Người đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!" "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này." Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung…
Chương 51
Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!" "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này." Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Đứa trẻ Tri Ý này, ngoại trừ dung mạo, những điểm khác đều không giống mẫu thân nó. Cũng không giống phụ hoàng nó, ngược lại có chút giống người ca ca đã mất sớm của ta. Ôn nhu nho nhã, lại thông minh lanh lợi.Sức khỏe của nó mấy năm nay đã khá hơn, ta cũng không quản nó nhiều nữa. Nhưng điều này lại trở thành chuyện hối hận nhất trong đời ta, ta nên ngăn nó lại. Nó vừa trở về đã nhiễm phong hàn, sau đó lại dẫn đến bệnh cũ tái phát. Vài tháng sau, nó qua đời.Ta không hiểu vì sao ông trời vẫn không chịu tha thứ cho ta, rõ ràng ta đã coi nó như con của mình. Lúc nó bệnh, ta không rời khỏi giường nó một khắc nào. Ta vốn không tin thần phật, lại cùng Ôn Thục Nhi đi lễ Phật.Ta quỳ trước tượng Phật thành tâm cầu khẩn, cầu xin ông trời lấy mạng ta để đổi lấy mạng đứa trẻ này."Ngươi nói trời sẽ tha thứ tội lỗi của con người sao?" Ta hỏi Thục Nhi.Thục Nhi gật gật đầu, "Sẽ tha thứ, chỉ cần đủ thành tâm, không làm điều ác nữa, nhất định sẽ được tha thứ." Nàng trả lời dứt khoát.Ta hỏi vì sao nàng lại kiên định như vậy, nàng mỉm cười bí ẩn với ta, nói mình biết là được.Tiếc rằng Phật Tổ không thể giữ lại đứa con trai yêu quý của ta. Nó vẫn ra đi, ngày ra đi cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta gọi “mẫu thân", còn không quên an ủi người tỷ tỷ đang tự trách mình mà khóc như mưa. Nó còn dùng hết sức lực đặt tay hoàng đế và tay ta lại với nhau, cầu xin chúng ta hòa thuận.Hành động cuối cùng trong đời nó, là vuốt ve đầu đệ đệ út, câu nói cuối cùng là: "Giải Ý sau này làm Thái tử, không thể kém hơn ca ca đâu đấy."Thì ra trái tim con người có thể đột nhiên chìm xuống đáy biển sâu, khoảnh khắc nó nhắm mắt lại, bỗng chốc kéo ta về ngày Miễn Miễn, Thái hậu và sinh mẫu của nó nhắm mắt. Ta đã tận mắt chứng kiến quá nhiều cái chết.Nỗi đau và sự xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ khiến ta lại một lần nữa phun ra một ngụm m.á.u tươi, tiếp đó, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.Ta quá mệt mỏi rồi, cả đời này ta đều được, cũng đều mất. Ta thật sự muốn cứ thế ngủ mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa. Thật đáng tiếc, ta lại tỉnh lại rồi. Lại là tiếng lần tràng hạt của Ôn Thục Nhi đánh thức ta.Thấy ta tỉnh lại, nàng vô cùng kích động, như trút được gánh nặng mà òa khóc. Ta bỗng nhớ tới câu nói kỳ lạ của nàng lần trước khi ta ngất đi, bèn hỏi nàng.Nàng cứ gục bên giường ta mà khóc, vừa khóc vừa nói: "Tỷ tỷ, đứa con của Thẩm Lạc Ninh là do ta hại chết. Bởi vì nó không tôn trọng tỷ, nó thậm chí còn mắng tỷ trước mặt ta. Ta không cho phép nó làm vậy. Nó cứ nghĩ ta dễ bắt nạt, cho dù làm quản gia cũng chỉ là đồ vô dụng, nên mới dám mắng tỷ trước mặt ta. Nhưng nó nằm mơ đi, Ôn Thục Nhi đã không còn là kẻ nhát gan nữa rồi! Ta không cho phép bất cứ ai bôi nhọ tỷ.Ta thất sủng với bệ hạ, là vì người phát hiện ta lén uống thuốc tránh thai. Bệ hạ hỏi ta vì sao, ta không dám nói ra nguyên nhân. Chỉ có thể để người hiểu lầm."
Đứa trẻ Tri Ý này, ngoại trừ dung mạo, những điểm khác đều không giống mẫu thân nó. Cũng không giống phụ hoàng nó, ngược lại có chút giống người ca ca đã mất sớm của ta. Ôn nhu nho nhã, lại thông minh lanh lợi.
Sức khỏe của nó mấy năm nay đã khá hơn, ta cũng không quản nó nhiều nữa. Nhưng điều này lại trở thành chuyện hối hận nhất trong đời ta, ta nên ngăn nó lại. Nó vừa trở về đã nhiễm phong hàn, sau đó lại dẫn đến bệnh cũ tái phát. Vài tháng sau, nó qua đời.
Ta không hiểu vì sao ông trời vẫn không chịu tha thứ cho ta, rõ ràng ta đã coi nó như con của mình. Lúc nó bệnh, ta không rời khỏi giường nó một khắc nào. Ta vốn không tin thần phật, lại cùng Ôn Thục Nhi đi lễ Phật.
Ta quỳ trước tượng Phật thành tâm cầu khẩn, cầu xin ông trời lấy mạng ta để đổi lấy mạng đứa trẻ này.
"Ngươi nói trời sẽ tha thứ tội lỗi của con người sao?" Ta hỏi Thục Nhi.
Thục Nhi gật gật đầu, "Sẽ tha thứ, chỉ cần đủ thành tâm, không làm điều ác nữa, nhất định sẽ được tha thứ." Nàng trả lời dứt khoát.
Ta hỏi vì sao nàng lại kiên định như vậy, nàng mỉm cười bí ẩn với ta, nói mình biết là được.
Tiếc rằng Phật Tổ không thể giữ lại đứa con trai yêu quý của ta. Nó vẫn ra đi, ngày ra đi cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta gọi “mẫu thân", còn không quên an ủi người tỷ tỷ đang tự trách mình mà khóc như mưa. Nó còn dùng hết sức lực đặt tay hoàng đế và tay ta lại với nhau, cầu xin chúng ta hòa thuận.
Hành động cuối cùng trong đời nó, là vuốt ve đầu đệ đệ út, câu nói cuối cùng là: "Giải Ý sau này làm Thái tử, không thể kém hơn ca ca đâu đấy."
Thì ra trái tim con người có thể đột nhiên chìm xuống đáy biển sâu, khoảnh khắc nó nhắm mắt lại, bỗng chốc kéo ta về ngày Miễn Miễn, Thái hậu và sinh mẫu của nó nhắm mắt. Ta đã tận mắt chứng kiến quá nhiều cái chết.
Nỗi đau và sự xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ khiến ta lại một lần nữa phun ra một ngụm m.á.u tươi, tiếp đó, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Ta quá mệt mỏi rồi, cả đời này ta đều được, cũng đều mất. Ta thật sự muốn cứ thế ngủ mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa. Thật đáng tiếc, ta lại tỉnh lại rồi. Lại là tiếng lần tràng hạt của Ôn Thục Nhi đánh thức ta.
Thấy ta tỉnh lại, nàng vô cùng kích động, như trút được gánh nặng mà òa khóc. Ta bỗng nhớ tới câu nói kỳ lạ của nàng lần trước khi ta ngất đi, bèn hỏi nàng.
Nàng cứ gục bên giường ta mà khóc, vừa khóc vừa nói: "Tỷ tỷ, đứa con của Thẩm Lạc Ninh là do ta hại chết. Bởi vì nó không tôn trọng tỷ, nó thậm chí còn mắng tỷ trước mặt ta. Ta không cho phép nó làm vậy. Nó cứ nghĩ ta dễ bắt nạt, cho dù làm quản gia cũng chỉ là đồ vô dụng, nên mới dám mắng tỷ trước mặt ta. Nhưng nó nằm mơ đi, Ôn Thục Nhi đã không còn là kẻ nhát gan nữa rồi! Ta không cho phép bất cứ ai bôi nhọ tỷ.
Ta thất sủng với bệ hạ, là vì người phát hiện ta lén uống thuốc tránh thai. Bệ hạ hỏi ta vì sao, ta không dám nói ra nguyên nhân. Chỉ có thể để người hiểu lầm."
Ta Là Trắc Phi Của Thái TửTác giả: Đang cập nhậtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgười đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy. Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!" "Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!" "Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này." Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!" Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung… Đứa trẻ Tri Ý này, ngoại trừ dung mạo, những điểm khác đều không giống mẫu thân nó. Cũng không giống phụ hoàng nó, ngược lại có chút giống người ca ca đã mất sớm của ta. Ôn nhu nho nhã, lại thông minh lanh lợi.Sức khỏe của nó mấy năm nay đã khá hơn, ta cũng không quản nó nhiều nữa. Nhưng điều này lại trở thành chuyện hối hận nhất trong đời ta, ta nên ngăn nó lại. Nó vừa trở về đã nhiễm phong hàn, sau đó lại dẫn đến bệnh cũ tái phát. Vài tháng sau, nó qua đời.Ta không hiểu vì sao ông trời vẫn không chịu tha thứ cho ta, rõ ràng ta đã coi nó như con của mình. Lúc nó bệnh, ta không rời khỏi giường nó một khắc nào. Ta vốn không tin thần phật, lại cùng Ôn Thục Nhi đi lễ Phật.Ta quỳ trước tượng Phật thành tâm cầu khẩn, cầu xin ông trời lấy mạng ta để đổi lấy mạng đứa trẻ này."Ngươi nói trời sẽ tha thứ tội lỗi của con người sao?" Ta hỏi Thục Nhi.Thục Nhi gật gật đầu, "Sẽ tha thứ, chỉ cần đủ thành tâm, không làm điều ác nữa, nhất định sẽ được tha thứ." Nàng trả lời dứt khoát.Ta hỏi vì sao nàng lại kiên định như vậy, nàng mỉm cười bí ẩn với ta, nói mình biết là được.Tiếc rằng Phật Tổ không thể giữ lại đứa con trai yêu quý của ta. Nó vẫn ra đi, ngày ra đi cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta gọi “mẫu thân", còn không quên an ủi người tỷ tỷ đang tự trách mình mà khóc như mưa. Nó còn dùng hết sức lực đặt tay hoàng đế và tay ta lại với nhau, cầu xin chúng ta hòa thuận.Hành động cuối cùng trong đời nó, là vuốt ve đầu đệ đệ út, câu nói cuối cùng là: "Giải Ý sau này làm Thái tử, không thể kém hơn ca ca đâu đấy."Thì ra trái tim con người có thể đột nhiên chìm xuống đáy biển sâu, khoảnh khắc nó nhắm mắt lại, bỗng chốc kéo ta về ngày Miễn Miễn, Thái hậu và sinh mẫu của nó nhắm mắt. Ta đã tận mắt chứng kiến quá nhiều cái chết.Nỗi đau và sự xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ khiến ta lại một lần nữa phun ra một ngụm m.á.u tươi, tiếp đó, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.Ta quá mệt mỏi rồi, cả đời này ta đều được, cũng đều mất. Ta thật sự muốn cứ thế ngủ mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa. Thật đáng tiếc, ta lại tỉnh lại rồi. Lại là tiếng lần tràng hạt của Ôn Thục Nhi đánh thức ta.Thấy ta tỉnh lại, nàng vô cùng kích động, như trút được gánh nặng mà òa khóc. Ta bỗng nhớ tới câu nói kỳ lạ của nàng lần trước khi ta ngất đi, bèn hỏi nàng.Nàng cứ gục bên giường ta mà khóc, vừa khóc vừa nói: "Tỷ tỷ, đứa con của Thẩm Lạc Ninh là do ta hại chết. Bởi vì nó không tôn trọng tỷ, nó thậm chí còn mắng tỷ trước mặt ta. Ta không cho phép nó làm vậy. Nó cứ nghĩ ta dễ bắt nạt, cho dù làm quản gia cũng chỉ là đồ vô dụng, nên mới dám mắng tỷ trước mặt ta. Nhưng nó nằm mơ đi, Ôn Thục Nhi đã không còn là kẻ nhát gan nữa rồi! Ta không cho phép bất cứ ai bôi nhọ tỷ.Ta thất sủng với bệ hạ, là vì người phát hiện ta lén uống thuốc tránh thai. Bệ hạ hỏi ta vì sao, ta không dám nói ra nguyên nhân. Chỉ có thể để người hiểu lầm."