Tác giả:

Người đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung…

Chương 25

Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Thái tử khẽ cười, "Vận Nùng, nàng xem nàng ấy kìa, đúng như lời nàng nói. Chẳng bao giờ chịu nói lời tử tế." Vận Nùng khẽ cười, ho vài tiếng rồi yếu ớt nói: "Điện hạ, thiếp không sao rồi, chàng mau đến bên phụ hoàng đi."Tần phu nhân phụ họa: "Quả là nương nương thấu hiểu đại cục, điện hạ cứ đi đi. Có thần phụ ở đây rồi."Ta gật đầu với Thái tử, "Điện hạ, Vận Nùng nói phải. Người là trữ quân, lúc này bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu người." Thái tử có vẻ mệt mỏi, gật đầu, nắm lấy tay Tần Vận Nùng rồi vội vã đi đến tẩm cung của Hoàng thượng.Ta vẫn ra vẻ tận tâm chăm sóc Tần Vận Nùng. Tần phu nhân thấy vậy, bỗng dưng lên tiếng: "Công chúa tỉnh dậy chắc sẽ đòi mẹ, hay là Nguyễn trắc phi về đi. Ở đây có ta, ta nhất định sẽ chăm sóc nương nương thật chu đáo, mong người sớm khỏe lại, để cho những kẻ xấu kia thất vọng."“Được rồi. Đã phu nhân tài giỏi như vậy, thiếp cũng không tranh công với người nữa. Tần phu nhân, phiền người tiễn thiếp một đoạn, có vài chuyện thiếp muốn nói riêng với người. Là Thái tử điện hạ căn dặn." Ta nói với Tần phu nhân. Đưa ta đến cổng cung, Tần phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt: "Trắc phi nương nương, thần phụ tiễn đến đây thôi, người có gì dặn dò cứ nói đi."Ta nhìn bà ta chằm chằm, dáng vẻ cao ngạo, từng lời rành rọt: "Thái tử điện hạ đã căn dặn ta phải chăm sóc Thái tử phi thật tốt. Tần phu nhân, bà cứ chờ đấy." Dứt lời, ta bỏ đi không thèm ngoảnh lại.Trên đường về thấy Ôn Thục Nhi đang nô đùa với Thiền Nhi, Thiền Nhi nằm gọn trong lòng Ôn Thục Nhi, cười khanh khách. Thấy ta, con bé liền dang tay nhỏ, líu lo gọi ta là mẫu thân.. Ta bế Thiền Nhi, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thục Nhi, "May nhờ có muội, Thục Nhi à, ngày thường Thiền Nhi không thấy ta là khóc lóc không yên, chỉ có Thục Nhi mới khiến người ta an lòng."Thục Nhi e thẹn cười: "Đó chẳng phải là vì tỷ tỷ đối xử tốt với muội, sai người làm xích đu cho muội, lại còn thường xuyên gửi đồ ăn ngon qua đó. Muội cũng có thể đến chơi với Thiền Nhi thường xuyên. Thiền Nhi với muội cũng thân thiết hơn nhiều." Ta xoa đầu nàng, mỉm cười hỏi: "Thục Nhi, dạo này muội quản gia có khó khăn gì không?"Thục Nhi bĩu môi: "Tỷ tỷ, không hẳn là khó khăn gì, chỉ là người bên cạnh Tần phu nhân không biết điều, cứ nhúng tay vào mọi việc, đã có vài người đến mách với muội rồi. Tỷ tỷ, chúng ta phải quản lý thôi, chúng ta đâu có tranh quyền đoạt vị, chỉ là thay mặt quản lý. Hơn nữa đây là Đông cung, hậu viện của Thái tử, đâu đến lượt gia nhân bên nhà mẹ đẻ Thái tử đến đây tác oai tác quái."‘Chúng ta nhường nhịn một chút cũng được, miễn là không làm phiền đến muội. Nếu bà ta dám ức h.i.ế.p muội, muội nhất định phải nói cho ta biết, dù khi đó ta ở nơi đâu. À phải rồi, gần đây Tây Vực có tiến cống một số đồ, có vài thứ phải đưa vào Đông cung. Đừng vội đưa đến phòng Thái tử phi, nàng đang yếu, đồ từ bên ngoài vào không an toàn, để ta cho người kiểm tra kỹ càng rồi mới đưa đến." Ta nói với Ôn Thục Nhi.Ôn Thục Nhi ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngồi thẳng người, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, nàng tiến lại gần ta, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, muội có thể hỏi riêng tỷ vài câu được không?" Ta mỉm cười, bảo người đưa công chúa ra ngoài chơi một lát.

Thái tử khẽ cười, "Vận Nùng, nàng xem nàng ấy kìa, đúng như lời nàng nói. Chẳng bao giờ chịu nói lời tử tế." 

Vận Nùng khẽ cười, ho vài tiếng rồi yếu ớt nói: "Điện hạ, thiếp không sao rồi, chàng mau đến bên phụ hoàng đi."

Tần phu nhân phụ họa: "Quả là nương nương thấu hiểu đại cục, điện hạ cứ đi đi. Có thần phụ ở đây rồi."

Ta gật đầu với Thái tử, "Điện hạ, Vận Nùng nói phải. Người là trữ quân, lúc này bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu người." Thái tử có vẻ mệt mỏi, gật đầu, nắm lấy tay Tần Vận Nùng rồi vội vã đi đến tẩm cung của Hoàng thượng.

Ta vẫn ra vẻ tận tâm chăm sóc Tần Vận Nùng. Tần phu nhân thấy vậy, bỗng dưng lên tiếng: "Công chúa tỉnh dậy chắc sẽ đòi mẹ, hay là Nguyễn trắc phi về đi. Ở đây có ta, ta nhất định sẽ chăm sóc nương nương thật chu đáo, mong người sớm khỏe lại, để cho những kẻ xấu kia thất vọng."

“Được rồi. Đã phu nhân tài giỏi như vậy, thiếp cũng không tranh công với người nữa. Tần phu nhân, phiền người tiễn thiếp một đoạn, có vài chuyện thiếp muốn nói riêng với người. Là Thái tử điện hạ căn dặn." 

Ta nói với Tần phu nhân. Đưa ta đến cổng cung, Tần phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt: "Trắc phi nương nương, thần phụ tiễn đến đây thôi, người có gì dặn dò cứ nói đi."

Ta nhìn bà ta chằm chằm, dáng vẻ cao ngạo, từng lời rành rọt: "Thái tử điện hạ đã căn dặn ta phải chăm sóc Thái tử phi thật tốt. Tần phu nhân, bà cứ chờ đấy." Dứt lời, ta bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Trên đường về thấy Ôn Thục Nhi đang nô đùa với Thiền Nhi, Thiền Nhi nằm gọn trong lòng Ôn Thục Nhi, cười khanh khách. Thấy ta, con bé liền dang tay nhỏ, líu lo gọi ta là mẫu thân.. Ta bế Thiền Nhi, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thục Nhi, "May nhờ có muội, Thục Nhi à, ngày thường Thiền Nhi không thấy ta là khóc lóc không yên, chỉ có Thục Nhi mới khiến người ta an lòng."

Thục Nhi e thẹn cười: "Đó chẳng phải là vì tỷ tỷ đối xử tốt với muội, sai người làm xích đu cho muội, lại còn thường xuyên gửi đồ ăn ngon qua đó. Muội cũng có thể đến chơi với Thiền Nhi thường xuyên. Thiền Nhi với muội cũng thân thiết hơn nhiều." Ta xoa đầu nàng, mỉm cười hỏi: "Thục Nhi, dạo này muội quản gia có khó khăn gì không?"

Thục Nhi bĩu môi: "Tỷ tỷ, không hẳn là khó khăn gì, chỉ là người bên cạnh Tần phu nhân không biết điều, cứ nhúng tay vào mọi việc, đã có vài người đến mách với muội rồi. Tỷ tỷ, chúng ta phải quản lý thôi, chúng ta đâu có tranh quyền đoạt vị, chỉ là thay mặt quản lý. Hơn nữa đây là Đông cung, hậu viện của Thái tử, đâu đến lượt gia nhân bên nhà mẹ đẻ Thái tử đến đây tác oai tác quái."

‘Chúng ta nhường nhịn một chút cũng được, miễn là không làm phiền đến muội. Nếu bà ta dám ức h.i.ế.p muội, muội nhất định phải nói cho ta biết, dù khi đó ta ở nơi đâu. À phải rồi, gần đây Tây Vực có tiến cống một số đồ, có vài thứ phải đưa vào Đông cung. Đừng vội đưa đến phòng Thái tử phi, nàng đang yếu, đồ từ bên ngoài vào không an toàn, để ta cho người kiểm tra kỹ càng rồi mới đưa đến." Ta nói với Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngồi thẳng người, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, nàng tiến lại gần ta, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, muội có thể hỏi riêng tỷ vài câu được không?" Ta mỉm cười, bảo người đưa công chúa ra ngoài chơi một lát.

Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Thái tử khẽ cười, "Vận Nùng, nàng xem nàng ấy kìa, đúng như lời nàng nói. Chẳng bao giờ chịu nói lời tử tế." Vận Nùng khẽ cười, ho vài tiếng rồi yếu ớt nói: "Điện hạ, thiếp không sao rồi, chàng mau đến bên phụ hoàng đi."Tần phu nhân phụ họa: "Quả là nương nương thấu hiểu đại cục, điện hạ cứ đi đi. Có thần phụ ở đây rồi."Ta gật đầu với Thái tử, "Điện hạ, Vận Nùng nói phải. Người là trữ quân, lúc này bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu người." Thái tử có vẻ mệt mỏi, gật đầu, nắm lấy tay Tần Vận Nùng rồi vội vã đi đến tẩm cung của Hoàng thượng.Ta vẫn ra vẻ tận tâm chăm sóc Tần Vận Nùng. Tần phu nhân thấy vậy, bỗng dưng lên tiếng: "Công chúa tỉnh dậy chắc sẽ đòi mẹ, hay là Nguyễn trắc phi về đi. Ở đây có ta, ta nhất định sẽ chăm sóc nương nương thật chu đáo, mong người sớm khỏe lại, để cho những kẻ xấu kia thất vọng."“Được rồi. Đã phu nhân tài giỏi như vậy, thiếp cũng không tranh công với người nữa. Tần phu nhân, phiền người tiễn thiếp một đoạn, có vài chuyện thiếp muốn nói riêng với người. Là Thái tử điện hạ căn dặn." Ta nói với Tần phu nhân. Đưa ta đến cổng cung, Tần phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt: "Trắc phi nương nương, thần phụ tiễn đến đây thôi, người có gì dặn dò cứ nói đi."Ta nhìn bà ta chằm chằm, dáng vẻ cao ngạo, từng lời rành rọt: "Thái tử điện hạ đã căn dặn ta phải chăm sóc Thái tử phi thật tốt. Tần phu nhân, bà cứ chờ đấy." Dứt lời, ta bỏ đi không thèm ngoảnh lại.Trên đường về thấy Ôn Thục Nhi đang nô đùa với Thiền Nhi, Thiền Nhi nằm gọn trong lòng Ôn Thục Nhi, cười khanh khách. Thấy ta, con bé liền dang tay nhỏ, líu lo gọi ta là mẫu thân.. Ta bế Thiền Nhi, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thục Nhi, "May nhờ có muội, Thục Nhi à, ngày thường Thiền Nhi không thấy ta là khóc lóc không yên, chỉ có Thục Nhi mới khiến người ta an lòng."Thục Nhi e thẹn cười: "Đó chẳng phải là vì tỷ tỷ đối xử tốt với muội, sai người làm xích đu cho muội, lại còn thường xuyên gửi đồ ăn ngon qua đó. Muội cũng có thể đến chơi với Thiền Nhi thường xuyên. Thiền Nhi với muội cũng thân thiết hơn nhiều." Ta xoa đầu nàng, mỉm cười hỏi: "Thục Nhi, dạo này muội quản gia có khó khăn gì không?"Thục Nhi bĩu môi: "Tỷ tỷ, không hẳn là khó khăn gì, chỉ là người bên cạnh Tần phu nhân không biết điều, cứ nhúng tay vào mọi việc, đã có vài người đến mách với muội rồi. Tỷ tỷ, chúng ta phải quản lý thôi, chúng ta đâu có tranh quyền đoạt vị, chỉ là thay mặt quản lý. Hơn nữa đây là Đông cung, hậu viện của Thái tử, đâu đến lượt gia nhân bên nhà mẹ đẻ Thái tử đến đây tác oai tác quái."‘Chúng ta nhường nhịn một chút cũng được, miễn là không làm phiền đến muội. Nếu bà ta dám ức h.i.ế.p muội, muội nhất định phải nói cho ta biết, dù khi đó ta ở nơi đâu. À phải rồi, gần đây Tây Vực có tiến cống một số đồ, có vài thứ phải đưa vào Đông cung. Đừng vội đưa đến phòng Thái tử phi, nàng đang yếu, đồ từ bên ngoài vào không an toàn, để ta cho người kiểm tra kỹ càng rồi mới đưa đến." Ta nói với Ôn Thục Nhi.Ôn Thục Nhi ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngồi thẳng người, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, nàng tiến lại gần ta, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, muội có thể hỏi riêng tỷ vài câu được không?" Ta mỉm cười, bảo người đưa công chúa ra ngoài chơi một lát.

Chương 25