“Mẹ, đừng lãng phí tiền nữa được không? Không kiếm tiền thì không biết kiếm tiền vất vả thế nào đâu, mẹ thấy mẹ có đáng để tiêu không?” Con trai tôi hét lên, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường khiến bàn tay tôi đang cầm tiền để trả bỗng cứng đờ. Mọi người xung quanh nhìn tôi như thể họ đang đánh giá liệu tôi, một người mặc chiếc áo khoác nhàu nhĩ cùng với đôi dép lê rách nát có xứng mua món đồ này hay không. Điều khiến tôi đau lòng hơn cả sự xấu hổ là sự lạnh lùng của con trai. Vì muốn chăm sóc con tốt hơn, tôi - một người tốt nghiệp thạc sĩ - đã trở thành bà mẹ nội trợ toàn thời gian. Trong thời gian rảnh, tôi quay lại những cảnh nấu nướng hàng ngày và đăng video lên mạng. Dù tôi không nổi tiếng nhưng tôi vẫn kiếm được chút tiền để trang trải chi phí gia đình. Tôi ăn rất ít, sợ con phải chịu thiệt thòi. Gần đây mấy người phụ nữ trong phần bình luận hay nói tôi ăn mặc quá xuề xòa, rằng phụ nữ nên biết chăm chút cho bản thân. Tôi chỉ muốn mua cho mình một bộ quần áo mới. Đã gần ba…
Chương 11
Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...Tác giả: ZhihuTruyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Mẹ, đừng lãng phí tiền nữa được không? Không kiếm tiền thì không biết kiếm tiền vất vả thế nào đâu, mẹ thấy mẹ có đáng để tiêu không?” Con trai tôi hét lên, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường khiến bàn tay tôi đang cầm tiền để trả bỗng cứng đờ. Mọi người xung quanh nhìn tôi như thể họ đang đánh giá liệu tôi, một người mặc chiếc áo khoác nhàu nhĩ cùng với đôi dép lê rách nát có xứng mua món đồ này hay không. Điều khiến tôi đau lòng hơn cả sự xấu hổ là sự lạnh lùng của con trai. Vì muốn chăm sóc con tốt hơn, tôi - một người tốt nghiệp thạc sĩ - đã trở thành bà mẹ nội trợ toàn thời gian. Trong thời gian rảnh, tôi quay lại những cảnh nấu nướng hàng ngày và đăng video lên mạng. Dù tôi không nổi tiếng nhưng tôi vẫn kiếm được chút tiền để trang trải chi phí gia đình. Tôi ăn rất ít, sợ con phải chịu thiệt thòi. Gần đây mấy người phụ nữ trong phần bình luận hay nói tôi ăn mặc quá xuề xòa, rằng phụ nữ nên biết chăm chút cho bản thân. Tôi chỉ muốn mua cho mình một bộ quần áo mới. Đã gần ba… Mẹ chồng cảnh giác nhìn tôi: “Tiền của con trai tôi và căn nhà này, cô đừng hòng đụng đến.” Ai mà muốn căn nhà cũ nát này chứ? Tiền tôi kiếm đủ để mua nhà lớn hơn, đẹp hơn rồi, mấy người mới là kẻ đừng hòng đụng đến tiền của tôi: “Tôi chỉ muốn nhận nuôi một đứa con gái, không cần các người chu cấp, tôi tự lo.” Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm, thấy không, chỉ cần tôi tiêu tiền, anh ta chẳng quan tâm đến vấn đề thực sự. Cả nhà này đều như vậy. Vậy nên tôi rất mong chờ cái kết khi cậu con trai yêu quý này làm kẻ kéo chân. 16 Hôm sau tôi hoàn tất thủ tục nhận nuôi, ngày kia tôi và Lâm Tuấn cùng đến phòng dân chính, cảnh ly hôn hôm đó có năm người, tôi nắm tay bé Mỹ, hai mẹ con trông như đang tựa vào nhau. Dương Cầm thì ôm chặt lấy Lâm Tuấn, không rời nửa bước, con trai tôi vừa gặp Dương Cầm đã thân thiết hơn cả với mẹ ruột, Dương Cầm còn hứa với con tôi rằng, sau khi ly hôn sẽ dẫn nó đi ăn gà rán. Con trai vui sướng lắm, gọi Dương Cầm là "mẹ" ngay trước mặt mọi người. Nhìn cảnh tượng cả ba người vui vẻ quây quần, hạnh phúc bên nhau. Nhược Mỹ nắm tay tôi, dè dặt nói: “Dì ơi, à không, mẹ ơi, mẹ ly hôn có phải vì con không? Con xin lỗi mẹ.” Tôi ngồi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ bé của con lên: “Không, mẹ ly hôn là để chào đón cuộc sống mới của chúng ta.” Dương Cầm liên tục thúc giục Lâm Tuấn nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, vì có hai đứa trẻ nên không có tranh chấp gì về quyền nuôi con hay tiền trợ cấp, Lâm Tuấn không hề biết tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền, anh ta xem thường khoản tiền của tôi, anh ta sợ bị liên lụy nên đã chuẩn bị sẵn một bản thỏa thuận. Trong đó ghi rõ sau khi ly hôn chúng tôi không ai can thiệp vào tài sản của nhau, tôi nuôi con gái, anh ta nuôi con trai, không bên nào phải trợ cấp cho bên còn lại, khi con dấu được đóng lên tờ giấy ly hôn, Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm. “Cô và đứa con nuôi đó, cả đời này không liên quan gì đến tôi nữa. Tôi được tự do rồi.” Tôi đứng chắn trước Nhược Mỹ: “Nó không phải là con nuôi, nó là con gái tôi.” Ngay khi vừa nhận giấy chứng nhận ly hôn, Lâm Tuấn và Dương Cầm đã vội vàng đi đăng ký kết hôn, nhìn con trai cười tươi vui vẻ, tôi thực sự thấy mừng cho nó, tôi đã từng làm trâu làm ngựa, nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết cục như thế này. Con trai không phải con ruột, liệu người đàn bà kia có đối xử với nó như con ruột không? Rời khỏi phòng dân chính, bàn tay nhỏ của Nhược Myx kéo lấy vạt áo tôi, tôi ngồi xuống, lắng nghe con nói. Cô bé mỉm cười ngọt ngào, rồi đặt một nụ hôn lên má tôi: “Cảm ơn mẹ.” Trái tim tôi ấm áp hẳn lên, điều này chẳng phải tốt hơn thằng con trai vong ân kia sao?! Tôi dịu dàng hôn lên khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé. 17 Con trai tôi chứng kiến cảnh đó, vẫn bĩu môi cười nhạo, ngay sau đó có hai đứa trẻ khác to cao hơn nó từ góc khuất bước ra, nhìn thấy Dương Cầm liền gọi: “Mẹ!” Lâm Tuấn sững sờ, con trai tôi cũng đứng hình, tôi dừng lại đứng bên cạnh xem kịch hay, Lâm Tuấn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại không dám nói lớn. “Tại sao bọn nó gọi em là mẹ? Em vừa ly hôn mà?” Dương Cầm cười nhạt: “Ha ha, có tiền thì nuôi thêm vài đứa cũng đâu có gì to tát, hai đứa con trai này rất ngoan, thêm vài đứa cũng tốt chứ sao. Anh làm ba thì đâu có gì thiệt thòi.” Ha ha, đúng là buồn cười, làm ba mà không thiệt thòi à? Lâm Tuấn có lẽ nghĩ mình tính toán giỏi, cuối cùng lại bị người ta lừa đến trắng tay, Dương Cầm lắc lắc tay anh ta: “Đợi em về công ty, em sẽ nói với sếp của em, vị trí quản lý là của anh.”
Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...Tác giả: ZhihuTruyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Mẹ, đừng lãng phí tiền nữa được không? Không kiếm tiền thì không biết kiếm tiền vất vả thế nào đâu, mẹ thấy mẹ có đáng để tiêu không?” Con trai tôi hét lên, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường khiến bàn tay tôi đang cầm tiền để trả bỗng cứng đờ. Mọi người xung quanh nhìn tôi như thể họ đang đánh giá liệu tôi, một người mặc chiếc áo khoác nhàu nhĩ cùng với đôi dép lê rách nát có xứng mua món đồ này hay không. Điều khiến tôi đau lòng hơn cả sự xấu hổ là sự lạnh lùng của con trai. Vì muốn chăm sóc con tốt hơn, tôi - một người tốt nghiệp thạc sĩ - đã trở thành bà mẹ nội trợ toàn thời gian. Trong thời gian rảnh, tôi quay lại những cảnh nấu nướng hàng ngày và đăng video lên mạng. Dù tôi không nổi tiếng nhưng tôi vẫn kiếm được chút tiền để trang trải chi phí gia đình. Tôi ăn rất ít, sợ con phải chịu thiệt thòi. Gần đây mấy người phụ nữ trong phần bình luận hay nói tôi ăn mặc quá xuề xòa, rằng phụ nữ nên biết chăm chút cho bản thân. Tôi chỉ muốn mua cho mình một bộ quần áo mới. Đã gần ba… Mẹ chồng cảnh giác nhìn tôi: “Tiền của con trai tôi và căn nhà này, cô đừng hòng đụng đến.” Ai mà muốn căn nhà cũ nát này chứ? Tiền tôi kiếm đủ để mua nhà lớn hơn, đẹp hơn rồi, mấy người mới là kẻ đừng hòng đụng đến tiền của tôi: “Tôi chỉ muốn nhận nuôi một đứa con gái, không cần các người chu cấp, tôi tự lo.” Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm, thấy không, chỉ cần tôi tiêu tiền, anh ta chẳng quan tâm đến vấn đề thực sự. Cả nhà này đều như vậy. Vậy nên tôi rất mong chờ cái kết khi cậu con trai yêu quý này làm kẻ kéo chân. 16 Hôm sau tôi hoàn tất thủ tục nhận nuôi, ngày kia tôi và Lâm Tuấn cùng đến phòng dân chính, cảnh ly hôn hôm đó có năm người, tôi nắm tay bé Mỹ, hai mẹ con trông như đang tựa vào nhau. Dương Cầm thì ôm chặt lấy Lâm Tuấn, không rời nửa bước, con trai tôi vừa gặp Dương Cầm đã thân thiết hơn cả với mẹ ruột, Dương Cầm còn hứa với con tôi rằng, sau khi ly hôn sẽ dẫn nó đi ăn gà rán. Con trai vui sướng lắm, gọi Dương Cầm là "mẹ" ngay trước mặt mọi người. Nhìn cảnh tượng cả ba người vui vẻ quây quần, hạnh phúc bên nhau. Nhược Mỹ nắm tay tôi, dè dặt nói: “Dì ơi, à không, mẹ ơi, mẹ ly hôn có phải vì con không? Con xin lỗi mẹ.” Tôi ngồi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ bé của con lên: “Không, mẹ ly hôn là để chào đón cuộc sống mới của chúng ta.” Dương Cầm liên tục thúc giục Lâm Tuấn nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, vì có hai đứa trẻ nên không có tranh chấp gì về quyền nuôi con hay tiền trợ cấp, Lâm Tuấn không hề biết tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền, anh ta xem thường khoản tiền của tôi, anh ta sợ bị liên lụy nên đã chuẩn bị sẵn một bản thỏa thuận. Trong đó ghi rõ sau khi ly hôn chúng tôi không ai can thiệp vào tài sản của nhau, tôi nuôi con gái, anh ta nuôi con trai, không bên nào phải trợ cấp cho bên còn lại, khi con dấu được đóng lên tờ giấy ly hôn, Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm. “Cô và đứa con nuôi đó, cả đời này không liên quan gì đến tôi nữa. Tôi được tự do rồi.” Tôi đứng chắn trước Nhược Mỹ: “Nó không phải là con nuôi, nó là con gái tôi.” Ngay khi vừa nhận giấy chứng nhận ly hôn, Lâm Tuấn và Dương Cầm đã vội vàng đi đăng ký kết hôn, nhìn con trai cười tươi vui vẻ, tôi thực sự thấy mừng cho nó, tôi đã từng làm trâu làm ngựa, nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết cục như thế này. Con trai không phải con ruột, liệu người đàn bà kia có đối xử với nó như con ruột không? Rời khỏi phòng dân chính, bàn tay nhỏ của Nhược Myx kéo lấy vạt áo tôi, tôi ngồi xuống, lắng nghe con nói. Cô bé mỉm cười ngọt ngào, rồi đặt một nụ hôn lên má tôi: “Cảm ơn mẹ.” Trái tim tôi ấm áp hẳn lên, điều này chẳng phải tốt hơn thằng con trai vong ân kia sao?! Tôi dịu dàng hôn lên khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé. 17 Con trai tôi chứng kiến cảnh đó, vẫn bĩu môi cười nhạo, ngay sau đó có hai đứa trẻ khác to cao hơn nó từ góc khuất bước ra, nhìn thấy Dương Cầm liền gọi: “Mẹ!” Lâm Tuấn sững sờ, con trai tôi cũng đứng hình, tôi dừng lại đứng bên cạnh xem kịch hay, Lâm Tuấn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại không dám nói lớn. “Tại sao bọn nó gọi em là mẹ? Em vừa ly hôn mà?” Dương Cầm cười nhạt: “Ha ha, có tiền thì nuôi thêm vài đứa cũng đâu có gì to tát, hai đứa con trai này rất ngoan, thêm vài đứa cũng tốt chứ sao. Anh làm ba thì đâu có gì thiệt thòi.” Ha ha, đúng là buồn cười, làm ba mà không thiệt thòi à? Lâm Tuấn có lẽ nghĩ mình tính toán giỏi, cuối cùng lại bị người ta lừa đến trắng tay, Dương Cầm lắc lắc tay anh ta: “Đợi em về công ty, em sẽ nói với sếp của em, vị trí quản lý là của anh.”
Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...Tác giả: ZhihuTruyện Gia Đấu, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Mẹ, đừng lãng phí tiền nữa được không? Không kiếm tiền thì không biết kiếm tiền vất vả thế nào đâu, mẹ thấy mẹ có đáng để tiêu không?” Con trai tôi hét lên, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường khiến bàn tay tôi đang cầm tiền để trả bỗng cứng đờ. Mọi người xung quanh nhìn tôi như thể họ đang đánh giá liệu tôi, một người mặc chiếc áo khoác nhàu nhĩ cùng với đôi dép lê rách nát có xứng mua món đồ này hay không. Điều khiến tôi đau lòng hơn cả sự xấu hổ là sự lạnh lùng của con trai. Vì muốn chăm sóc con tốt hơn, tôi - một người tốt nghiệp thạc sĩ - đã trở thành bà mẹ nội trợ toàn thời gian. Trong thời gian rảnh, tôi quay lại những cảnh nấu nướng hàng ngày và đăng video lên mạng. Dù tôi không nổi tiếng nhưng tôi vẫn kiếm được chút tiền để trang trải chi phí gia đình. Tôi ăn rất ít, sợ con phải chịu thiệt thòi. Gần đây mấy người phụ nữ trong phần bình luận hay nói tôi ăn mặc quá xuề xòa, rằng phụ nữ nên biết chăm chút cho bản thân. Tôi chỉ muốn mua cho mình một bộ quần áo mới. Đã gần ba… Mẹ chồng cảnh giác nhìn tôi: “Tiền của con trai tôi và căn nhà này, cô đừng hòng đụng đến.” Ai mà muốn căn nhà cũ nát này chứ? Tiền tôi kiếm đủ để mua nhà lớn hơn, đẹp hơn rồi, mấy người mới là kẻ đừng hòng đụng đến tiền của tôi: “Tôi chỉ muốn nhận nuôi một đứa con gái, không cần các người chu cấp, tôi tự lo.” Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm, thấy không, chỉ cần tôi tiêu tiền, anh ta chẳng quan tâm đến vấn đề thực sự. Cả nhà này đều như vậy. Vậy nên tôi rất mong chờ cái kết khi cậu con trai yêu quý này làm kẻ kéo chân. 16 Hôm sau tôi hoàn tất thủ tục nhận nuôi, ngày kia tôi và Lâm Tuấn cùng đến phòng dân chính, cảnh ly hôn hôm đó có năm người, tôi nắm tay bé Mỹ, hai mẹ con trông như đang tựa vào nhau. Dương Cầm thì ôm chặt lấy Lâm Tuấn, không rời nửa bước, con trai tôi vừa gặp Dương Cầm đã thân thiết hơn cả với mẹ ruột, Dương Cầm còn hứa với con tôi rằng, sau khi ly hôn sẽ dẫn nó đi ăn gà rán. Con trai vui sướng lắm, gọi Dương Cầm là "mẹ" ngay trước mặt mọi người. Nhìn cảnh tượng cả ba người vui vẻ quây quần, hạnh phúc bên nhau. Nhược Mỹ nắm tay tôi, dè dặt nói: “Dì ơi, à không, mẹ ơi, mẹ ly hôn có phải vì con không? Con xin lỗi mẹ.” Tôi ngồi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ bé của con lên: “Không, mẹ ly hôn là để chào đón cuộc sống mới của chúng ta.” Dương Cầm liên tục thúc giục Lâm Tuấn nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, vì có hai đứa trẻ nên không có tranh chấp gì về quyền nuôi con hay tiền trợ cấp, Lâm Tuấn không hề biết tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền, anh ta xem thường khoản tiền của tôi, anh ta sợ bị liên lụy nên đã chuẩn bị sẵn một bản thỏa thuận. Trong đó ghi rõ sau khi ly hôn chúng tôi không ai can thiệp vào tài sản của nhau, tôi nuôi con gái, anh ta nuôi con trai, không bên nào phải trợ cấp cho bên còn lại, khi con dấu được đóng lên tờ giấy ly hôn, Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm. “Cô và đứa con nuôi đó, cả đời này không liên quan gì đến tôi nữa. Tôi được tự do rồi.” Tôi đứng chắn trước Nhược Mỹ: “Nó không phải là con nuôi, nó là con gái tôi.” Ngay khi vừa nhận giấy chứng nhận ly hôn, Lâm Tuấn và Dương Cầm đã vội vàng đi đăng ký kết hôn, nhìn con trai cười tươi vui vẻ, tôi thực sự thấy mừng cho nó, tôi đã từng làm trâu làm ngựa, nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết cục như thế này. Con trai không phải con ruột, liệu người đàn bà kia có đối xử với nó như con ruột không? Rời khỏi phòng dân chính, bàn tay nhỏ của Nhược Myx kéo lấy vạt áo tôi, tôi ngồi xuống, lắng nghe con nói. Cô bé mỉm cười ngọt ngào, rồi đặt một nụ hôn lên má tôi: “Cảm ơn mẹ.” Trái tim tôi ấm áp hẳn lên, điều này chẳng phải tốt hơn thằng con trai vong ân kia sao?! Tôi dịu dàng hôn lên khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé. 17 Con trai tôi chứng kiến cảnh đó, vẫn bĩu môi cười nhạo, ngay sau đó có hai đứa trẻ khác to cao hơn nó từ góc khuất bước ra, nhìn thấy Dương Cầm liền gọi: “Mẹ!” Lâm Tuấn sững sờ, con trai tôi cũng đứng hình, tôi dừng lại đứng bên cạnh xem kịch hay, Lâm Tuấn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng lại không dám nói lớn. “Tại sao bọn nó gọi em là mẹ? Em vừa ly hôn mà?” Dương Cầm cười nhạt: “Ha ha, có tiền thì nuôi thêm vài đứa cũng đâu có gì to tát, hai đứa con trai này rất ngoan, thêm vài đứa cũng tốt chứ sao. Anh làm ba thì đâu có gì thiệt thòi.” Ha ha, đúng là buồn cười, làm ba mà không thiệt thòi à? Lâm Tuấn có lẽ nghĩ mình tính toán giỏi, cuối cùng lại bị người ta lừa đến trắng tay, Dương Cầm lắc lắc tay anh ta: “Đợi em về công ty, em sẽ nói với sếp của em, vị trí quản lý là của anh.”