Người đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!" "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này." Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung…
Chương 36
Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!" "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này." Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Ta nói với Giả thái y đang quỳ rạp run sợ: “Nếu ta tâu lên Thái tử, không ai có thể cứu được mạng ôngi. Nhưng nếu ta mềm lòng giấu giúp ông, lại thấy thật thiệt thòi. Giả thái y, hay là ôngtự nghĩ cách cứu lấy mình đi.”Giọng ông ta run rẩy đáp: “Nương nương, thần biết tội mình sâu nặng. Nhưng thần biết một bí mật của Thái tử phi. Thể chất Thái tử phi vốn hàn, khó thụ thai, nhưng nếu điều dưỡng từ từ thì vẫn có hy vọng. Chỉ là Thái tử phi nương nương nóng lòng muốn có thai, nên đã tìm Mạc thái y, bậc thầy trong thái y viện, xin một phương thuốc. Phương thuốc đó dùng dược rất mạnh, sẽ gây tổn thương lớn cho cơ thể mẫu thân, rất dễ khó sinh. Nhưng Thái tử phi nhất quyết làm vậy, Mạc thái y cũng không còn cách nào. Mạc thái y là thầy của thần, vì vậy thần mới biết chuyện này.”Nàng ta vì ngôi vị này quả thật đã dốc hết tâm sức cả đời.“Ông làm sao biết chắc tin tức này có ích cho ta?” Ta nhướng mày hỏi tiếp.Giả thái y lại dập đầu hai cái thật mạnh, giọng nói có thêm vài phần hoảng sợ: “Thái tử phi sau khi sinh suy nghĩ quá nhiều, nguyên khí tổn thương nặng. Căn bệnh này, có lẽ sẽ không bao giờ khỏi được. Mạch án gần đây của nàng thần đã xem qua, đã đến lúc dầu cạn đèn tắt, chỉ còn nhờ sâm thang kéo dài tính mạng.”“Ông về đi, không cần nói với ai. Sau này ta sẽ cho biểu muội ông xuất cung, nếu còn muốn sống thì hãy đưa biểu muội ông rời khỏi kinh thành mà sống.” Giả thái y dập đầu lia lịa, không ngừng cảm tạ, vội vàng rời khỏi đây.Xem ra, Tần Vận Nùng chắc không còn sống được bao lâu nữa. Vì con trai mình mà liều lĩnh như vậy.“Đã đến lúc rồi.” Ta đẩy cửa sổ ra, vừa ngắm trăng vừa lẩm bẩm một mình.Đã đến lúc để vầng trăng này của ta soi sáng khắp bốn phương rồi Dung cô côbước đến, khoác thêm áo cho ta: "Thưa nương nương, trong viện của Thái tử phi đã có người của chúng ta. Sai bảo đám người bên ngoài không thành vấn đề. Tần phu nhân đã rời đi, Khiếu Nhi ngày mai chắc sẽ sang trông nom Thái tôn. Sở Nhi vẫn luôn tự tay cắt thuốc cho Thái tử phi. Đến lúc đó, bên cạnh Thái tử phi chỉ còn lại một mình Tiểu Điệp."“Tiểu Điệp tuy là của hồi môn của nàng nhưng ta biết phụ thân của nàng ta mắc nợ cờ b.ạ.c rất nhiều nên bị bán làm nô lệ. Ta nói với nàng ta rằng nương nương sẽ giúp phụ thân nàng ta trả hết nợ và làm giấy cho nàng ta trở về nhà. Nàng ta đồng ý ngay lập tức. Vì vậy, thưa nương nương, hãy tiếp tục và làm điều đó. "Lại một đêm trằn trọc không ngủ.Sáng sớm hôm sau, quả như dự đoán, ta nhận được tin Thước Nhi được điều đi chăm sóc Thái tôn. Nghe nói dạo gần đây sức khỏe của Thái tôn không được tốt. Nhân lúc Thử Nhi đi sắc thuốc cho Thái tử phi, ta chỉ mang theo Dung Nương, lặng lẽ tiến vào sân của Thái tử phi.Tiểu Điệp đang ở bên cạnh hầu hạ nàng ta. Ta nhìn Tiểu Điệp, cất giọng: "Ngươi đi ra ngoài đi."Tiểu Điệp do dự một lát, rồi bước ra khỏi cửa. Trong mắt Tần Vận Nùng tràn đầy nghi hoặc và phẫn hận. Nàng ta gắng gượng ngồi dậy, gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ xa cách mà ta chưa từng thấy bao giờ. "Nguyễn trắc phi muốn đường đường chính chính soán ngôi sao?"Ta đáp lại bằng vẻ lạnh lùng không kém: "Thiếp thân nào dám. Thiếp thân đến đây để chăm sóc nương nương."Có lẽ nàng ta đã đoán được ý định của ta, chỉ lặng lẽ nằm đó, không nói thêm gì nữa.
Ta nói với Giả thái y đang quỳ rạp run sợ: “Nếu ta tâu lên Thái tử, không ai có thể cứu được mạng ôngi. Nhưng nếu ta mềm lòng giấu giúp ông, lại thấy thật thiệt thòi. Giả thái y, hay là ôngtự nghĩ cách cứu lấy mình đi.”
Giọng ông ta run rẩy đáp: “Nương nương, thần biết tội mình sâu nặng. Nhưng thần biết một bí mật của Thái tử phi. Thể chất Thái tử phi vốn hàn, khó thụ thai, nhưng nếu điều dưỡng từ từ thì vẫn có hy vọng. Chỉ là Thái tử phi nương nương nóng lòng muốn có thai, nên đã tìm Mạc thái y, bậc thầy trong thái y viện, xin một phương thuốc. Phương thuốc đó dùng dược rất mạnh, sẽ gây tổn thương lớn cho cơ thể mẫu thân, rất dễ khó sinh. Nhưng Thái tử phi nhất quyết làm vậy, Mạc thái y cũng không còn cách nào. Mạc thái y là thầy của thần, vì vậy thần mới biết chuyện này.”
Nàng ta vì ngôi vị này quả thật đã dốc hết tâm sức cả đời.
“Ông làm sao biết chắc tin tức này có ích cho ta?” Ta nhướng mày hỏi tiếp.
Giả thái y lại dập đầu hai cái thật mạnh, giọng nói có thêm vài phần hoảng sợ: “Thái tử phi sau khi sinh suy nghĩ quá nhiều, nguyên khí tổn thương nặng. Căn bệnh này, có lẽ sẽ không bao giờ khỏi được. Mạch án gần đây của nàng thần đã xem qua, đã đến lúc dầu cạn đèn tắt, chỉ còn nhờ sâm thang kéo dài tính mạng.”
“Ông về đi, không cần nói với ai. Sau này ta sẽ cho biểu muội ông xuất cung, nếu còn muốn sống thì hãy đưa biểu muội ông rời khỏi kinh thành mà sống.” Giả thái y dập đầu lia lịa, không ngừng cảm tạ, vội vàng rời khỏi đây.
Xem ra, Tần Vận Nùng chắc không còn sống được bao lâu nữa. Vì con trai mình mà liều lĩnh như vậy.
“Đã đến lúc rồi.” Ta đẩy cửa sổ ra, vừa ngắm trăng vừa lẩm bẩm một mình.
Đã đến lúc để vầng trăng này của ta soi sáng khắp bốn phương rồi Dung cô côbước đến, khoác thêm áo cho ta: "Thưa nương nương, trong viện của Thái tử phi đã có người của chúng ta. Sai bảo đám người bên ngoài không thành vấn đề. Tần phu nhân đã rời đi, Khiếu Nhi ngày mai chắc sẽ sang trông nom Thái tôn. Sở Nhi vẫn luôn tự tay cắt thuốc cho Thái tử phi. Đến lúc đó, bên cạnh Thái tử phi chỉ còn lại một mình Tiểu Điệp."
“Tiểu Điệp tuy là của hồi môn của nàng nhưng ta biết phụ thân của nàng ta mắc nợ cờ b.ạ.c rất nhiều nên bị bán làm nô lệ. Ta nói với nàng ta rằng nương nương sẽ giúp phụ thân nàng ta trả hết nợ và làm giấy cho nàng ta trở về nhà. Nàng ta đồng ý ngay lập tức. Vì vậy, thưa nương nương, hãy tiếp tục và làm điều đó. "
Lại một đêm trằn trọc không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, quả như dự đoán, ta nhận được tin Thước Nhi được điều đi chăm sóc Thái tôn. Nghe nói dạo gần đây sức khỏe của Thái tôn không được tốt. Nhân lúc Thử Nhi đi sắc thuốc cho Thái tử phi, ta chỉ mang theo Dung Nương, lặng lẽ tiến vào sân của Thái tử phi.
Tiểu Điệp đang ở bên cạnh hầu hạ nàng ta. Ta nhìn Tiểu Điệp, cất giọng: "Ngươi đi ra ngoài đi."
Tiểu Điệp do dự một lát, rồi bước ra khỏi cửa. Trong mắt Tần Vận Nùng tràn đầy nghi hoặc và phẫn hận. Nàng ta gắng gượng ngồi dậy, gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ xa cách mà ta chưa từng thấy bao giờ. "Nguyễn trắc phi muốn đường đường chính chính soán ngôi sao?"
Ta đáp lại bằng vẻ lạnh lùng không kém: "Thiếp thân nào dám. Thiếp thân đến đây để chăm sóc nương nương."
Có lẽ nàng ta đã đoán được ý định của ta, chỉ lặng lẽ nằm đó, không nói thêm gì nữa.
Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!" "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này." Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Ta nói với Giả thái y đang quỳ rạp run sợ: “Nếu ta tâu lên Thái tử, không ai có thể cứu được mạng ôngi. Nhưng nếu ta mềm lòng giấu giúp ông, lại thấy thật thiệt thòi. Giả thái y, hay là ôngtự nghĩ cách cứu lấy mình đi.”Giọng ông ta run rẩy đáp: “Nương nương, thần biết tội mình sâu nặng. Nhưng thần biết một bí mật của Thái tử phi. Thể chất Thái tử phi vốn hàn, khó thụ thai, nhưng nếu điều dưỡng từ từ thì vẫn có hy vọng. Chỉ là Thái tử phi nương nương nóng lòng muốn có thai, nên đã tìm Mạc thái y, bậc thầy trong thái y viện, xin một phương thuốc. Phương thuốc đó dùng dược rất mạnh, sẽ gây tổn thương lớn cho cơ thể mẫu thân, rất dễ khó sinh. Nhưng Thái tử phi nhất quyết làm vậy, Mạc thái y cũng không còn cách nào. Mạc thái y là thầy của thần, vì vậy thần mới biết chuyện này.”Nàng ta vì ngôi vị này quả thật đã dốc hết tâm sức cả đời.“Ông làm sao biết chắc tin tức này có ích cho ta?” Ta nhướng mày hỏi tiếp.Giả thái y lại dập đầu hai cái thật mạnh, giọng nói có thêm vài phần hoảng sợ: “Thái tử phi sau khi sinh suy nghĩ quá nhiều, nguyên khí tổn thương nặng. Căn bệnh này, có lẽ sẽ không bao giờ khỏi được. Mạch án gần đây của nàng thần đã xem qua, đã đến lúc dầu cạn đèn tắt, chỉ còn nhờ sâm thang kéo dài tính mạng.”“Ông về đi, không cần nói với ai. Sau này ta sẽ cho biểu muội ông xuất cung, nếu còn muốn sống thì hãy đưa biểu muội ông rời khỏi kinh thành mà sống.” Giả thái y dập đầu lia lịa, không ngừng cảm tạ, vội vàng rời khỏi đây.Xem ra, Tần Vận Nùng chắc không còn sống được bao lâu nữa. Vì con trai mình mà liều lĩnh như vậy.“Đã đến lúc rồi.” Ta đẩy cửa sổ ra, vừa ngắm trăng vừa lẩm bẩm một mình.Đã đến lúc để vầng trăng này của ta soi sáng khắp bốn phương rồi Dung cô côbước đến, khoác thêm áo cho ta: "Thưa nương nương, trong viện của Thái tử phi đã có người của chúng ta. Sai bảo đám người bên ngoài không thành vấn đề. Tần phu nhân đã rời đi, Khiếu Nhi ngày mai chắc sẽ sang trông nom Thái tôn. Sở Nhi vẫn luôn tự tay cắt thuốc cho Thái tử phi. Đến lúc đó, bên cạnh Thái tử phi chỉ còn lại một mình Tiểu Điệp."“Tiểu Điệp tuy là của hồi môn của nàng nhưng ta biết phụ thân của nàng ta mắc nợ cờ b.ạ.c rất nhiều nên bị bán làm nô lệ. Ta nói với nàng ta rằng nương nương sẽ giúp phụ thân nàng ta trả hết nợ và làm giấy cho nàng ta trở về nhà. Nàng ta đồng ý ngay lập tức. Vì vậy, thưa nương nương, hãy tiếp tục và làm điều đó. "Lại một đêm trằn trọc không ngủ.Sáng sớm hôm sau, quả như dự đoán, ta nhận được tin Thước Nhi được điều đi chăm sóc Thái tôn. Nghe nói dạo gần đây sức khỏe của Thái tôn không được tốt. Nhân lúc Thử Nhi đi sắc thuốc cho Thái tử phi, ta chỉ mang theo Dung Nương, lặng lẽ tiến vào sân của Thái tử phi.Tiểu Điệp đang ở bên cạnh hầu hạ nàng ta. Ta nhìn Tiểu Điệp, cất giọng: "Ngươi đi ra ngoài đi."Tiểu Điệp do dự một lát, rồi bước ra khỏi cửa. Trong mắt Tần Vận Nùng tràn đầy nghi hoặc và phẫn hận. Nàng ta gắng gượng ngồi dậy, gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ xa cách mà ta chưa từng thấy bao giờ. "Nguyễn trắc phi muốn đường đường chính chính soán ngôi sao?"Ta đáp lại bằng vẻ lạnh lùng không kém: "Thiếp thân nào dám. Thiếp thân đến đây để chăm sóc nương nương."Có lẽ nàng ta đã đoán được ý định của ta, chỉ lặng lẽ nằm đó, không nói thêm gì nữa.