Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 155

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Những hành khách có sắc mặt trắng bệch khác nhìn về phía An Như Cố, tronglòng không ôm hy vọng. Thỉnh thoảng có vài người mỉm cười, nhưng nụ cườilại vô cùng chua xót."Vô ích thôi, dù làm gì cũng không ra ngoài được đâu.""Hơn hai mươi âm hồn chúng tôi hợp sức lại còn không thoát khỏi chiếc xe buýtnày, cô làm sao mà làm được?""Đừng cố gắng nữa, chấp nhận hiện thực đi."Sau khi phát hiện mình bị nhốt trên xe buýt, bọn họ đã dùng đủ mọi cách đểthoát ra ngoài, nhưng bên ngoài xe buýt có một lớp kết giới vô hình, bọn họhoàn toàn không thể phá vỡ kết giới. Nhiều năm cố gắng không có kết quả, đãbào mòn ý chí phản kháng của bọn họ, khiến bọn họ không thể không chấpnhận hiện thực.——Sẽ mãi mãi bị nhốt trên chiếc xe buýt này.Bọn họ sống không được, c.h.ế.t không xong, thà rằng đã c.h.ế.t trong vụ tai nạnđó, còn hơn là bị hành hạ giày vò mãi không có hồi kết này.Ông lão giáo sư lê từng bước đến trước mặt An Như Cố, trong mắt lóe lên tiamong đợi, sau đó lại trở nên bình tĩnh.Nhưng dù là ở bên ngoài xe buýt hay là ở bên trong xe buýt, ông lão đều đã thửvô số cách để giải cứu những người trên xe buýt số 18, nhưng đều không thànhcông.Làm sao có thể tùy tiện đến một người là có thể làm được?Thế nhưng An Như Cố không nghe lời bọn họ, cô khép các ngón tay lại, bắt đầuniệm chú Kim Quang.“Thiên địa huyền tông, vạn khí căn bản;Quảng tu vạn kiếp, chứng ngộ thần thông;Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn;Thể hữu kim quang, phủ ánh ngô thân;Thị chi bất kiến, thính chi bất văn;Bao la thiên địa, dưỡng dục quần sinh;Tụng trì vạn biến, thân hữu quang minh;Tam giới thị vệ, ngũ đế tư nghênh;Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình;Quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình;Nội hữu bích lịch, lôi thần ẩn danh;Động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng;Kim quang tốc hiện, phủ hộ chân nhân!”*Âm khí quá nặng là nguyên nhân căn bản khiến xe buýt hình thành lĩnh vực.Chỉ cần phá bỏ âm khí, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.Thời gian trôi qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của người và ma, một luồng ánhsáng vàng chói mắt phát ra từ người cô, chiếu sáng cả chiếc xe buýt như banngày. Âm khí bao trùm chiếc xe buýt bị chú Kim Quang xua tan. Nơi nào ánhsáng vàng chiếu đến, âm khí đều biến mất không còn một mống.Hành khách ma quỷ trên xe: "!!!"Bọn họ suýt chút nữa bị luồng ánh sáng vàng này làm cho mù mắt, vội vàng nấpsau vật chắn, hy vọng có thể bảo toàn bản thân.May mắn thay, chú Kim Quang sẽ hoạt động theo tâm niệm của người niệmchú, cho nên cũng không gây ra tổn thương quá lớn cho bọn họ.Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", một lớp kết giới vô hình bên ngoài xebuýt vỡ tan.Cùng lúc đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, tốc độ xe dần dần chậm lại,cuối cùng dừng hẳn.Tài xế thấy vậy vô cùng kinh ngạc, dường như nghĩ đến điều gì đó, bấm nút mởcửa sau. Trước đây, anh ta đã ấn nút mở cửa sau vô số lần, nhưng đều không cóphản ứng.Kết quả là lần này, chiếc xe này đột nhiên trở nên bình thường, cửa sau mở ra."Được rồi, xuống xe đi." An Như Cố thu tay lại: "Hồn phách của các cậu cũngđã trở về rồi."Bốn nam sinh viên bừng tỉnh, nhìn An Như Cố bằng ánh mắt sùng bái, trời ạ,hiệu ứng đặc biệt này, đây chắc chắn là đại năng tu tiên rồi!Bốn chàng trai trung nhị muốn bái sư ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến việc mìnhđang ở một nơi kỳ quái như vậy, đành phải sờ mũi, quyết định xuống xe trướcrồi tính sau.An Như Cố vẫn còn ở trên xe, mở bản đồ, bản đồ hiển thị, cô đang ở ngoại ôphía đông của Nam Thành, cách địa điểm xảy ra tai nạn của xe buýt số 18không xa. Cô nhìn trái nhìn phải, xung quanh rất hẻo lánh, xe buýt đột nhiênxuất hiện, chắc là không dọa ai sợ.Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hơn hai mươi hành khách có vẻ mặt phứctạp trên xe: "Mọi người muốn đi đâu? Nếu muốn đầu thai, tôi sẽ siêu độ chomọi người, còn nếu không muốn... nhà ma của tôi đang thiếu nhân viên, mọingười có muốn tìm việc làm không?"Đám ma nhìn nhau, lần lượt thảo luận với người thân, bạn bè của mình.Cuối cùng, hơn mười người lựa chọn đầu thai, mười người còn lại lưu luyếntrần gian, muốn đến nhà ma của cô, bao gồm cả tài xế.Vì vậy, An Như Cố bảo tài xế lái xe đến thôn Thang Trì.Chiếc xe buýt bị loại bỏ âm khí biến thành hình dạng lúc rơi xuống hồ, rỉ sét, tetua, may mà bình xăng đầy, chức năng không bị hỏng, vẫn có thể lái được.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Những hành khách có sắc mặt trắng bệch khác nhìn về phía An Như Cố, tronglòng không ôm hy vọng. Thỉnh thoảng có vài người mỉm cười, nhưng nụ cườilại vô cùng chua xót."Vô ích thôi, dù làm gì cũng không ra ngoài được đâu.""Hơn hai mươi âm hồn chúng tôi hợp sức lại còn không thoát khỏi chiếc xe buýtnày, cô làm sao mà làm được?""Đừng cố gắng nữa, chấp nhận hiện thực đi."Sau khi phát hiện mình bị nhốt trên xe buýt, bọn họ đã dùng đủ mọi cách đểthoát ra ngoài, nhưng bên ngoài xe buýt có một lớp kết giới vô hình, bọn họhoàn toàn không thể phá vỡ kết giới. Nhiều năm cố gắng không có kết quả, đãbào mòn ý chí phản kháng của bọn họ, khiến bọn họ không thể không chấpnhận hiện thực.——Sẽ mãi mãi bị nhốt trên chiếc xe buýt này.Bọn họ sống không được, c.h.ế.t không xong, thà rằng đã c.h.ế.t trong vụ tai nạnđó, còn hơn là bị hành hạ giày vò mãi không có hồi kết này.Ông lão giáo sư lê từng bước đến trước mặt An Như Cố, trong mắt lóe lên tiamong đợi, sau đó lại trở nên bình tĩnh.Nhưng dù là ở bên ngoài xe buýt hay là ở bên trong xe buýt, ông lão đều đã thửvô số cách để giải cứu những người trên xe buýt số 18, nhưng đều không thànhcông.Làm sao có thể tùy tiện đến một người là có thể làm được?Thế nhưng An Như Cố không nghe lời bọn họ, cô khép các ngón tay lại, bắt đầuniệm chú Kim Quang.“Thiên địa huyền tông, vạn khí căn bản;Quảng tu vạn kiếp, chứng ngộ thần thông;Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn;Thể hữu kim quang, phủ ánh ngô thân;Thị chi bất kiến, thính chi bất văn;Bao la thiên địa, dưỡng dục quần sinh;Tụng trì vạn biến, thân hữu quang minh;Tam giới thị vệ, ngũ đế tư nghênh;Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình;Quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình;Nội hữu bích lịch, lôi thần ẩn danh;Động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng;Kim quang tốc hiện, phủ hộ chân nhân!”*Âm khí quá nặng là nguyên nhân căn bản khiến xe buýt hình thành lĩnh vực.Chỉ cần phá bỏ âm khí, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.Thời gian trôi qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của người và ma, một luồng ánhsáng vàng chói mắt phát ra từ người cô, chiếu sáng cả chiếc xe buýt như banngày. Âm khí bao trùm chiếc xe buýt bị chú Kim Quang xua tan. Nơi nào ánhsáng vàng chiếu đến, âm khí đều biến mất không còn một mống.Hành khách ma quỷ trên xe: "!!!"Bọn họ suýt chút nữa bị luồng ánh sáng vàng này làm cho mù mắt, vội vàng nấpsau vật chắn, hy vọng có thể bảo toàn bản thân.May mắn thay, chú Kim Quang sẽ hoạt động theo tâm niệm của người niệmchú, cho nên cũng không gây ra tổn thương quá lớn cho bọn họ.Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", một lớp kết giới vô hình bên ngoài xebuýt vỡ tan.Cùng lúc đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, tốc độ xe dần dần chậm lại,cuối cùng dừng hẳn.Tài xế thấy vậy vô cùng kinh ngạc, dường như nghĩ đến điều gì đó, bấm nút mởcửa sau. Trước đây, anh ta đã ấn nút mở cửa sau vô số lần, nhưng đều không cóphản ứng.Kết quả là lần này, chiếc xe này đột nhiên trở nên bình thường, cửa sau mở ra."Được rồi, xuống xe đi." An Như Cố thu tay lại: "Hồn phách của các cậu cũngđã trở về rồi."Bốn nam sinh viên bừng tỉnh, nhìn An Như Cố bằng ánh mắt sùng bái, trời ạ,hiệu ứng đặc biệt này, đây chắc chắn là đại năng tu tiên rồi!Bốn chàng trai trung nhị muốn bái sư ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến việc mìnhđang ở một nơi kỳ quái như vậy, đành phải sờ mũi, quyết định xuống xe trướcrồi tính sau.An Như Cố vẫn còn ở trên xe, mở bản đồ, bản đồ hiển thị, cô đang ở ngoại ôphía đông của Nam Thành, cách địa điểm xảy ra tai nạn của xe buýt số 18không xa. Cô nhìn trái nhìn phải, xung quanh rất hẻo lánh, xe buýt đột nhiênxuất hiện, chắc là không dọa ai sợ.Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hơn hai mươi hành khách có vẻ mặt phứctạp trên xe: "Mọi người muốn đi đâu? Nếu muốn đầu thai, tôi sẽ siêu độ chomọi người, còn nếu không muốn... nhà ma của tôi đang thiếu nhân viên, mọingười có muốn tìm việc làm không?"Đám ma nhìn nhau, lần lượt thảo luận với người thân, bạn bè của mình.Cuối cùng, hơn mười người lựa chọn đầu thai, mười người còn lại lưu luyếntrần gian, muốn đến nhà ma của cô, bao gồm cả tài xế.Vì vậy, An Như Cố bảo tài xế lái xe đến thôn Thang Trì.Chiếc xe buýt bị loại bỏ âm khí biến thành hình dạng lúc rơi xuống hồ, rỉ sét, tetua, may mà bình xăng đầy, chức năng không bị hỏng, vẫn có thể lái được.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Những hành khách có sắc mặt trắng bệch khác nhìn về phía An Như Cố, tronglòng không ôm hy vọng. Thỉnh thoảng có vài người mỉm cười, nhưng nụ cườilại vô cùng chua xót."Vô ích thôi, dù làm gì cũng không ra ngoài được đâu.""Hơn hai mươi âm hồn chúng tôi hợp sức lại còn không thoát khỏi chiếc xe buýtnày, cô làm sao mà làm được?""Đừng cố gắng nữa, chấp nhận hiện thực đi."Sau khi phát hiện mình bị nhốt trên xe buýt, bọn họ đã dùng đủ mọi cách đểthoát ra ngoài, nhưng bên ngoài xe buýt có một lớp kết giới vô hình, bọn họhoàn toàn không thể phá vỡ kết giới. Nhiều năm cố gắng không có kết quả, đãbào mòn ý chí phản kháng của bọn họ, khiến bọn họ không thể không chấpnhận hiện thực.——Sẽ mãi mãi bị nhốt trên chiếc xe buýt này.Bọn họ sống không được, c.h.ế.t không xong, thà rằng đã c.h.ế.t trong vụ tai nạnđó, còn hơn là bị hành hạ giày vò mãi không có hồi kết này.Ông lão giáo sư lê từng bước đến trước mặt An Như Cố, trong mắt lóe lên tiamong đợi, sau đó lại trở nên bình tĩnh.Nhưng dù là ở bên ngoài xe buýt hay là ở bên trong xe buýt, ông lão đều đã thửvô số cách để giải cứu những người trên xe buýt số 18, nhưng đều không thànhcông.Làm sao có thể tùy tiện đến một người là có thể làm được?Thế nhưng An Như Cố không nghe lời bọn họ, cô khép các ngón tay lại, bắt đầuniệm chú Kim Quang.“Thiên địa huyền tông, vạn khí căn bản;Quảng tu vạn kiếp, chứng ngộ thần thông;Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn;Thể hữu kim quang, phủ ánh ngô thân;Thị chi bất kiến, thính chi bất văn;Bao la thiên địa, dưỡng dục quần sinh;Tụng trì vạn biến, thân hữu quang minh;Tam giới thị vệ, ngũ đế tư nghênh;Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình;Quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình;Nội hữu bích lịch, lôi thần ẩn danh;Động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng;Kim quang tốc hiện, phủ hộ chân nhân!”*Âm khí quá nặng là nguyên nhân căn bản khiến xe buýt hình thành lĩnh vực.Chỉ cần phá bỏ âm khí, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.Thời gian trôi qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của người và ma, một luồng ánhsáng vàng chói mắt phát ra từ người cô, chiếu sáng cả chiếc xe buýt như banngày. Âm khí bao trùm chiếc xe buýt bị chú Kim Quang xua tan. Nơi nào ánhsáng vàng chiếu đến, âm khí đều biến mất không còn một mống.Hành khách ma quỷ trên xe: "!!!"Bọn họ suýt chút nữa bị luồng ánh sáng vàng này làm cho mù mắt, vội vàng nấpsau vật chắn, hy vọng có thể bảo toàn bản thân.May mắn thay, chú Kim Quang sẽ hoạt động theo tâm niệm của người niệmchú, cho nên cũng không gây ra tổn thương quá lớn cho bọn họ.Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", một lớp kết giới vô hình bên ngoài xebuýt vỡ tan.Cùng lúc đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, tốc độ xe dần dần chậm lại,cuối cùng dừng hẳn.Tài xế thấy vậy vô cùng kinh ngạc, dường như nghĩ đến điều gì đó, bấm nút mởcửa sau. Trước đây, anh ta đã ấn nút mở cửa sau vô số lần, nhưng đều không cóphản ứng.Kết quả là lần này, chiếc xe này đột nhiên trở nên bình thường, cửa sau mở ra."Được rồi, xuống xe đi." An Như Cố thu tay lại: "Hồn phách của các cậu cũngđã trở về rồi."Bốn nam sinh viên bừng tỉnh, nhìn An Như Cố bằng ánh mắt sùng bái, trời ạ,hiệu ứng đặc biệt này, đây chắc chắn là đại năng tu tiên rồi!Bốn chàng trai trung nhị muốn bái sư ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến việc mìnhđang ở một nơi kỳ quái như vậy, đành phải sờ mũi, quyết định xuống xe trướcrồi tính sau.An Như Cố vẫn còn ở trên xe, mở bản đồ, bản đồ hiển thị, cô đang ở ngoại ôphía đông của Nam Thành, cách địa điểm xảy ra tai nạn của xe buýt số 18không xa. Cô nhìn trái nhìn phải, xung quanh rất hẻo lánh, xe buýt đột nhiênxuất hiện, chắc là không dọa ai sợ.Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hơn hai mươi hành khách có vẻ mặt phứctạp trên xe: "Mọi người muốn đi đâu? Nếu muốn đầu thai, tôi sẽ siêu độ chomọi người, còn nếu không muốn... nhà ma của tôi đang thiếu nhân viên, mọingười có muốn tìm việc làm không?"Đám ma nhìn nhau, lần lượt thảo luận với người thân, bạn bè của mình.Cuối cùng, hơn mười người lựa chọn đầu thai, mười người còn lại lưu luyếntrần gian, muốn đến nhà ma của cô, bao gồm cả tài xế.Vì vậy, An Như Cố bảo tài xế lái xe đến thôn Thang Trì.Chiếc xe buýt bị loại bỏ âm khí biến thành hình dạng lúc rơi xuống hồ, rỉ sét, tetua, may mà bình xăng đầy, chức năng không bị hỏng, vẫn có thể lái được.

Chương 155