Tác giả:

Người đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung…

Chương 17

Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… đến đây, đến một ta trị một, đến hai ta diệt cả đôi. Mẫu thân nàng thường xuyên lui tới Đông cung, chắc hẳn đã bày không ít mưu hèn kế bẩn cho nàng. Vậy thì tốt, nhân dịp này ta sẽ giải quyết hết một thể. Ngày hôm sau, Tôn Thượng cung đã đến Đông cung. Sau khi bái kiến Thái tử phi, bà không nghỉ ngơi một khắc, lập tức bắt tay vào chỉnh đốn nội chính của Đông cung.Quả đúng là vậy, bậc anh tài mà dùng đến hạ sách thì kẻ tiểu nhân chẳng còn đường nào mà sống. Trước đây ta chưa từng thấy Đông cung có nhiều sai phạm đến thế, chỉ riêng đám nội thị có chức sắc đã bị bà trách phạt đến năm người. Quan trên một bậc đè ch.ết người, huống chi là nữ quan đứng đầu nội đình, lại kiêm đặc sứ của Hoàng hậu, kẻ nào dám không tuân lệnh. Vài ngày sau đó, bà  lật tung Đông cung lên, từ sổ sách cũ mốc meo đến chi tiết chi tiêu năm tới. Ngay cả kẻ nhóm lửa ở nhà bếp cũng bị bà tra xét.Thái tử phi nhận ra có điều bất thường, nửa muốn ngăn cản nửa muốn chất vấn bà, thấy bà không giống đến giúp đỡ mà lại như đến điều tra án vậy. Vị Thượng cung này chỉ khẽ khom người thưa: "Đây đều là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương. Hơn nữa, từ khi thần thiếp nhậm chức, để đảm bảo mọi việc trong hậu cung minh bạch, cứ vài năm thần thiếp lại thanh tra toàn bộ một lần. Đây là lệ thường đã có từ lâu."May thay Thái tử phi không phạm sai lầm gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ, sau lần thanh tra này, người của nàng dù không bị đuổi khỏi Đông cung thì cũng có không ít nhược điểm rơi vào tay kẻ khác. Sau khi Tôn Thượng cung giải quyết xong những rắc rối mà Thái tử phi để lại, ta đã vững vàng nắm quyền hành trong tay. Trong khoảng thời gian này, bệnh của Hoàng thượng có dấu hiệu chuyển biến tốt, Thái tử không cần phải vất vả chạy đi chạy lại nữa, lại có thời gian ở Đông cung, vì vậy ta bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch của mình.Muốn bắt cướp phải bắt tướng cướp, ta trực tiếp nhắm vào Thái tử - người mà Tần Vận Nùng yêu thương nhất. Hiện tại ta không cần phải "hy sinh bản thân", đã có sẵn hai người để ta lợi dụng. Đó là hai vị phi tần nhàn rỗi - Ôn Lương đệ và Thẩm Chiêu huấn. Ban đầu ta muốn bồi dưỡng Thẩm Chiêu huấn, bởi vì nàng ta có vẻ có chí tiến thủ hơn, nhưng nàng ta lại ghi hận chuyện ta từng ngó lơ nàng ta, lấy cớ đang mang thai để từ chối lời đề nghị gặp mặt của ta.Vẫn là Ôn Lương đệ của chúng ta, tính tình tuy nhu mì nhưng rõ ràng là người khôn khéo hơn. Hôm nay ta lấy cớ kiểm tra sổ sách, gọi nàng đến sân của ta. Thực ra chúng ta vốn không thân thiết, nàng tính tình hiền lành, nhút nhát, cũng không thích giao du với ai. Nhưng từ khi ta tiếp quản mọi việc, ta nhận ra nàng không phải là người không có ham muốn. Bởi vì khi xử lý công việc, nàng rất tận tâm tận lực.

đến đây, đến một ta trị một, đến hai ta diệt cả đôi. Mẫu thân nàng thường xuyên lui tới Đông cung, chắc hẳn đã bày không ít mưu hèn kế bẩn cho nàng. Vậy thì tốt, nhân dịp này ta sẽ giải quyết hết một thể. 

Ngày hôm sau, Tôn Thượng cung đã đến Đông cung. Sau khi bái kiến Thái tử phi, bà không nghỉ ngơi một khắc, lập tức bắt tay vào chỉnh đốn nội chính của Đông cung.

Quả đúng là vậy, bậc anh tài mà dùng đến hạ sách thì kẻ tiểu nhân chẳng còn đường nào mà sống. Trước đây ta chưa từng thấy Đông cung có nhiều sai phạm đến thế, chỉ riêng đám nội thị có chức sắc đã bị bà trách phạt đến năm người. Quan trên một bậc đè ch.ết người, huống chi là nữ quan đứng đầu nội đình, lại kiêm đặc sứ của Hoàng hậu, kẻ nào dám không tuân lệnh. Vài ngày sau đó, bà  lật tung Đông cung lên, từ sổ sách cũ mốc meo đến chi tiết chi tiêu năm tới. Ngay cả kẻ nhóm lửa ở nhà bếp cũng bị bà tra xét.

Thái tử phi nhận ra có điều bất thường, nửa muốn ngăn cản nửa muốn chất vấn bà, thấy bà không giống đến giúp đỡ mà lại như đến điều tra án vậy. Vị Thượng cung này chỉ khẽ khom người thưa: "Đây đều là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương. Hơn nữa, từ khi thần thiếp nhậm chức, để đảm bảo mọi việc trong hậu cung minh bạch, cứ vài năm thần thiếp lại thanh tra toàn bộ một lần. Đây là lệ thường đã có từ lâu."

May thay Thái tử phi không phạm sai lầm gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ, sau lần thanh tra này, người của nàng dù không bị đuổi khỏi Đông cung thì cũng có không ít nhược điểm rơi vào tay kẻ khác. Sau khi Tôn Thượng cung giải quyết xong những rắc rối mà Thái tử phi để lại, ta đã vững vàng nắm quyền hành trong tay. Trong khoảng thời gian này, bệnh của Hoàng thượng có dấu hiệu chuyển biến tốt, Thái tử không cần phải vất vả chạy đi chạy lại nữa, lại có thời gian ở Đông cung, vì vậy ta bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch của mình.

Muốn bắt cướp phải bắt tướng cướp, ta trực tiếp nhắm vào Thái tử - người mà Tần Vận Nùng yêu thương nhất. Hiện tại ta không cần phải "hy sinh bản thân", đã có sẵn hai người để ta lợi dụng. Đó là hai vị phi tần nhàn rỗi - Ôn Lương đệ và Thẩm Chiêu huấn. Ban đầu ta muốn bồi dưỡng Thẩm Chiêu huấn, bởi vì nàng ta có vẻ có chí tiến thủ hơn, nhưng nàng ta lại ghi hận chuyện ta từng ngó lơ nàng ta, lấy cớ đang mang thai để từ chối lời đề nghị gặp mặt của ta.

Vẫn là Ôn Lương đệ của chúng ta, tính tình tuy nhu mì nhưng rõ ràng là người khôn khéo hơn. Hôm nay ta lấy cớ kiểm tra sổ sách, gọi nàng đến sân của ta. Thực ra chúng ta vốn không thân thiết, nàng tính tình hiền lành, nhút nhát, cũng không thích giao du với ai. Nhưng từ khi ta tiếp quản mọi việc, ta nhận ra nàng không phải là người không có ham muốn. Bởi vì khi xử lý công việc, nàng rất tận tâm tận lực.

Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… đến đây, đến một ta trị một, đến hai ta diệt cả đôi. Mẫu thân nàng thường xuyên lui tới Đông cung, chắc hẳn đã bày không ít mưu hèn kế bẩn cho nàng. Vậy thì tốt, nhân dịp này ta sẽ giải quyết hết một thể. Ngày hôm sau, Tôn Thượng cung đã đến Đông cung. Sau khi bái kiến Thái tử phi, bà không nghỉ ngơi một khắc, lập tức bắt tay vào chỉnh đốn nội chính của Đông cung.Quả đúng là vậy, bậc anh tài mà dùng đến hạ sách thì kẻ tiểu nhân chẳng còn đường nào mà sống. Trước đây ta chưa từng thấy Đông cung có nhiều sai phạm đến thế, chỉ riêng đám nội thị có chức sắc đã bị bà trách phạt đến năm người. Quan trên một bậc đè ch.ết người, huống chi là nữ quan đứng đầu nội đình, lại kiêm đặc sứ của Hoàng hậu, kẻ nào dám không tuân lệnh. Vài ngày sau đó, bà  lật tung Đông cung lên, từ sổ sách cũ mốc meo đến chi tiết chi tiêu năm tới. Ngay cả kẻ nhóm lửa ở nhà bếp cũng bị bà tra xét.Thái tử phi nhận ra có điều bất thường, nửa muốn ngăn cản nửa muốn chất vấn bà, thấy bà không giống đến giúp đỡ mà lại như đến điều tra án vậy. Vị Thượng cung này chỉ khẽ khom người thưa: "Đây đều là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương. Hơn nữa, từ khi thần thiếp nhậm chức, để đảm bảo mọi việc trong hậu cung minh bạch, cứ vài năm thần thiếp lại thanh tra toàn bộ một lần. Đây là lệ thường đã có từ lâu."May thay Thái tử phi không phạm sai lầm gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ, sau lần thanh tra này, người của nàng dù không bị đuổi khỏi Đông cung thì cũng có không ít nhược điểm rơi vào tay kẻ khác. Sau khi Tôn Thượng cung giải quyết xong những rắc rối mà Thái tử phi để lại, ta đã vững vàng nắm quyền hành trong tay. Trong khoảng thời gian này, bệnh của Hoàng thượng có dấu hiệu chuyển biến tốt, Thái tử không cần phải vất vả chạy đi chạy lại nữa, lại có thời gian ở Đông cung, vì vậy ta bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch của mình.Muốn bắt cướp phải bắt tướng cướp, ta trực tiếp nhắm vào Thái tử - người mà Tần Vận Nùng yêu thương nhất. Hiện tại ta không cần phải "hy sinh bản thân", đã có sẵn hai người để ta lợi dụng. Đó là hai vị phi tần nhàn rỗi - Ôn Lương đệ và Thẩm Chiêu huấn. Ban đầu ta muốn bồi dưỡng Thẩm Chiêu huấn, bởi vì nàng ta có vẻ có chí tiến thủ hơn, nhưng nàng ta lại ghi hận chuyện ta từng ngó lơ nàng ta, lấy cớ đang mang thai để từ chối lời đề nghị gặp mặt của ta.Vẫn là Ôn Lương đệ của chúng ta, tính tình tuy nhu mì nhưng rõ ràng là người khôn khéo hơn. Hôm nay ta lấy cớ kiểm tra sổ sách, gọi nàng đến sân của ta. Thực ra chúng ta vốn không thân thiết, nàng tính tình hiền lành, nhút nhát, cũng không thích giao du với ai. Nhưng từ khi ta tiếp quản mọi việc, ta nhận ra nàng không phải là người không có ham muốn. Bởi vì khi xử lý công việc, nàng rất tận tâm tận lực.

Chương 17