Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 29

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… [Ôi trời, Lão Dương cũng đang ở đường Vọng Hồ! Hợp lý nghi ngờ chiếc xemàu trắng tông vào cây lúc nãy là xe của cậu em vợ.][Tự tin lên, bỏ hai chữ “nghi ngờ” đi. Vừa nãy tôi tra bản đồ rồi, đường VọngHồ ở chỗ họ rất ngắn, nếu tai nạn xảy ra ở chỗ khác thì chắc chắn sẽ nghe thấyđộng tĩnh.]Lão Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, trực tiếp mở cửa xe bước xuống,đi bộ khoảng bảy mươi mét về phía trước, đến chỗ xảy ra tai nạn.Người đi đường và chủ cửa hàng gần đó đều tò mò bước đến, vây kín mít chỗnày. Lão Dương chỉ có thể cầm điện thoại chen vào trong, ống kính hướngthẳng vào chiếc ô tô màu trắng bị hư hỏng nặng nề.Bên cạnh chiếc ô tô màu trắng có một người đang lo lắng gọi điện thoại. Ngườiđàn ông đó vừa lúc quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy Lão Dương, đôi mắt lập tứcsáng lên, như bắt được vàng, vui mừng khôn xiết.“Anh rể, em ở đây! Sao anh đến nhanh vậy?”Lão Dương: “…”Khán giả trong livestream: “…”Lão Dương sợ mình lên cơn đau tim tại chỗ, đưa tay ôm ngực, hít sâu một hơi,cố gắng kìm nén cơn giận, không thèm nhìn cậu em vợ.Anh ta liên tưởng đến những lời An Như Cố vừa nói, đoán ra ẩn ý trong lời nóicủa cô, thì ra An Như Cố đã sớm biết chiếc xe tông vào mình là xe của cậu emvợ!Nghĩ đến đây, Lão Dương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cung kính nhìn vào camera,giọng điệu tôn kính đến mức tận cùng, thậm chí còn tự động thay đổi cách xưnghô: “Đại sư, họa huyết quang lúc nãy của con nghiêm trọng đến mức nào? Cónguy hiểm đến tính mạng không?”Giọng điệu của anh ta có chút nguy hiểm, như thể đang ấp ủ điều gì đó.An Như Cố: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi tai nạn xảy ra, vị tríghế phụ sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, chân phải của anh sẽ bị hoại tử diệnrộng, dẫn đến phải cắt bỏ, buộc phải lắp chân giả.”“… Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư.”Lão Dương nghiến răng nghiến lợi, nếu hôm nay không phải may mắn lướtlivestream của An Như Cố, anh ta đã bị cậu em vợ hại thê thảm như vậy!Anh ta phớt lờ tiếng gọi lớn của cậu em vợ ở phía xa, tự mình donate cho AnNhư Cố một viên ngọc trai Nam Hải, coi như là lời cảm tạ.Nói với An Như Cố một tiếng, anh ta liền lịch sự cúp điện thoại, trên mặt trànđầy tức giận, tựa như bóng tối trước cơn bão.Lão Dương không nói gì, nhưng một số khán giả tinh ý nhận ra anh ta đang rấttức giận. Mặc dù Lão Dương có vẻ là người hiền lành, nhưng thỏ bị dồn épcũng sẽ cắn người.An Như Cố thấy khán giả trên khu bình luận đang phỏng đoán hàng vạn cách“chế biến” em vợ của anh rể, trong đầu hiện lên tướng mạo của cậu em vợ lúcnãy: “Người lái xe gây tai nạn kia sẽ phải ngồi tù ba ngày, cũng sẽ gặp họahuyết quang, đúng là tự làm tự chịu.”Lời An Như Cố nói không khó đoán, khán giả lập tức hiểu ra. Ngồi tù chắc là bịgiam giữ, họa huyết quang… chắc chắn là bị người nhà dạy dỗ rồi.Họ lập tức cảm thấy hả hê – Kẻ uống rượu lái xe đáng đời!An Như Cố bưng chén trà vừa pha lên, nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng, sauđó nhắn tin riêng cho người xem may mắn thứ hai, hỏi anh ta muốn xem bóiqua ảnh hay kết nối trực tiếp.Người xem may mắn thứ hai như thể đang canh điện thoại, lập tức trả lời là cóthể kết nối.Một số người đang bàn tán về cậu em vợ lúc nãy và việc uống rượu lái xe, mộtsố người khác thì chào đón người xem may mắn mới.[Kéo đi, người tiếp theo!][Người xui xẻo, à không, người có duyên đã đến ha ha ha ha.][Hãy nói ra điều khiến bạn không vui, để chúng tôi được vui vẻ nào.]Cuộc gọi video vừa được kết nối, trên màn hình xuất hiện ba chàng trai có vẻngoài là sinh viên, phía sau là giường tầng bằng sắt, có vẻ như là trong ký túcxá.Nam sinh viên gần ống kính nhất có vẻ ngoài năng động, mặc áo phông trắng vàquần đùi đen, không ủ rũ như khán giả tưởng tượng.Thấy mình được chọn, anh ta cười toe toét, giọng điệu đắc ý: “Tôi đâu có emtrai khốn nạn hay cậu em vợ kỳ quặc gì, tôi chỉ là một người may mắn bìnhthường thôi!”

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… [Ôi trời, Lão Dương cũng đang ở đường Vọng Hồ! Hợp lý nghi ngờ chiếc xemàu trắng tông vào cây lúc nãy là xe của cậu em vợ.][Tự tin lên, bỏ hai chữ “nghi ngờ” đi. Vừa nãy tôi tra bản đồ rồi, đường VọngHồ ở chỗ họ rất ngắn, nếu tai nạn xảy ra ở chỗ khác thì chắc chắn sẽ nghe thấyđộng tĩnh.]Lão Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, trực tiếp mở cửa xe bước xuống,đi bộ khoảng bảy mươi mét về phía trước, đến chỗ xảy ra tai nạn.Người đi đường và chủ cửa hàng gần đó đều tò mò bước đến, vây kín mít chỗnày. Lão Dương chỉ có thể cầm điện thoại chen vào trong, ống kính hướngthẳng vào chiếc ô tô màu trắng bị hư hỏng nặng nề.Bên cạnh chiếc ô tô màu trắng có một người đang lo lắng gọi điện thoại. Ngườiđàn ông đó vừa lúc quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy Lão Dương, đôi mắt lập tứcsáng lên, như bắt được vàng, vui mừng khôn xiết.“Anh rể, em ở đây! Sao anh đến nhanh vậy?”Lão Dương: “…”Khán giả trong livestream: “…”Lão Dương sợ mình lên cơn đau tim tại chỗ, đưa tay ôm ngực, hít sâu một hơi,cố gắng kìm nén cơn giận, không thèm nhìn cậu em vợ.Anh ta liên tưởng đến những lời An Như Cố vừa nói, đoán ra ẩn ý trong lời nóicủa cô, thì ra An Như Cố đã sớm biết chiếc xe tông vào mình là xe của cậu emvợ!Nghĩ đến đây, Lão Dương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cung kính nhìn vào camera,giọng điệu tôn kính đến mức tận cùng, thậm chí còn tự động thay đổi cách xưnghô: “Đại sư, họa huyết quang lúc nãy của con nghiêm trọng đến mức nào? Cónguy hiểm đến tính mạng không?”Giọng điệu của anh ta có chút nguy hiểm, như thể đang ấp ủ điều gì đó.An Như Cố: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi tai nạn xảy ra, vị tríghế phụ sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, chân phải của anh sẽ bị hoại tử diệnrộng, dẫn đến phải cắt bỏ, buộc phải lắp chân giả.”“… Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư.”Lão Dương nghiến răng nghiến lợi, nếu hôm nay không phải may mắn lướtlivestream của An Như Cố, anh ta đã bị cậu em vợ hại thê thảm như vậy!Anh ta phớt lờ tiếng gọi lớn của cậu em vợ ở phía xa, tự mình donate cho AnNhư Cố một viên ngọc trai Nam Hải, coi như là lời cảm tạ.Nói với An Như Cố một tiếng, anh ta liền lịch sự cúp điện thoại, trên mặt trànđầy tức giận, tựa như bóng tối trước cơn bão.Lão Dương không nói gì, nhưng một số khán giả tinh ý nhận ra anh ta đang rấttức giận. Mặc dù Lão Dương có vẻ là người hiền lành, nhưng thỏ bị dồn épcũng sẽ cắn người.An Như Cố thấy khán giả trên khu bình luận đang phỏng đoán hàng vạn cách“chế biến” em vợ của anh rể, trong đầu hiện lên tướng mạo của cậu em vợ lúcnãy: “Người lái xe gây tai nạn kia sẽ phải ngồi tù ba ngày, cũng sẽ gặp họahuyết quang, đúng là tự làm tự chịu.”Lời An Như Cố nói không khó đoán, khán giả lập tức hiểu ra. Ngồi tù chắc là bịgiam giữ, họa huyết quang… chắc chắn là bị người nhà dạy dỗ rồi.Họ lập tức cảm thấy hả hê – Kẻ uống rượu lái xe đáng đời!An Như Cố bưng chén trà vừa pha lên, nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng, sauđó nhắn tin riêng cho người xem may mắn thứ hai, hỏi anh ta muốn xem bóiqua ảnh hay kết nối trực tiếp.Người xem may mắn thứ hai như thể đang canh điện thoại, lập tức trả lời là cóthể kết nối.Một số người đang bàn tán về cậu em vợ lúc nãy và việc uống rượu lái xe, mộtsố người khác thì chào đón người xem may mắn mới.[Kéo đi, người tiếp theo!][Người xui xẻo, à không, người có duyên đã đến ha ha ha ha.][Hãy nói ra điều khiến bạn không vui, để chúng tôi được vui vẻ nào.]Cuộc gọi video vừa được kết nối, trên màn hình xuất hiện ba chàng trai có vẻngoài là sinh viên, phía sau là giường tầng bằng sắt, có vẻ như là trong ký túcxá.Nam sinh viên gần ống kính nhất có vẻ ngoài năng động, mặc áo phông trắng vàquần đùi đen, không ủ rũ như khán giả tưởng tượng.Thấy mình được chọn, anh ta cười toe toét, giọng điệu đắc ý: “Tôi đâu có emtrai khốn nạn hay cậu em vợ kỳ quặc gì, tôi chỉ là một người may mắn bìnhthường thôi!”

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… [Ôi trời, Lão Dương cũng đang ở đường Vọng Hồ! Hợp lý nghi ngờ chiếc xemàu trắng tông vào cây lúc nãy là xe của cậu em vợ.][Tự tin lên, bỏ hai chữ “nghi ngờ” đi. Vừa nãy tôi tra bản đồ rồi, đường VọngHồ ở chỗ họ rất ngắn, nếu tai nạn xảy ra ở chỗ khác thì chắc chắn sẽ nghe thấyđộng tĩnh.]Lão Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, trực tiếp mở cửa xe bước xuống,đi bộ khoảng bảy mươi mét về phía trước, đến chỗ xảy ra tai nạn.Người đi đường và chủ cửa hàng gần đó đều tò mò bước đến, vây kín mít chỗnày. Lão Dương chỉ có thể cầm điện thoại chen vào trong, ống kính hướngthẳng vào chiếc ô tô màu trắng bị hư hỏng nặng nề.Bên cạnh chiếc ô tô màu trắng có một người đang lo lắng gọi điện thoại. Ngườiđàn ông đó vừa lúc quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy Lão Dương, đôi mắt lập tứcsáng lên, như bắt được vàng, vui mừng khôn xiết.“Anh rể, em ở đây! Sao anh đến nhanh vậy?”Lão Dương: “…”Khán giả trong livestream: “…”Lão Dương sợ mình lên cơn đau tim tại chỗ, đưa tay ôm ngực, hít sâu một hơi,cố gắng kìm nén cơn giận, không thèm nhìn cậu em vợ.Anh ta liên tưởng đến những lời An Như Cố vừa nói, đoán ra ẩn ý trong lời nóicủa cô, thì ra An Như Cố đã sớm biết chiếc xe tông vào mình là xe của cậu emvợ!Nghĩ đến đây, Lão Dương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cung kính nhìn vào camera,giọng điệu tôn kính đến mức tận cùng, thậm chí còn tự động thay đổi cách xưnghô: “Đại sư, họa huyết quang lúc nãy của con nghiêm trọng đến mức nào? Cónguy hiểm đến tính mạng không?”Giọng điệu của anh ta có chút nguy hiểm, như thể đang ấp ủ điều gì đó.An Như Cố: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi tai nạn xảy ra, vị tríghế phụ sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, chân phải của anh sẽ bị hoại tử diệnrộng, dẫn đến phải cắt bỏ, buộc phải lắp chân giả.”“… Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư.”Lão Dương nghiến răng nghiến lợi, nếu hôm nay không phải may mắn lướtlivestream của An Như Cố, anh ta đã bị cậu em vợ hại thê thảm như vậy!Anh ta phớt lờ tiếng gọi lớn của cậu em vợ ở phía xa, tự mình donate cho AnNhư Cố một viên ngọc trai Nam Hải, coi như là lời cảm tạ.Nói với An Như Cố một tiếng, anh ta liền lịch sự cúp điện thoại, trên mặt trànđầy tức giận, tựa như bóng tối trước cơn bão.Lão Dương không nói gì, nhưng một số khán giả tinh ý nhận ra anh ta đang rấttức giận. Mặc dù Lão Dương có vẻ là người hiền lành, nhưng thỏ bị dồn épcũng sẽ cắn người.An Như Cố thấy khán giả trên khu bình luận đang phỏng đoán hàng vạn cách“chế biến” em vợ của anh rể, trong đầu hiện lên tướng mạo của cậu em vợ lúcnãy: “Người lái xe gây tai nạn kia sẽ phải ngồi tù ba ngày, cũng sẽ gặp họahuyết quang, đúng là tự làm tự chịu.”Lời An Như Cố nói không khó đoán, khán giả lập tức hiểu ra. Ngồi tù chắc là bịgiam giữ, họa huyết quang… chắc chắn là bị người nhà dạy dỗ rồi.Họ lập tức cảm thấy hả hê – Kẻ uống rượu lái xe đáng đời!An Như Cố bưng chén trà vừa pha lên, nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng, sauđó nhắn tin riêng cho người xem may mắn thứ hai, hỏi anh ta muốn xem bóiqua ảnh hay kết nối trực tiếp.Người xem may mắn thứ hai như thể đang canh điện thoại, lập tức trả lời là cóthể kết nối.Một số người đang bàn tán về cậu em vợ lúc nãy và việc uống rượu lái xe, mộtsố người khác thì chào đón người xem may mắn mới.[Kéo đi, người tiếp theo!][Người xui xẻo, à không, người có duyên đã đến ha ha ha ha.][Hãy nói ra điều khiến bạn không vui, để chúng tôi được vui vẻ nào.]Cuộc gọi video vừa được kết nối, trên màn hình xuất hiện ba chàng trai có vẻngoài là sinh viên, phía sau là giường tầng bằng sắt, có vẻ như là trong ký túcxá.Nam sinh viên gần ống kính nhất có vẻ ngoài năng động, mặc áo phông trắng vàquần đùi đen, không ủ rũ như khán giả tưởng tượng.Thấy mình được chọn, anh ta cười toe toét, giọng điệu đắc ý: “Tôi đâu có emtrai khốn nạn hay cậu em vợ kỳ quặc gì, tôi chỉ là một người may mắn bìnhthường thôi!”

Chương 29