“Thính Thính, cậu nói xem chúng ta mới 28 sao lại bị bố mẹ nói nghe như đã 38 rồi vậy?” Vu Hy ở bên đầu dây bên kia ngồi cắn hạt dưa nói. Quý Thính xách hộp canh gà đi ra khỏi thang máy, hỏi: “Mẹ cậu lại giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu à?” “Chẳng thế thì sao, gần đây đi ra đi vào đều nhìn tớ không thuận mắt, bảo tớ là bà cô già, ối cậu đi đâu thế?” Vu Hy nghe thấy. Quý Thính ở đầu dây bên kia yên tĩnh lại, cô đứng bên ngoài cánh cửa sẫm màu đưa tay nhấn thang máy. Thấy Vu Hy hỏi, cô trả lời, “Ở chỗ Đàm Vũ Trình.” Vu Hy hiểu ra: “Đưa đồ ăn cho cậu ta sao?” “Ừm.” Nói xong, cô ấn chuông cửa, hai phút sau cánh cửa mở ra. Đàm Vũ Trình cả người mang theo hơi nước, trên đầu phủ một chiếc khăn lau màu xám tóc vẫn ẩm ướt. Quý Thính ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi, “Thâu đêm à?” “Ừm.” Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào bên cửa, mắt có quầng thâm đen, có vài giọt nước từ trên tóc chảy xuống lăn xuống sống mũi anh. Quý Thính rời ánh mắt đi, bước vào nhà cúi lưng thay giày, “Mẹ cậu gọi điện…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...