Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…
Chương 26
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… “Mời anh thanh toán phí xem bói, một quả tên lửa năng lượng cao.”Rõ ràng là Lão Dương có tiền, anh ta không do dự nhiều, nhanh chóng donatecho An Như Cố một quả tên lửa năng lượng cao.Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt hơi nghiêmtúc, không để ý đến bình luận, nói ra thông tin người thân của anh ta: “Cha mẹanh vẫn còn sống, sức khỏe tốt. Anh có hai anh trai và một em gái. Mệnh anhhợp với lửa, nghề nghiệp là đầu bếp.”Vừa nghe xong, Lão Dương kinh ngạc, vỗ đùi đen đét: “… Trước đây tôi khôngtin người trẻ tuổi xem bói, không ngờ cô lại giỏi như vậy!Tôi đúng là có hai anh trai và một em gái, tôi không thi đại học, bèn theo ngườita học nấu ăn, làm đầu bếp ở quán ăn của họ vài năm, hiện tại đang tự mở mộtquán ăn.”“Anh đã kết hôn nhiều năm, có một trai một gái.”Lão Dương trợn tròn mắt, kinh hô: “Đoán trúng hết rồi!”[Thảo nào trông anh ta giống cái bánh bao trắng mập thế, thì ra là đầu bếp, vậythì hợp lý rồi.][Hôm nay là cuối tuần, đầu bếp không phải rất bận sao?][Người ta là ông chủ, không cần phải làm việc.]Nhìn thấy bình luận này, Lão Dương cười, vỗ vai người bên cạnh: “Trong quáncó người làm rồi, không để khách hàng đói đâu. Tôi với nhân viên đang giúpbạn tôi giao hàng.”An Như Cố: “Anh muốn xem gì?”Cũng giống như những người khác, Lão Dương nhìn thấy rút thăm trúng thưởngliền muốn tham gia, căn bản không nghĩ xem mình muốn xem cái gì.Hiện tại gia đình anh êm ấm, sự nghiệp ổn định, cũng không có tham vọng gì,dẫn đến không có mục tiêu phấn đấu.Anh ta suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối, lúc này, anh ta đột nhiênnhớ đến việc mình vừa nói muốn mua vé số, bèn nửa đùa nửa thật nói: “Tối naytôi muốn mua vé số, cô xem giúp tôi tối nay có trúng giải độc đắc không.”[Trúng giải độc đắc? Tỉnh mộng đi, anh đâu có may mắn như vậy.][Vé số chính là đánh thuế người ngu, cho dù nhớ được dãy số trúng thưởng,quay ngược thời gian về lúc mua vé số, thì dãy số trúng thưởng cũng sẽ khôngtrùng khớp đâu.][Nói đi cũng phải nói lại, trúng giải nhỏ thì rất dễ, tôi cá là trúng mười nghìn.][Tôi cá hai mươi nghìn!]An Như Cố nhìn thoáng qua khuôn mặt anh ta, chậm rãi lắc đầu.“Hôm nay anh không mua được vé số, cũng không trúng thưởng.”Lão Dương: “???”Khán giả: “???”Lão Dương không hiểu gì cả, nhìn ra ngoài cửa sổ xe về phía các cửa hàng bênđường, đưa tay chỉ về phía cửa hàng vé số: “Ơ? Cách đây năm trăm mét có mộtcửa hàng vé số mà tôi thường mua, tại sao tôi lại không mua được vé số?”Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt đang tỏa ra khí đen của anh ta,cảm thấy thời gian cấp bách, liền nói thẳng: “Ấn đường của anh đen kịt, lôngmày đột nhiên hơi tản ra, sắp gặp họa huyết quang rồi!”.Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.[Ấn đường đen kịt? Sao tôi không nhìn ra, da anh ta trắng thế kia mà. Mà này,ấn đường là chỗ nào?][Ha ha ha vậy thì anh đang giả vờ cái gì?]“Vị trí giữa hai đầu lông mày chính là ấn đường, là nơi cao nhất ở giữa khuônmặt, cũng là nơi tọa lạc của cung mệnh.” An Như Cố giải thích.Vẻ ngoài ấn đường đen kịt không rõ ràng lắm, phải nhìn kỹ mới thấy được. Còntrong mắt An Như Cố, những dấu hiệu nhỏ nhặt này lại được thể hiện theo mộtcách khác—
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… “Mời anh thanh toán phí xem bói, một quả tên lửa năng lượng cao.”Rõ ràng là Lão Dương có tiền, anh ta không do dự nhiều, nhanh chóng donatecho An Như Cố một quả tên lửa năng lượng cao.Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt hơi nghiêmtúc, không để ý đến bình luận, nói ra thông tin người thân của anh ta: “Cha mẹanh vẫn còn sống, sức khỏe tốt. Anh có hai anh trai và một em gái. Mệnh anhhợp với lửa, nghề nghiệp là đầu bếp.”Vừa nghe xong, Lão Dương kinh ngạc, vỗ đùi đen đét: “… Trước đây tôi khôngtin người trẻ tuổi xem bói, không ngờ cô lại giỏi như vậy!Tôi đúng là có hai anh trai và một em gái, tôi không thi đại học, bèn theo ngườita học nấu ăn, làm đầu bếp ở quán ăn của họ vài năm, hiện tại đang tự mở mộtquán ăn.”“Anh đã kết hôn nhiều năm, có một trai một gái.”Lão Dương trợn tròn mắt, kinh hô: “Đoán trúng hết rồi!”[Thảo nào trông anh ta giống cái bánh bao trắng mập thế, thì ra là đầu bếp, vậythì hợp lý rồi.][Hôm nay là cuối tuần, đầu bếp không phải rất bận sao?][Người ta là ông chủ, không cần phải làm việc.]Nhìn thấy bình luận này, Lão Dương cười, vỗ vai người bên cạnh: “Trong quáncó người làm rồi, không để khách hàng đói đâu. Tôi với nhân viên đang giúpbạn tôi giao hàng.”An Như Cố: “Anh muốn xem gì?”Cũng giống như những người khác, Lão Dương nhìn thấy rút thăm trúng thưởngliền muốn tham gia, căn bản không nghĩ xem mình muốn xem cái gì.Hiện tại gia đình anh êm ấm, sự nghiệp ổn định, cũng không có tham vọng gì,dẫn đến không có mục tiêu phấn đấu.Anh ta suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối, lúc này, anh ta đột nhiênnhớ đến việc mình vừa nói muốn mua vé số, bèn nửa đùa nửa thật nói: “Tối naytôi muốn mua vé số, cô xem giúp tôi tối nay có trúng giải độc đắc không.”[Trúng giải độc đắc? Tỉnh mộng đi, anh đâu có may mắn như vậy.][Vé số chính là đánh thuế người ngu, cho dù nhớ được dãy số trúng thưởng,quay ngược thời gian về lúc mua vé số, thì dãy số trúng thưởng cũng sẽ khôngtrùng khớp đâu.][Nói đi cũng phải nói lại, trúng giải nhỏ thì rất dễ, tôi cá là trúng mười nghìn.][Tôi cá hai mươi nghìn!]An Như Cố nhìn thoáng qua khuôn mặt anh ta, chậm rãi lắc đầu.“Hôm nay anh không mua được vé số, cũng không trúng thưởng.”Lão Dương: “???”Khán giả: “???”Lão Dương không hiểu gì cả, nhìn ra ngoài cửa sổ xe về phía các cửa hàng bênđường, đưa tay chỉ về phía cửa hàng vé số: “Ơ? Cách đây năm trăm mét có mộtcửa hàng vé số mà tôi thường mua, tại sao tôi lại không mua được vé số?”Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt đang tỏa ra khí đen của anh ta,cảm thấy thời gian cấp bách, liền nói thẳng: “Ấn đường của anh đen kịt, lôngmày đột nhiên hơi tản ra, sắp gặp họa huyết quang rồi!”.Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.[Ấn đường đen kịt? Sao tôi không nhìn ra, da anh ta trắng thế kia mà. Mà này,ấn đường là chỗ nào?][Ha ha ha vậy thì anh đang giả vờ cái gì?]“Vị trí giữa hai đầu lông mày chính là ấn đường, là nơi cao nhất ở giữa khuônmặt, cũng là nơi tọa lạc của cung mệnh.” An Như Cố giải thích.Vẻ ngoài ấn đường đen kịt không rõ ràng lắm, phải nhìn kỹ mới thấy được. Còntrong mắt An Như Cố, những dấu hiệu nhỏ nhặt này lại được thể hiện theo mộtcách khác—
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… “Mời anh thanh toán phí xem bói, một quả tên lửa năng lượng cao.”Rõ ràng là Lão Dương có tiền, anh ta không do dự nhiều, nhanh chóng donatecho An Như Cố một quả tên lửa năng lượng cao.Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt của anh ta, vẻ mặt hơi nghiêmtúc, không để ý đến bình luận, nói ra thông tin người thân của anh ta: “Cha mẹanh vẫn còn sống, sức khỏe tốt. Anh có hai anh trai và một em gái. Mệnh anhhợp với lửa, nghề nghiệp là đầu bếp.”Vừa nghe xong, Lão Dương kinh ngạc, vỗ đùi đen đét: “… Trước đây tôi khôngtin người trẻ tuổi xem bói, không ngờ cô lại giỏi như vậy!Tôi đúng là có hai anh trai và một em gái, tôi không thi đại học, bèn theo ngườita học nấu ăn, làm đầu bếp ở quán ăn của họ vài năm, hiện tại đang tự mở mộtquán ăn.”“Anh đã kết hôn nhiều năm, có một trai một gái.”Lão Dương trợn tròn mắt, kinh hô: “Đoán trúng hết rồi!”[Thảo nào trông anh ta giống cái bánh bao trắng mập thế, thì ra là đầu bếp, vậythì hợp lý rồi.][Hôm nay là cuối tuần, đầu bếp không phải rất bận sao?][Người ta là ông chủ, không cần phải làm việc.]Nhìn thấy bình luận này, Lão Dương cười, vỗ vai người bên cạnh: “Trong quáncó người làm rồi, không để khách hàng đói đâu. Tôi với nhân viên đang giúpbạn tôi giao hàng.”An Như Cố: “Anh muốn xem gì?”Cũng giống như những người khác, Lão Dương nhìn thấy rút thăm trúng thưởngliền muốn tham gia, căn bản không nghĩ xem mình muốn xem cái gì.Hiện tại gia đình anh êm ấm, sự nghiệp ổn định, cũng không có tham vọng gì,dẫn đến không có mục tiêu phấn đấu.Anh ta suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối, lúc này, anh ta đột nhiênnhớ đến việc mình vừa nói muốn mua vé số, bèn nửa đùa nửa thật nói: “Tối naytôi muốn mua vé số, cô xem giúp tôi tối nay có trúng giải độc đắc không.”[Trúng giải độc đắc? Tỉnh mộng đi, anh đâu có may mắn như vậy.][Vé số chính là đánh thuế người ngu, cho dù nhớ được dãy số trúng thưởng,quay ngược thời gian về lúc mua vé số, thì dãy số trúng thưởng cũng sẽ khôngtrùng khớp đâu.][Nói đi cũng phải nói lại, trúng giải nhỏ thì rất dễ, tôi cá là trúng mười nghìn.][Tôi cá hai mươi nghìn!]An Như Cố nhìn thoáng qua khuôn mặt anh ta, chậm rãi lắc đầu.“Hôm nay anh không mua được vé số, cũng không trúng thưởng.”Lão Dương: “???”Khán giả: “???”Lão Dương không hiểu gì cả, nhìn ra ngoài cửa sổ xe về phía các cửa hàng bênđường, đưa tay chỉ về phía cửa hàng vé số: “Ơ? Cách đây năm trăm mét có mộtcửa hàng vé số mà tôi thường mua, tại sao tôi lại không mua được vé số?”Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt đang tỏa ra khí đen của anh ta,cảm thấy thời gian cấp bách, liền nói thẳng: “Ấn đường của anh đen kịt, lôngmày đột nhiên hơi tản ra, sắp gặp họa huyết quang rồi!”.Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.[Ấn đường đen kịt? Sao tôi không nhìn ra, da anh ta trắng thế kia mà. Mà này,ấn đường là chỗ nào?][Ha ha ha vậy thì anh đang giả vờ cái gì?]“Vị trí giữa hai đầu lông mày chính là ấn đường, là nơi cao nhất ở giữa khuônmặt, cũng là nơi tọa lạc của cung mệnh.” An Như Cố giải thích.Vẻ ngoài ấn đường đen kịt không rõ ràng lắm, phải nhìn kỹ mới thấy được. Còntrong mắt An Như Cố, những dấu hiệu nhỏ nhặt này lại được thể hiện theo mộtcách khác—