Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…
Chương 111
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nhân vật game của cậu ta không còn động tĩnh, khiến bạn cùng phòng bên cạnhhét lớn: "Mày đứng im cho hồ ly tinh đánh à? Diễn viên hả?"Người bạn cùng phòng khó chịu nhìn về phía Trương Cảnh Nguyên, rồi lại nhìntheo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía An Như Cố, động tác trên tay cũng dừnglại, ngây người ra tại chỗ.Hai người lập tức trở nên gượng gạo, ngoan ngoãn tắt game, đứng dậy khỏi ghế,nghiêm trang như học sinh đang tập quân sự.Cậu ta lắp bắp nói: "Chị, chị tìm em có chuyện gì vậy?"Trương Hạ trừng mắt nhìn cậu ta đầy bất lực, nói: "Chuyện xảy ra với em,chẳng lẽ em không biết sao? Rốt cuộc các em đã làm gì, mà khiến hai người đềuhôn mê bất tỉnh?"Sau đó giới thiệu An Như Cố: "Đây là bạn học đại học của chị, cũng là ngườimà chị tìm đến giúp đỡ, các em nói hết mọi chuyện cho cậu ấy biết đi, cậu ấyrất lợi hại, nói không chừng có thể giúp các em giải quyết."Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn An Như Cố, trong lòng chợt hiểu ra, đây chắc lànữ thần của khoa mà chị cậu ta thường xuyên nhắc đến với cậu ta.An Như Cố nhìn cậu ta chằm chằm, Trương Cảnh Nguyên hoàn toàn không thểgiữ được thái độ che giấu trước đó, chỉ đành gãi đầu, ấp a ấp úng trả lời: "Thựcra mấy hôm trước, chúng em có chơi một trò chơi..."Trương Hạ tò mò: "Trò chơi gì?"Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn bạn cùng phòng của mình, trong lòng dâng lênchút sợ hãi, cắn răng nói: "Chính là trò... gọi hồn bút tiên mà chúng em thấytrên mạng."Cuộc sống của học sinh nội trú có chút nhàm chán, để tìm kiếm sự kích thích,bọn họ thường chơi game và xem phim kinh dị. Phim kinh dị hay trên thị trườngkhông nhiều, rất nhanh đã xem hết. Vì vậy, bọn họ nhắm đến những trò kíchthích hơn - chơi gọi hồn bút tiên.Chơi gọi hồn bút tiên càng đông càng vui, đặc biệt thích hợp cho bốn ngườitrong ký túc xá của bọn họ chơi.Vì vậy, bọn họ làm theo cách trên mạng, vào buổi tối, đã chơi trò chơi gọi hồnbút tiên.Trương Hạ: "???"Cô kinh hãi: "Các em chơi trò đó để làm gì? Điên rồi sao!"Trương Cảnh Nguyên gãi gãi mặt, rất chột dạ: "Không còn cách nào khác, ở kýtúc xá nhàm chán quá mà.""Thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi." Trương Hạ từng nghe nói đến trò chơi gọihồn bút tiên, lo lắng hỏi: "Nói như vậy... Hai người bạn cùng phòng của em hônmê là do đụng phải bút tiên, chẳng lẽ các em không tiễn bút tiên đi cho đànghoàng sao?"Trong trò chơi, sau khi hỏi xong câu hỏi, cần phải tiễn bút tiên đi. Nghe nói nếukhông làm theo trình tự tiễn đi, sẽ gây ra hậu quả rất đáng sợ."Bọn em đâu có gan lớn như vậy, làm sao dám cố ý phạm vào điều cấm kỵ."Trương Cảnh Nguyên thề son sắt: "Chúng em thật sự đã làm theo trình tự đểtiễn nó đi rồi.""Vậy tại sao vẫn xảy ra chuyện này?" Trương Hạ sợ hãi không thôi, nhỏ giọnglẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên mạng viết sai sao?"An Như Cố nhìn lướt qua khuôn mặt của Trương Cảnh Nguyên, luôn cảm thấycậu ta còn điều gì đó chưa nói, bèn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh lùng nói:"Ngoài trò chơi gọi hồn bút tiên ra, còn có gì bất thường nữa không?"Trương Cảnh Nguyên nghe vậy có chút kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô, saukhi do dự, cậu ta gật đầu: "Quả thực còn có điều bất thường, sau khi chơi gọihồn bút tiên xong, chúng em đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy, em đột nhiên pháthiện trên bàn học nơi chúng em chơi gọi hồn bút tiên xuất hiện thêm một cuốnvở bài tập. Cuốn vở bài tập đó giống hệt với loại vở bài tập mà chúng em dùngđể làm bài, nhưng trông rất cũ kỹ, mép vở còn có chút màu đỏ nâu, nhìn kỹ thìgiống như máu.""Em rất sợ, nên không dám động vào cuốn vở bài tập đó, bạn cùng phòng củaem là Triệu Tư Minh đã ném cuốn vở bài tập đó vào thùng rác bên ngoài.""Chẳng lẽ là do cuốn vở bài tập đó sao?"An Như Cố nghe vậy như có điều suy nghĩ: "Không rõ lắm, phải tìm được cuốnvở bài tập đó, tôi có thể tìm trong ký túc xá của các cậu được không?"Theo lý mà nói, cuốn vở bài tập này là vật phẩm kết nối giữa quỷ quái và conngười, lẽ ra phải còn ở trong ký túc xá này."Đương nhiên là được."An Như Cố chớp mắt, âm dương nhãn đột nhiên được kích hoạt, lúc này, mộtluồng âm khí nhàn nhạt xuất hiện trước vào tầm mắt cô.Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô đi về phía âm khí, đưa tay kéo ngănkéo ra, một cuốn vở bài tập đã ngả vàng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắtmọi người.Trương Cảnh Nguyên và người bạn cùng phòng: "!!!"Những người khác: "!!!"Trương Cảnh Nguyên hoảng sợ biến sắc, vội vàng lùi về sau: "Không phải cuốnvở bài tập này đã bị Triệu Tư Minh vứt đi rồi sao? Sao lại xuất hiện trong ngănkéo của Triệu Tư Minh?"Người bạn cùng phòng lắc đầu nguầy nguậy, giọng điệu kinh hãi: "Tôi khôngbiết."Trương Hạ sợ đến mức run rẩy, rụt rè đứng cùng em trai, trốn ở phía sau, khôngdám đến gần cuốn vở bài tập cũ kỹ đó.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nhân vật game của cậu ta không còn động tĩnh, khiến bạn cùng phòng bên cạnhhét lớn: "Mày đứng im cho hồ ly tinh đánh à? Diễn viên hả?"Người bạn cùng phòng khó chịu nhìn về phía Trương Cảnh Nguyên, rồi lại nhìntheo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía An Như Cố, động tác trên tay cũng dừnglại, ngây người ra tại chỗ.Hai người lập tức trở nên gượng gạo, ngoan ngoãn tắt game, đứng dậy khỏi ghế,nghiêm trang như học sinh đang tập quân sự.Cậu ta lắp bắp nói: "Chị, chị tìm em có chuyện gì vậy?"Trương Hạ trừng mắt nhìn cậu ta đầy bất lực, nói: "Chuyện xảy ra với em,chẳng lẽ em không biết sao? Rốt cuộc các em đã làm gì, mà khiến hai người đềuhôn mê bất tỉnh?"Sau đó giới thiệu An Như Cố: "Đây là bạn học đại học của chị, cũng là ngườimà chị tìm đến giúp đỡ, các em nói hết mọi chuyện cho cậu ấy biết đi, cậu ấyrất lợi hại, nói không chừng có thể giúp các em giải quyết."Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn An Như Cố, trong lòng chợt hiểu ra, đây chắc lànữ thần của khoa mà chị cậu ta thường xuyên nhắc đến với cậu ta.An Như Cố nhìn cậu ta chằm chằm, Trương Cảnh Nguyên hoàn toàn không thểgiữ được thái độ che giấu trước đó, chỉ đành gãi đầu, ấp a ấp úng trả lời: "Thựcra mấy hôm trước, chúng em có chơi một trò chơi..."Trương Hạ tò mò: "Trò chơi gì?"Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn bạn cùng phòng của mình, trong lòng dâng lênchút sợ hãi, cắn răng nói: "Chính là trò... gọi hồn bút tiên mà chúng em thấytrên mạng."Cuộc sống của học sinh nội trú có chút nhàm chán, để tìm kiếm sự kích thích,bọn họ thường chơi game và xem phim kinh dị. Phim kinh dị hay trên thị trườngkhông nhiều, rất nhanh đã xem hết. Vì vậy, bọn họ nhắm đến những trò kíchthích hơn - chơi gọi hồn bút tiên.Chơi gọi hồn bút tiên càng đông càng vui, đặc biệt thích hợp cho bốn ngườitrong ký túc xá của bọn họ chơi.Vì vậy, bọn họ làm theo cách trên mạng, vào buổi tối, đã chơi trò chơi gọi hồnbút tiên.Trương Hạ: "???"Cô kinh hãi: "Các em chơi trò đó để làm gì? Điên rồi sao!"Trương Cảnh Nguyên gãi gãi mặt, rất chột dạ: "Không còn cách nào khác, ở kýtúc xá nhàm chán quá mà.""Thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi." Trương Hạ từng nghe nói đến trò chơi gọihồn bút tiên, lo lắng hỏi: "Nói như vậy... Hai người bạn cùng phòng của em hônmê là do đụng phải bút tiên, chẳng lẽ các em không tiễn bút tiên đi cho đànghoàng sao?"Trong trò chơi, sau khi hỏi xong câu hỏi, cần phải tiễn bút tiên đi. Nghe nói nếukhông làm theo trình tự tiễn đi, sẽ gây ra hậu quả rất đáng sợ."Bọn em đâu có gan lớn như vậy, làm sao dám cố ý phạm vào điều cấm kỵ."Trương Cảnh Nguyên thề son sắt: "Chúng em thật sự đã làm theo trình tự đểtiễn nó đi rồi.""Vậy tại sao vẫn xảy ra chuyện này?" Trương Hạ sợ hãi không thôi, nhỏ giọnglẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên mạng viết sai sao?"An Như Cố nhìn lướt qua khuôn mặt của Trương Cảnh Nguyên, luôn cảm thấycậu ta còn điều gì đó chưa nói, bèn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh lùng nói:"Ngoài trò chơi gọi hồn bút tiên ra, còn có gì bất thường nữa không?"Trương Cảnh Nguyên nghe vậy có chút kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô, saukhi do dự, cậu ta gật đầu: "Quả thực còn có điều bất thường, sau khi chơi gọihồn bút tiên xong, chúng em đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy, em đột nhiên pháthiện trên bàn học nơi chúng em chơi gọi hồn bút tiên xuất hiện thêm một cuốnvở bài tập. Cuốn vở bài tập đó giống hệt với loại vở bài tập mà chúng em dùngđể làm bài, nhưng trông rất cũ kỹ, mép vở còn có chút màu đỏ nâu, nhìn kỹ thìgiống như máu.""Em rất sợ, nên không dám động vào cuốn vở bài tập đó, bạn cùng phòng củaem là Triệu Tư Minh đã ném cuốn vở bài tập đó vào thùng rác bên ngoài.""Chẳng lẽ là do cuốn vở bài tập đó sao?"An Như Cố nghe vậy như có điều suy nghĩ: "Không rõ lắm, phải tìm được cuốnvở bài tập đó, tôi có thể tìm trong ký túc xá của các cậu được không?"Theo lý mà nói, cuốn vở bài tập này là vật phẩm kết nối giữa quỷ quái và conngười, lẽ ra phải còn ở trong ký túc xá này."Đương nhiên là được."An Như Cố chớp mắt, âm dương nhãn đột nhiên được kích hoạt, lúc này, mộtluồng âm khí nhàn nhạt xuất hiện trước vào tầm mắt cô.Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô đi về phía âm khí, đưa tay kéo ngănkéo ra, một cuốn vở bài tập đã ngả vàng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắtmọi người.Trương Cảnh Nguyên và người bạn cùng phòng: "!!!"Những người khác: "!!!"Trương Cảnh Nguyên hoảng sợ biến sắc, vội vàng lùi về sau: "Không phải cuốnvở bài tập này đã bị Triệu Tư Minh vứt đi rồi sao? Sao lại xuất hiện trong ngănkéo của Triệu Tư Minh?"Người bạn cùng phòng lắc đầu nguầy nguậy, giọng điệu kinh hãi: "Tôi khôngbiết."Trương Hạ sợ đến mức run rẩy, rụt rè đứng cùng em trai, trốn ở phía sau, khôngdám đến gần cuốn vở bài tập cũ kỹ đó.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nhân vật game của cậu ta không còn động tĩnh, khiến bạn cùng phòng bên cạnhhét lớn: "Mày đứng im cho hồ ly tinh đánh à? Diễn viên hả?"Người bạn cùng phòng khó chịu nhìn về phía Trương Cảnh Nguyên, rồi lại nhìntheo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía An Như Cố, động tác trên tay cũng dừnglại, ngây người ra tại chỗ.Hai người lập tức trở nên gượng gạo, ngoan ngoãn tắt game, đứng dậy khỏi ghế,nghiêm trang như học sinh đang tập quân sự.Cậu ta lắp bắp nói: "Chị, chị tìm em có chuyện gì vậy?"Trương Hạ trừng mắt nhìn cậu ta đầy bất lực, nói: "Chuyện xảy ra với em,chẳng lẽ em không biết sao? Rốt cuộc các em đã làm gì, mà khiến hai người đềuhôn mê bất tỉnh?"Sau đó giới thiệu An Như Cố: "Đây là bạn học đại học của chị, cũng là ngườimà chị tìm đến giúp đỡ, các em nói hết mọi chuyện cho cậu ấy biết đi, cậu ấyrất lợi hại, nói không chừng có thể giúp các em giải quyết."Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn An Như Cố, trong lòng chợt hiểu ra, đây chắc lànữ thần của khoa mà chị cậu ta thường xuyên nhắc đến với cậu ta.An Như Cố nhìn cậu ta chằm chằm, Trương Cảnh Nguyên hoàn toàn không thểgiữ được thái độ che giấu trước đó, chỉ đành gãi đầu, ấp a ấp úng trả lời: "Thựcra mấy hôm trước, chúng em có chơi một trò chơi..."Trương Hạ tò mò: "Trò chơi gì?"Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn bạn cùng phòng của mình, trong lòng dâng lênchút sợ hãi, cắn răng nói: "Chính là trò... gọi hồn bút tiên mà chúng em thấytrên mạng."Cuộc sống của học sinh nội trú có chút nhàm chán, để tìm kiếm sự kích thích,bọn họ thường chơi game và xem phim kinh dị. Phim kinh dị hay trên thị trườngkhông nhiều, rất nhanh đã xem hết. Vì vậy, bọn họ nhắm đến những trò kíchthích hơn - chơi gọi hồn bút tiên.Chơi gọi hồn bút tiên càng đông càng vui, đặc biệt thích hợp cho bốn ngườitrong ký túc xá của bọn họ chơi.Vì vậy, bọn họ làm theo cách trên mạng, vào buổi tối, đã chơi trò chơi gọi hồnbút tiên.Trương Hạ: "???"Cô kinh hãi: "Các em chơi trò đó để làm gì? Điên rồi sao!"Trương Cảnh Nguyên gãi gãi mặt, rất chột dạ: "Không còn cách nào khác, ở kýtúc xá nhàm chán quá mà.""Thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi." Trương Hạ từng nghe nói đến trò chơi gọihồn bút tiên, lo lắng hỏi: "Nói như vậy... Hai người bạn cùng phòng của em hônmê là do đụng phải bút tiên, chẳng lẽ các em không tiễn bút tiên đi cho đànghoàng sao?"Trong trò chơi, sau khi hỏi xong câu hỏi, cần phải tiễn bút tiên đi. Nghe nói nếukhông làm theo trình tự tiễn đi, sẽ gây ra hậu quả rất đáng sợ."Bọn em đâu có gan lớn như vậy, làm sao dám cố ý phạm vào điều cấm kỵ."Trương Cảnh Nguyên thề son sắt: "Chúng em thật sự đã làm theo trình tự đểtiễn nó đi rồi.""Vậy tại sao vẫn xảy ra chuyện này?" Trương Hạ sợ hãi không thôi, nhỏ giọnglẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên mạng viết sai sao?"An Như Cố nhìn lướt qua khuôn mặt của Trương Cảnh Nguyên, luôn cảm thấycậu ta còn điều gì đó chưa nói, bèn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh lùng nói:"Ngoài trò chơi gọi hồn bút tiên ra, còn có gì bất thường nữa không?"Trương Cảnh Nguyên nghe vậy có chút kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô, saukhi do dự, cậu ta gật đầu: "Quả thực còn có điều bất thường, sau khi chơi gọihồn bút tiên xong, chúng em đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy, em đột nhiên pháthiện trên bàn học nơi chúng em chơi gọi hồn bút tiên xuất hiện thêm một cuốnvở bài tập. Cuốn vở bài tập đó giống hệt với loại vở bài tập mà chúng em dùngđể làm bài, nhưng trông rất cũ kỹ, mép vở còn có chút màu đỏ nâu, nhìn kỹ thìgiống như máu.""Em rất sợ, nên không dám động vào cuốn vở bài tập đó, bạn cùng phòng củaem là Triệu Tư Minh đã ném cuốn vở bài tập đó vào thùng rác bên ngoài.""Chẳng lẽ là do cuốn vở bài tập đó sao?"An Như Cố nghe vậy như có điều suy nghĩ: "Không rõ lắm, phải tìm được cuốnvở bài tập đó, tôi có thể tìm trong ký túc xá của các cậu được không?"Theo lý mà nói, cuốn vở bài tập này là vật phẩm kết nối giữa quỷ quái và conngười, lẽ ra phải còn ở trong ký túc xá này."Đương nhiên là được."An Như Cố chớp mắt, âm dương nhãn đột nhiên được kích hoạt, lúc này, mộtluồng âm khí nhàn nhạt xuất hiện trước vào tầm mắt cô.Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô đi về phía âm khí, đưa tay kéo ngănkéo ra, một cuốn vở bài tập đã ngả vàng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắtmọi người.Trương Cảnh Nguyên và người bạn cùng phòng: "!!!"Những người khác: "!!!"Trương Cảnh Nguyên hoảng sợ biến sắc, vội vàng lùi về sau: "Không phải cuốnvở bài tập này đã bị Triệu Tư Minh vứt đi rồi sao? Sao lại xuất hiện trong ngănkéo của Triệu Tư Minh?"Người bạn cùng phòng lắc đầu nguầy nguậy, giọng điệu kinh hãi: "Tôi khôngbiết."Trương Hạ sợ đến mức run rẩy, rụt rè đứng cùng em trai, trốn ở phía sau, khôngdám đến gần cuốn vở bài tập cũ kỹ đó.