làm yến phục cho nàng sao? Sao lại ăn mặc thế này mà đến?”Giọng hắn pha lẫn trách móc, lạnh lùng và xa cách.Đối diện với những lời bàn tán của mọi người và sự trách mắng của Sở Quý Uyên,một cảm giác nhục nhã khó tả dâng trào trong lòng Tô Vãn Phù.Nỗi đau như dao cứa vào tim nàng, trong ánh mắt dò xét của mọi người, nàng cảmgiác như không thở nổi.Đúng lúc này, một chiếc áo khoác được choàng lên vai nàng, bao bọc lấy cả cơ thểnàng.Kèm theo đó là giọng nói dịu dàng vang lên: “Làm khó một nữ nhân, đây là giaphong của Sở gia sao?”27Tô Vãn Phù sững người, bất giác quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt dịu dàngnhư nước thu.Lòng nàng run lên mạnh mẽ: Liễu Minh Giác!Sao y lại ở đây?Liễu Minh Giác khẽ cong môi, y nở một nụ cười đẹp đẽ, cúi đầu ghé sát tai nàng,nhẹ giọng nói: “Tiểu Đậu Nha, lại gặp nhau rồi.”Bàn tay đang cởi áo khoác của Sở Quý Uyên khựng lại, hắn nhìn cảnh tượng thânmật giữa hai người họ, ánh mắt như phủ một lớp băng lạnh giá.Giang Doanh Doanh nhìn nam tử bất ngờ xuất hiện phá hỏng kế hoạch của mìnhthì khẽ cau mày.Thấy y và Tô Vãn Phù thân mật như vậy, ánh mắt Giang Doanh Doanh thoáng quamột tia xảo quyệt, nàng ta chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là gia yến của Sở gia, Tôtỷ tỷ lại mang theo một nam nhân lạ mặt, vậy chẳng phải là quá xem thường QuýUyên rồi sao?”Sở Quý Uyên nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái.Giang Doanh Doanh nghẹn lời, cảm giác ớn lạnh lan khắp người, vội nuốt ngượcnhững lời định nói.Tô Vãn Phù đứng trước cảnh tượng này, nhất thời không biết phải giải thích thếnào.Còn chưa kịp mở miệng, Liễu Minh Giác ở bên cạnh đã cười lạnh: “Không phải Sởđại nhân cũng mang theo một người không liên quan đến đây sao? Nói như ngươi,vậy ngài ấy có nghĩ đến cảm nhận của Vãn Phù không?”Giang Doanh Doanh cau mày: “Ta là dưỡng nữ của bá mẫu, sao lại không thể đến?Còn ngươi, một tên tiểu bạch kiểm, ngươi…”Câu nói bị cắt ngang bởi tiếng quát lạnh lùng của Sở Quý Uyên: “Đủ rồi! Còn chưađủ mất mặt sao?”Hắn mím chặt môi, nắm lấy áo khoác trong tay, lực siết chặt đến mức các đốt ngóntay trắng bệch.“Sao nàng lại đưa hắn đến đây?”Hắn hỏi, giọng pha lẫn sự chất vấn.“Nàng, rốt cuộc không hề tin tưởng ta sao?”Nghe những lời trách móc không phân rõ phải trái của Sở Quý Uyên, lòng Tô VãnPhù lạnh giá.Nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, quay người bước ra ngoài.Liễu Minh Giác nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm xuống: “Hôm nay ta đến đây, VãnPhù hoàn toàn không hay biết. Hà tất phải ép người quá đáng?”Tô Vãn Phù cắn răng, trong lòng đã không còn chút hy vọng: “Giải thích bao nhiêucũng vô ích, ngài ấy sẽ không tin.”Liễu Minh Giác nhíu mày, lòng tự hỏi nàng đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.Giang Doanh Doanh không nhịn được chen vào: “Ngươi không phải người của Sởgia, nếu không phải nàng ta dẫn ngươi đến, thì làm sao ngươi vào được cổng Sởgia?”Lời vừa dứt, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Minh Giác, là ta mời đến!”Mọi người đều ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạc trắng, chống gậychậm rãi bước tới.Sở Quý Uyên khẽ cau mày, khẽ gọi: “Gia gia.”Dù đã ngoài sáu mươi, nhưng Sở lão gia tử vẫn toát ra khí chất uy nghiêm, mạnhmẽ.Liễu Minh Giác nhìn ông cụ, không kìm được nở nụ cười, lễ phép hành lễ: “Sưphụ.”Sư phụ?Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.Tô Vãn Phù bỗng nhớ ra, sau khi Sở lão gia tử từ quan về quê, ông cụ đã đếnDương Châu.Ông cụ nổi tiếng về hội họa, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy?Sở lão gia tử vội đáp lời, sau đó quay về phía mọi người, giọng trầm ổn: “Sao ta lạikhông biết, mang một người đến dự tiệc còn cần phải kiểm tra kỹ càng như vậy?”Ánh mắt ông cụ lướt qua Sở Quý Uyên: “Chẳng lẽ Sở đại nhân mang quan uy vềnhà rồi? Vậy ta đây cũng phải bị kiểm tra sao?”Sở Quý Uyên vội cúi người hành lễ, lưng khom sâu: “Quý Uyên không dám.”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Giọng nàng ta cố ý cao lên vài phần, khiến khách khứa trong bữa tiệc đều chú ý.Nhiều người bắt đầu bàn tán: “Sở gia là danh gia vọng tộc, làm sao lại mặc loại yphục này dự tiệc?”“Không phải là mượn y phục của người khác để đi tiệc đấy chứ? Thật không biếtxấu hổ.”Nghe những lời xì xào, Tô Vãn Phù mím chặt môi, nước mắt uất ức rưng rưngtrong hốc mắt, như muốn tuôn trào.Sở Quý Uyên nhìn y phục của nàng, mày nhíu chặt lại: “Không phải ta đã đặtHồng Hoa Lâu làm yến phục cho nàng sao? Sao lại ăn mặc thế này mà đến?”Giọng hắn pha lẫn trách móc, lạnh lùng và xa cách.Đối diện với những lời bàn tán của mọi người và sự trách mắng của Sở Quý Uyên,một cảm giác nhục nhã khó tả dâng trào trong lòng Tô Vãn Phù.Nỗi đau như dao cứa vào tim nàng, trong ánh mắt dò xét của mọi người, nàng cảmgiác như không thở nổi.Đúng lúc này, một chiếc áo khoác được choàng lên vai nàng, bao bọc lấy cả cơ thểnàng.Kèm theo đó là giọng nói dịu dàng vang lên: “Làm khó một nữ nhân, đây là giaphong của Sở gia sao?”27Tô Vãn Phù sững người, bất giác quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt dịu dàngnhư nước thu.Lòng nàng run lên mạnh mẽ: Liễu Minh Giác!Sao y lại ở đây?Liễu Minh Giác khẽ cong môi, y nở một nụ cười đẹp đẽ, cúi đầu ghé sát tai nàng,nhẹ giọng nói: “Tiểu Đậu Nha, lại gặp nhau rồi.”Bàn tay đang cởi áo khoác của Sở Quý Uyên khựng lại, hắn nhìn cảnh tượng thânmật giữa hai người họ, ánh mắt như phủ một lớp băng lạnh giá.Giang Doanh Doanh nhìn nam tử bất ngờ xuất hiện phá hỏng kế hoạch của mìnhthì khẽ cau mày.Thấy y và Tô Vãn Phù thân mật như vậy, ánh mắt Giang Doanh Doanh thoáng quamột tia xảo quyệt, nàng ta chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là gia yến của Sở gia, Tôtỷ tỷ lại mang theo một nam nhân lạ mặt, vậy chẳng phải là quá xem thường QuýUyên rồi sao?”Sở Quý Uyên nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái.Giang Doanh Doanh nghẹn lời, cảm giác ớn lạnh lan khắp người, vội nuốt ngượcnhững lời định nói.Tô Vãn Phù đứng trước cảnh tượng này, nhất thời không biết phải giải thích thếnào.Còn chưa kịp mở miệng, Liễu Minh Giác ở bên cạnh đã cười lạnh: “Không phải Sởđại nhân cũng mang theo một người không liên quan đến đây sao? Nói như ngươi,vậy ngài ấy có nghĩ đến cảm nhận của Vãn Phù không?”Giang Doanh Doanh cau mày: “Ta là dưỡng nữ của bá mẫu, sao lại không thể đến?Còn ngươi, một tên tiểu bạch kiểm, ngươi…”Câu nói bị cắt ngang bởi tiếng quát lạnh lùng của Sở Quý Uyên: “Đủ rồi! Còn chưađủ mất mặt sao?”Hắn mím chặt môi, nắm lấy áo khoác trong tay, lực siết chặt đến mức các đốt ngóntay trắng bệch.“Sao nàng lại đưa hắn đến đây?”Hắn hỏi, giọng pha lẫn sự chất vấn.“Nàng, rốt cuộc không hề tin tưởng ta sao?”Nghe những lời trách móc không phân rõ phải trái của Sở Quý Uyên, lòng Tô VãnPhù lạnh giá.Nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, quay người bước ra ngoài.Liễu Minh Giác nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm xuống: “Hôm nay ta đến đây, VãnPhù hoàn toàn không hay biết. Hà tất phải ép người quá đáng?”Tô Vãn Phù cắn răng, trong lòng đã không còn chút hy vọng: “Giải thích bao nhiêucũng vô ích, ngài ấy sẽ không tin.”Liễu Minh Giác nhíu mày, lòng tự hỏi nàng đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.Giang Doanh Doanh không nhịn được chen vào: “Ngươi không phải người của Sởgia, nếu không phải nàng ta dẫn ngươi đến, thì làm sao ngươi vào được cổng Sởgia?”Lời vừa dứt, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Minh Giác, là ta mời đến!”Mọi người đều ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạc trắng, chống gậychậm rãi bước tới.Sở Quý Uyên khẽ cau mày, khẽ gọi: “Gia gia.”Dù đã ngoài sáu mươi, nhưng Sở lão gia tử vẫn toát ra khí chất uy nghiêm, mạnhmẽ.Liễu Minh Giác nhìn ông cụ, không kìm được nở nụ cười, lễ phép hành lễ: “Sưphụ.”Sư phụ?Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.Tô Vãn Phù bỗng nhớ ra, sau khi Sở lão gia tử từ quan về quê, ông cụ đã đếnDương Châu.Ông cụ nổi tiếng về hội họa, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy?Sở lão gia tử vội đáp lời, sau đó quay về phía mọi người, giọng trầm ổn: “Sao ta lạikhông biết, mang một người đến dự tiệc còn cần phải kiểm tra kỹ càng như vậy?”Ánh mắt ông cụ lướt qua Sở Quý Uyên: “Chẳng lẽ Sở đại nhân mang quan uy vềnhà rồi? Vậy ta đây cũng phải bị kiểm tra sao?”Sở Quý Uyên vội cúi người hành lễ, lưng khom sâu: “Quý Uyên không dám.”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Giọng nàng ta cố ý cao lên vài phần, khiến khách khứa trong bữa tiệc đều chú ý.Nhiều người bắt đầu bàn tán: “Sở gia là danh gia vọng tộc, làm sao lại mặc loại yphục này dự tiệc?”“Không phải là mượn y phục của người khác để đi tiệc đấy chứ? Thật không biếtxấu hổ.”Nghe những lời xì xào, Tô Vãn Phù mím chặt môi, nước mắt uất ức rưng rưngtrong hốc mắt, như muốn tuôn trào.Sở Quý Uyên nhìn y phục của nàng, mày nhíu chặt lại: “Không phải ta đã đặtHồng Hoa Lâu làm yến phục cho nàng sao? Sao lại ăn mặc thế này mà đến?”Giọng hắn pha lẫn trách móc, lạnh lùng và xa cách.Đối diện với những lời bàn tán của mọi người và sự trách mắng của Sở Quý Uyên,một cảm giác nhục nhã khó tả dâng trào trong lòng Tô Vãn Phù.Nỗi đau như dao cứa vào tim nàng, trong ánh mắt dò xét của mọi người, nàng cảmgiác như không thở nổi.Đúng lúc này, một chiếc áo khoác được choàng lên vai nàng, bao bọc lấy cả cơ thểnàng.Kèm theo đó là giọng nói dịu dàng vang lên: “Làm khó một nữ nhân, đây là giaphong của Sở gia sao?”27Tô Vãn Phù sững người, bất giác quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt dịu dàngnhư nước thu.Lòng nàng run lên mạnh mẽ: Liễu Minh Giác!Sao y lại ở đây?Liễu Minh Giác khẽ cong môi, y nở một nụ cười đẹp đẽ, cúi đầu ghé sát tai nàng,nhẹ giọng nói: “Tiểu Đậu Nha, lại gặp nhau rồi.”Bàn tay đang cởi áo khoác của Sở Quý Uyên khựng lại, hắn nhìn cảnh tượng thânmật giữa hai người họ, ánh mắt như phủ một lớp băng lạnh giá.Giang Doanh Doanh nhìn nam tử bất ngờ xuất hiện phá hỏng kế hoạch của mìnhthì khẽ cau mày.Thấy y và Tô Vãn Phù thân mật như vậy, ánh mắt Giang Doanh Doanh thoáng quamột tia xảo quyệt, nàng ta chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là gia yến của Sở gia, Tôtỷ tỷ lại mang theo một nam nhân lạ mặt, vậy chẳng phải là quá xem thường QuýUyên rồi sao?”Sở Quý Uyên nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái.Giang Doanh Doanh nghẹn lời, cảm giác ớn lạnh lan khắp người, vội nuốt ngượcnhững lời định nói.Tô Vãn Phù đứng trước cảnh tượng này, nhất thời không biết phải giải thích thếnào.Còn chưa kịp mở miệng, Liễu Minh Giác ở bên cạnh đã cười lạnh: “Không phải Sởđại nhân cũng mang theo một người không liên quan đến đây sao? Nói như ngươi,vậy ngài ấy có nghĩ đến cảm nhận của Vãn Phù không?”Giang Doanh Doanh cau mày: “Ta là dưỡng nữ của bá mẫu, sao lại không thể đến?Còn ngươi, một tên tiểu bạch kiểm, ngươi…”Câu nói bị cắt ngang bởi tiếng quát lạnh lùng của Sở Quý Uyên: “Đủ rồi! Còn chưađủ mất mặt sao?”Hắn mím chặt môi, nắm lấy áo khoác trong tay, lực siết chặt đến mức các đốt ngóntay trắng bệch.“Sao nàng lại đưa hắn đến đây?”Hắn hỏi, giọng pha lẫn sự chất vấn.“Nàng, rốt cuộc không hề tin tưởng ta sao?”Nghe những lời trách móc không phân rõ phải trái của Sở Quý Uyên, lòng Tô VãnPhù lạnh giá.Nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, quay người bước ra ngoài.Liễu Minh Giác nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm xuống: “Hôm nay ta đến đây, VãnPhù hoàn toàn không hay biết. Hà tất phải ép người quá đáng?”Tô Vãn Phù cắn răng, trong lòng đã không còn chút hy vọng: “Giải thích bao nhiêucũng vô ích, ngài ấy sẽ không tin.”Liễu Minh Giác nhíu mày, lòng tự hỏi nàng đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.Giang Doanh Doanh không nhịn được chen vào: “Ngươi không phải người của Sởgia, nếu không phải nàng ta dẫn ngươi đến, thì làm sao ngươi vào được cổng Sởgia?”Lời vừa dứt, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Minh Giác, là ta mời đến!”Mọi người đều ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạc trắng, chống gậychậm rãi bước tới.Sở Quý Uyên khẽ cau mày, khẽ gọi: “Gia gia.”Dù đã ngoài sáu mươi, nhưng Sở lão gia tử vẫn toát ra khí chất uy nghiêm, mạnhmẽ.Liễu Minh Giác nhìn ông cụ, không kìm được nở nụ cười, lễ phép hành lễ: “Sưphụ.”Sư phụ?Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.Tô Vãn Phù bỗng nhớ ra, sau khi Sở lão gia tử từ quan về quê, ông cụ đã đếnDương Châu.Ông cụ nổi tiếng về hội họa, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy?Sở lão gia tử vội đáp lời, sau đó quay về phía mọi người, giọng trầm ổn: “Sao ta lạikhông biết, mang một người đến dự tiệc còn cần phải kiểm tra kỹ càng như vậy?”Ánh mắt ông cụ lướt qua Sở Quý Uyên: “Chẳng lẽ Sở đại nhân mang quan uy vềnhà rồi? Vậy ta đây cũng phải bị kiểm tra sao?”Sở Quý Uyên vội cúi người hành lễ, lưng khom sâu: “Quý Uyên không dám.”