Tác giả:

Người đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung…

Chương 41

Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Uống thuốc đi." Ta ra hiệu Tiểu Điệp cho nàng uống thuốc.Thuốc kia là bí quyết nàng dùng để duy trì sự sống trong đau đớn. Ta biết giờ uống cũng chẳng ích gì, nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không nỡ tước đi ý niệm sống tiếp của nàng.Nàng đẩy bát thuốc ra, dần dần, nàng cũng ngừng ho."Không uống nữa, đắng quá. Đắng quá." Nàng khẽ nói.Ta bước đến bên giường nàng, vén chăn cho nàng. "Ngủ đi, ta ở bên cạnh tỷ." Như thể chúng ta chưa từng trở mặt.Nàng ngây người, rồi như bừng tỉnh. Từ miệng khẽ thốt ra một chữ: "Được."Đúng vậy, Thái tử sẽ không đến. Bệ hạ có thể buông tay bất cứ lúc nào, hắn sẽ không trở về chăm sóc thê tử mà phụ mẫu  hắn  chưa từng yêu thích, hắn không dám đánh cược, các đại thần Đông cung cũng sẽ không để hắn đánh cược.Ta không nói rõ, nàng cũng không hỏi. Từng là tri kỷ, chúng ta có sự ăn ý cuối cùng.Đây là cảm giác gì thế này? Ta rõ ràng đã báo thù cho mình và Miễn Miễn, thật trớ trêu, ta không cảm thấy chút hả hê nào. Ta sắp lên ngôi cao, nhưng không có lấy một tia vui mừng. Trong lòng ta bị muôn vàn cảm xúc vây kín, chúng bám chặt lấy trái tim ta, không một khắc nào chịu buông lơi.Ta nhìn nàng từng chút một mất đi hơi thở, nhìn mắt nàng dần khép lại, nhìn thấy giọt lệ cuối cùng rơi khỏi khóe mắt nàng.Ta lại không kìm được mà bắt đầu hồi tưởng quá khứ, những tháng ngày ba người chúng ta từng gắn bó cứ thế trỗi dậy từ sâu thẳm tâm trí ta.Thời gian ấy, thật tốt đẹp biết bao, chúng ta chuyện trò rôm rả, bàn luận ẩm thực, kể chuyện bí mật chốn cung đình. Chúng ta quên đi sự thật cùng hầu hạ một phu quân, mỗi người đều đơn giản và chân thành, chỉ là ba thiếu nữ trẻ trung tươi đẹp.Hồ Miễn Miễn đã đi, Tần Vận Nùng đã đi, thanh xuân của ta cũng chính thức khép lại. Chỉ còn lại một người phụ nữ chốn thâm cung, lẻ loi nơi đỉnh cao lạnh lẽo.Cả cuộc đời nàng, dường như chưa từng có được điều gì như ý muốn. Hai canh giờ sau khi nàng ra đi, Hoàng đế băng hà.Như câu nói mà chính nàng từng thốt ra: "Chỉ một bước, một chút thôi, cũng không thể gọi là viên mãn."Người c.h.ế.t mang theo nuối tiếc ra đi, người sống cũng không thể tránh khỏi, hai chữ "viên mãn", trong chốn hậu cung sâu thẳm lạnh lẽo này, mãi mãi chỉ là ảo tưởng.

Uống thuốc đi." Ta ra hiệu Tiểu Điệp cho nàng uống thuốc.

Thuốc kia là bí quyết nàng dùng để duy trì sự sống trong đau đớn. Ta biết giờ uống cũng chẳng ích gì, nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không nỡ tước đi ý niệm sống tiếp của nàng.

Nàng đẩy bát thuốc ra, dần dần, nàng cũng ngừng ho.

"Không uống nữa, đắng quá. Đắng quá." Nàng khẽ nói.

Ta bước đến bên giường nàng, vén chăn cho nàng. "Ngủ đi, ta ở bên cạnh tỷ." Như thể chúng ta chưa từng trở mặt.

Nàng ngây người, rồi như bừng tỉnh. Từ miệng khẽ thốt ra một chữ: "Được."

Đúng vậy, Thái tử sẽ không đến. Bệ hạ có thể buông tay bất cứ lúc nào, hắn sẽ không trở về chăm sóc thê tử mà phụ mẫu  hắn  chưa từng yêu thích, hắn không dám đánh cược, các đại thần Đông cung cũng sẽ không để hắn đánh cược.

Ta không nói rõ, nàng cũng không hỏi. Từng là tri kỷ, chúng ta có sự ăn ý cuối cùng.

Đây là cảm giác gì thế này? Ta rõ ràng đã báo thù cho mình và Miễn Miễn, thật trớ trêu, ta không cảm thấy chút hả hê nào. Ta sắp lên ngôi cao, nhưng không có lấy một tia vui mừng. Trong lòng ta bị muôn vàn cảm xúc vây kín, chúng bám chặt lấy trái tim ta, không một khắc nào chịu buông lơi.

Ta nhìn nàng từng chút một mất đi hơi thở, nhìn mắt nàng dần khép lại, nhìn thấy giọt lệ cuối cùng rơi khỏi khóe mắt nàng.

Ta lại không kìm được mà bắt đầu hồi tưởng quá khứ, những tháng ngày ba người chúng ta từng gắn bó cứ thế trỗi dậy từ sâu thẳm tâm trí ta.

Thời gian ấy, thật tốt đẹp biết bao, chúng ta chuyện trò rôm rả, bàn luận ẩm thực, kể chuyện bí mật chốn cung đình. Chúng ta quên đi sự thật cùng hầu hạ một phu quân, mỗi người đều đơn giản và chân thành, chỉ là ba thiếu nữ trẻ trung tươi đẹp.

Hồ Miễn Miễn đã đi, Tần Vận Nùng đã đi, thanh xuân của ta cũng chính thức khép lại. Chỉ còn lại một người phụ nữ chốn thâm cung, lẻ loi nơi đỉnh cao lạnh lẽo.

Cả cuộc đời nàng, dường như chưa từng có được điều gì như ý muốn. Hai canh giờ sau khi nàng ra đi, Hoàng đế băng hà.

Như câu nói mà chính nàng từng thốt ra: "Chỉ một bước, một chút thôi, cũng không thể gọi là viên mãn."

Người c.h.ế.t mang theo nuối tiếc ra đi, người sống cũng không thể tránh khỏi, hai chữ "viên mãn", trong chốn hậu cung sâu thẳm lạnh lẽo này, mãi mãi chỉ là ảo tưởng.

Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"  "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."  Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Uống thuốc đi." Ta ra hiệu Tiểu Điệp cho nàng uống thuốc.Thuốc kia là bí quyết nàng dùng để duy trì sự sống trong đau đớn. Ta biết giờ uống cũng chẳng ích gì, nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không nỡ tước đi ý niệm sống tiếp của nàng.Nàng đẩy bát thuốc ra, dần dần, nàng cũng ngừng ho."Không uống nữa, đắng quá. Đắng quá." Nàng khẽ nói.Ta bước đến bên giường nàng, vén chăn cho nàng. "Ngủ đi, ta ở bên cạnh tỷ." Như thể chúng ta chưa từng trở mặt.Nàng ngây người, rồi như bừng tỉnh. Từ miệng khẽ thốt ra một chữ: "Được."Đúng vậy, Thái tử sẽ không đến. Bệ hạ có thể buông tay bất cứ lúc nào, hắn sẽ không trở về chăm sóc thê tử mà phụ mẫu  hắn  chưa từng yêu thích, hắn không dám đánh cược, các đại thần Đông cung cũng sẽ không để hắn đánh cược.Ta không nói rõ, nàng cũng không hỏi. Từng là tri kỷ, chúng ta có sự ăn ý cuối cùng.Đây là cảm giác gì thế này? Ta rõ ràng đã báo thù cho mình và Miễn Miễn, thật trớ trêu, ta không cảm thấy chút hả hê nào. Ta sắp lên ngôi cao, nhưng không có lấy một tia vui mừng. Trong lòng ta bị muôn vàn cảm xúc vây kín, chúng bám chặt lấy trái tim ta, không một khắc nào chịu buông lơi.Ta nhìn nàng từng chút một mất đi hơi thở, nhìn mắt nàng dần khép lại, nhìn thấy giọt lệ cuối cùng rơi khỏi khóe mắt nàng.Ta lại không kìm được mà bắt đầu hồi tưởng quá khứ, những tháng ngày ba người chúng ta từng gắn bó cứ thế trỗi dậy từ sâu thẳm tâm trí ta.Thời gian ấy, thật tốt đẹp biết bao, chúng ta chuyện trò rôm rả, bàn luận ẩm thực, kể chuyện bí mật chốn cung đình. Chúng ta quên đi sự thật cùng hầu hạ một phu quân, mỗi người đều đơn giản và chân thành, chỉ là ba thiếu nữ trẻ trung tươi đẹp.Hồ Miễn Miễn đã đi, Tần Vận Nùng đã đi, thanh xuân của ta cũng chính thức khép lại. Chỉ còn lại một người phụ nữ chốn thâm cung, lẻ loi nơi đỉnh cao lạnh lẽo.Cả cuộc đời nàng, dường như chưa từng có được điều gì như ý muốn. Hai canh giờ sau khi nàng ra đi, Hoàng đế băng hà.Như câu nói mà chính nàng từng thốt ra: "Chỉ một bước, một chút thôi, cũng không thể gọi là viên mãn."Người c.h.ế.t mang theo nuối tiếc ra đi, người sống cũng không thể tránh khỏi, hai chữ "viên mãn", trong chốn hậu cung sâu thẳm lạnh lẽo này, mãi mãi chỉ là ảo tưởng.

Chương 41