Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 171

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Vì vậy, đỉnh núi dốc đứng ngày càng gần, ba trăm mét, hai trăm mét, một trămmét, năm mươi mét…Chưa bao giờ anh ta ý thức được rõ ràng hơn lúc này — mình sắp c.h.ế.t rồi.Anh ta trừng lớn hai mắt, trong lòng dâng lên hối hận nồng đậm, rõ ràng anh tabiết thể lực của mình đang giảm sút, hơn nữa số lần luyện tập cũng giảm đi, vậymà vẫn tự cao tự đại lựa chọn tham gia thi đấu, cuối cùng cũng phải nếm tráiđắng.Bố mẹ anh ta nếu biết anh ta c.h.ế.t trong trận đấu này…Nghĩ đến lời dặn dò ân cần của bố mẹ già, Đổng Minh nhắm mắt lại, trong mắtngấn lệ.Là danh lợi quan trọng? Hay là gia đình quan trọng?Nếu để anh ta lựa chọn lại một lần nữa, anh ta sẽ chọn cái sau. Không có giađình, thì những đồng tiền này để dành cho ai tiêu.“Rầm” một tiếng, anh ta đ.â.m vào ngọn núi, thậm chí còn chưa kịp cảm nhậnđược cơn đau, thì m.á.u đã b.ắ.n tung tóe.Đổng Minh đột ngột ngẩng đầu, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, nhìn xung quanh,phòng nghỉ ngơi quen thuộc đập vào mắt.Chẳng phải anh ta đã c.h.ế.t rồi sao? Sao còn sống?Diêm Vương điện này trông giống hệt nhân gian vậy.Lúc này, một nhân viên công tác đi đến bên cạnh anh ta, cười nói: “Đổng Minh,đừng ngủ nữa. Nghe nói vừa rồi có người gọi điện thoại cho ban tổ chức, bảocậu đừng tham gia thi đấu, nói hôm nay cậu sẽ gặp chuyện không may. Nhữngngười này nói chuyện thật xúi quẩy!”Đổng Minh: “???”“Chẳng phải anh vừa mới nói những lời này với tôi sao?”“Khi nào thì tôi nói với cậu những lời này?” Nhân viên công tác vô cùng hoangmang: “Cậu ngủ đến ngốc rồi à.”Đổng Minh: “…”Trong nháy mắt, anh ta hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình — anh ta đã mơthấy trước tương lai.Dưới ánh mắt nghi ngờ của nhân viên công tác, anh ta lập tức đứng dậy, sợ hãinói: “Tôi muốn bỏ thi! Tôi muốn về nhà!”Sau khi đốt bùa chú “Giấc mộng Nam Kha”, Giải vô địch bay lượn bằngwingsuit sắp bắt đầu. Bố mẹ Đổng Minh nóng lòng như lửa đốt, lo lắng đi đi lạilại trong phòng khách, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.Anh ta là đứa con trai duy nhất của họ. Nếu không có anh ta, họ thật sự khôngbiết phải làm sao.Khán giả trong phòng livestream cũng thót tim thay cho Đổng Minh.[Còn một phút nữa là Giải vô địch bay lượn bằng wingsuit sẽ bắt đầu.][Haiz, lúc kết nối chỉ còn mười lăm phút là đến giờ thi đấu, chủ phòng có thểlàm được những việc rất hạn chế.][Tôi không dám xem tin tức nữa, RIP.]Đúng lúc này, điện thoại của mẹ Đổng Minh đột nhiên vang lên.Mọi người đều giật thót tim, luôn cảm thấy đây là cuộc gọi chẳng lành.Mẹ Đổng Minh run rẩy hai tay nghe điện thoại, vừa kết nối, đầu dây bên kialiền truyền đến tiếng khóc nức nở.Mẹ Đổng Minh lập tức bật khóc, con trai bà quả nhiên vẫn không qua khỏi sao?Nhưng nghe một lúc, bà lại phát hiện giọng nói mang theo tiếng khóc nức nởnày có chút quen tai, không đúng, hình như là giọng nói của con trai bà.Bà mở loa ngoài, để chồng mình cũng nghe thử.Hai người nhìn nhau, trái tim đang treo lơ lửng liền trở về vị trí cũ, trong mắtlóe lên vẻ vui mừng khôn xiết, đây là giọng nói của con trai họ!Đổng Minh tuy là một người đàn ông cao to lực lưỡng, nhưng lại khóc nức nởtrước mặt bố mẹ một hồi lâu, dù sao bất kỳ ai trải qua việc c.h.ế.t đi sống lạimột lần đều khó có thể chịu đựng nổi, hồi lâu sau tâm trạng mới dần dần bìnhphục.“Bố, mẹ, vừa rồi con mơ thấy một giấc mơ rất chân thật, mơ thấy mình ngãxuống núi chết. Bay lượn bằng wingsuit rất hay, nhưng cơ thể con có bệnh, tuổitác cũng đã lớn rồi, là con không xứng để chơi nữa. Con thề, sau này con sẽkhông bao giờ động đến những môn thể thao nguy hiểm này nữa, sẽ tìm mộtcông việc an toàn khác.”Anh ta vừa dứt lời, bố mẹ Đổng Minh mừng rỡ đến phát khóc.“Con nghĩ thông suốt là tốt rồi, bố ủng hộ con, tiền bạc đâu phải là thứ kiếmmãi không hết.”“Cho dù có kiếm được tiền, thì cũng phải có mạng để tiêu. Mẹ nói cho con biết,con nhất định phải cảm ơn chủ phòng livestream mà con thường xuyên xem, côấy đã cứu cả nhà chúng ta!”Tiếng khóc nức nở của Đổng Minh đột nhiên dừng lại: “… Chủ phònglivestream nào ạ?”“Chính là chủ phòng livestream xem bói đó, là cô ấy đưa cho con một lá bùachú “Giấc mộng Nam Kha”, con mới mơ thấy giấc mơ đó, con không thể vongân bội nghĩa, nhất định phải cảm ơn người ta. Bây giờ mẹ vẫn đang nói chuyệnvới cô ấy trong phòng livestream đây này.”Đổng Minh: “… Ý của mẹ là, chuyện vừa rồi con khóc lóc om sòm đều bịlivestream ra ngoài hết rồi sao?”Nhưng hình tượng của anh ta trước mặt fan hâm mộ vẫn luôn là người đàn ôngcứng rắn cực ngầu…“Đúng vậy!”Đổng Minh: “…”Vợ chồng Ngũ Cốc Tạp Lương lại cảm ơn An Như Cố thêm vài lần, sau đó cúpđiện thoại, muốn trò chuyện thêm với đứa con trai vừa mới thoát chết.

Vì vậy, đỉnh núi dốc đứng ngày càng gần, ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm

mét, năm mươi mét…

Chưa bao giờ anh ta ý thức được rõ ràng hơn lúc này — mình sắp c.h.ế.t rồi.

Anh ta trừng lớn hai mắt, trong lòng dâng lên hối hận nồng đậm, rõ ràng anh ta

biết thể lực của mình đang giảm sút, hơn nữa số lần luyện tập cũng giảm đi, vậy

mà vẫn tự cao tự đại lựa chọn tham gia thi đấu, cuối cùng cũng phải nếm trái

đắng.

Bố mẹ anh ta nếu biết anh ta c.h.ế.t trong trận đấu này…

Nghĩ đến lời dặn dò ân cần của bố mẹ già, Đổng Minh nhắm mắt lại, trong mắt

ngấn lệ.

Là danh lợi quan trọng? Hay là gia đình quan trọng?

Nếu để anh ta lựa chọn lại một lần nữa, anh ta sẽ chọn cái sau. Không có gia

đình, thì những đồng tiền này để dành cho ai tiêu.

“Rầm” một tiếng, anh ta đ.â.m vào ngọn núi, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận

được cơn đau, thì m.á.u đã b.ắ.n tung tóe.

Đổng Minh đột ngột ngẩng đầu, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, nhìn xung quanh,

phòng nghỉ ngơi quen thuộc đập vào mắt.

Chẳng phải anh ta đã c.h.ế.t rồi sao? Sao còn sống?

Diêm Vương điện này trông giống hệt nhân gian vậy.

Lúc này, một nhân viên công tác đi đến bên cạnh anh ta, cười nói: “Đổng Minh,

đừng ngủ nữa. Nghe nói vừa rồi có người gọi điện thoại cho ban tổ chức, bảo

cậu đừng tham gia thi đấu, nói hôm nay cậu sẽ gặp chuyện không may. Những

người này nói chuyện thật xúi quẩy!”

Đổng Minh: “???”

“Chẳng phải anh vừa mới nói những lời này với tôi sao?”

“Khi nào thì tôi nói với cậu những lời này?” Nhân viên công tác vô cùng hoang

mang: “Cậu ngủ đến ngốc rồi à.”

Đổng Minh: “…”

Trong nháy mắt, anh ta hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình — anh ta đã mơ

thấy trước tương lai.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của nhân viên công tác, anh ta lập tức đứng dậy, sợ hãi

nói: “Tôi muốn bỏ thi! Tôi muốn về nhà!”

Sau khi đốt bùa chú “Giấc mộng Nam Kha”, Giải vô địch bay lượn bằng

wingsuit sắp bắt đầu. Bố mẹ Đổng Minh nóng lòng như lửa đốt, lo lắng đi đi lại

lại trong phòng khách, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Anh ta là đứa con trai duy nhất của họ. Nếu không có anh ta, họ thật sự không

biết phải làm sao.

Khán giả trong phòng livestream cũng thót tim thay cho Đổng Minh.

[Còn một phút nữa là Giải vô địch bay lượn bằng wingsuit sẽ bắt đầu.]

[Haiz, lúc kết nối chỉ còn mười lăm phút là đến giờ thi đấu, chủ phòng có thể

làm được những việc rất hạn chế.]

[Tôi không dám xem tin tức nữa, RIP.]

Đúng lúc này, điện thoại của mẹ Đổng Minh đột nhiên vang lên.

Mọi người đều giật thót tim, luôn cảm thấy đây là cuộc gọi chẳng lành.

Mẹ Đổng Minh run rẩy hai tay nghe điện thoại, vừa kết nối, đầu dây bên kia

liền truyền đến tiếng khóc nức nở.

Mẹ Đổng Minh lập tức bật khóc, con trai bà quả nhiên vẫn không qua khỏi sao?

Nhưng nghe một lúc, bà lại phát hiện giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở

này có chút quen tai, không đúng, hình như là giọng nói của con trai bà.

Bà mở loa ngoài, để chồng mình cũng nghe thử.

Hai người nhìn nhau, trái tim đang treo lơ lửng liền trở về vị trí cũ, trong mắt

lóe lên vẻ vui mừng khôn xiết, đây là giọng nói của con trai họ!

Đổng Minh tuy là một người đàn ông cao to lực lưỡng, nhưng lại khóc nức nở

trước mặt bố mẹ một hồi lâu, dù sao bất kỳ ai trải qua việc c.h.ế.t đi sống lại

một lần đều khó có thể chịu đựng nổi, hồi lâu sau tâm trạng mới dần dần bình

phục.

“Bố, mẹ, vừa rồi con mơ thấy một giấc mơ rất chân thật, mơ thấy mình ngã

xuống núi chết. Bay lượn bằng wingsuit rất hay, nhưng cơ thể con có bệnh, tuổi

tác cũng đã lớn rồi, là con không xứng để chơi nữa. Con thề, sau này con sẽ

không bao giờ động đến những môn thể thao nguy hiểm này nữa, sẽ tìm một

công việc an toàn khác.”

Anh ta vừa dứt lời, bố mẹ Đổng Minh mừng rỡ đến phát khóc.

“Con nghĩ thông suốt là tốt rồi, bố ủng hộ con, tiền bạc đâu phải là thứ kiếm

mãi không hết.”

“Cho dù có kiếm được tiền, thì cũng phải có mạng để tiêu. Mẹ nói cho con biết,

con nhất định phải cảm ơn chủ phòng livestream mà con thường xuyên xem, cô

ấy đã cứu cả nhà chúng ta!”

Tiếng khóc nức nở của Đổng Minh đột nhiên dừng lại: “… Chủ phòng

livestream nào ạ?”

“Chính là chủ phòng livestream xem bói đó, là cô ấy đưa cho con một lá bùa

chú “Giấc mộng Nam Kha”, con mới mơ thấy giấc mơ đó, con không thể vong

ân bội nghĩa, nhất định phải cảm ơn người ta. Bây giờ mẹ vẫn đang nói chuyện

với cô ấy trong phòng livestream đây này.”

Đổng Minh: “… Ý của mẹ là, chuyện vừa rồi con khóc lóc om sòm đều bị

livestream ra ngoài hết rồi sao?”

Nhưng hình tượng của anh ta trước mặt fan hâm mộ vẫn luôn là người đàn ông

cứng rắn cực ngầu…

“Đúng vậy!”

Đổng Minh: “…”

Vợ chồng Ngũ Cốc Tạp Lương lại cảm ơn An Như Cố thêm vài lần, sau đó cúp

điện thoại, muốn trò chuyện thêm với đứa con trai vừa mới thoát chết.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Vì vậy, đỉnh núi dốc đứng ngày càng gần, ba trăm mét, hai trăm mét, một trămmét, năm mươi mét…Chưa bao giờ anh ta ý thức được rõ ràng hơn lúc này — mình sắp c.h.ế.t rồi.Anh ta trừng lớn hai mắt, trong lòng dâng lên hối hận nồng đậm, rõ ràng anh tabiết thể lực của mình đang giảm sút, hơn nữa số lần luyện tập cũng giảm đi, vậymà vẫn tự cao tự đại lựa chọn tham gia thi đấu, cuối cùng cũng phải nếm tráiđắng.Bố mẹ anh ta nếu biết anh ta c.h.ế.t trong trận đấu này…Nghĩ đến lời dặn dò ân cần của bố mẹ già, Đổng Minh nhắm mắt lại, trong mắtngấn lệ.Là danh lợi quan trọng? Hay là gia đình quan trọng?Nếu để anh ta lựa chọn lại một lần nữa, anh ta sẽ chọn cái sau. Không có giađình, thì những đồng tiền này để dành cho ai tiêu.“Rầm” một tiếng, anh ta đ.â.m vào ngọn núi, thậm chí còn chưa kịp cảm nhậnđược cơn đau, thì m.á.u đã b.ắ.n tung tóe.Đổng Minh đột ngột ngẩng đầu, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, nhìn xung quanh,phòng nghỉ ngơi quen thuộc đập vào mắt.Chẳng phải anh ta đã c.h.ế.t rồi sao? Sao còn sống?Diêm Vương điện này trông giống hệt nhân gian vậy.Lúc này, một nhân viên công tác đi đến bên cạnh anh ta, cười nói: “Đổng Minh,đừng ngủ nữa. Nghe nói vừa rồi có người gọi điện thoại cho ban tổ chức, bảocậu đừng tham gia thi đấu, nói hôm nay cậu sẽ gặp chuyện không may. Nhữngngười này nói chuyện thật xúi quẩy!”Đổng Minh: “???”“Chẳng phải anh vừa mới nói những lời này với tôi sao?”“Khi nào thì tôi nói với cậu những lời này?” Nhân viên công tác vô cùng hoangmang: “Cậu ngủ đến ngốc rồi à.”Đổng Minh: “…”Trong nháy mắt, anh ta hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình — anh ta đã mơthấy trước tương lai.Dưới ánh mắt nghi ngờ của nhân viên công tác, anh ta lập tức đứng dậy, sợ hãinói: “Tôi muốn bỏ thi! Tôi muốn về nhà!”Sau khi đốt bùa chú “Giấc mộng Nam Kha”, Giải vô địch bay lượn bằngwingsuit sắp bắt đầu. Bố mẹ Đổng Minh nóng lòng như lửa đốt, lo lắng đi đi lạilại trong phòng khách, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.Anh ta là đứa con trai duy nhất của họ. Nếu không có anh ta, họ thật sự khôngbiết phải làm sao.Khán giả trong phòng livestream cũng thót tim thay cho Đổng Minh.[Còn một phút nữa là Giải vô địch bay lượn bằng wingsuit sẽ bắt đầu.][Haiz, lúc kết nối chỉ còn mười lăm phút là đến giờ thi đấu, chủ phòng có thểlàm được những việc rất hạn chế.][Tôi không dám xem tin tức nữa, RIP.]Đúng lúc này, điện thoại của mẹ Đổng Minh đột nhiên vang lên.Mọi người đều giật thót tim, luôn cảm thấy đây là cuộc gọi chẳng lành.Mẹ Đổng Minh run rẩy hai tay nghe điện thoại, vừa kết nối, đầu dây bên kialiền truyền đến tiếng khóc nức nở.Mẹ Đổng Minh lập tức bật khóc, con trai bà quả nhiên vẫn không qua khỏi sao?Nhưng nghe một lúc, bà lại phát hiện giọng nói mang theo tiếng khóc nức nởnày có chút quen tai, không đúng, hình như là giọng nói của con trai bà.Bà mở loa ngoài, để chồng mình cũng nghe thử.Hai người nhìn nhau, trái tim đang treo lơ lửng liền trở về vị trí cũ, trong mắtlóe lên vẻ vui mừng khôn xiết, đây là giọng nói của con trai họ!Đổng Minh tuy là một người đàn ông cao to lực lưỡng, nhưng lại khóc nức nởtrước mặt bố mẹ một hồi lâu, dù sao bất kỳ ai trải qua việc c.h.ế.t đi sống lạimột lần đều khó có thể chịu đựng nổi, hồi lâu sau tâm trạng mới dần dần bìnhphục.“Bố, mẹ, vừa rồi con mơ thấy một giấc mơ rất chân thật, mơ thấy mình ngãxuống núi chết. Bay lượn bằng wingsuit rất hay, nhưng cơ thể con có bệnh, tuổitác cũng đã lớn rồi, là con không xứng để chơi nữa. Con thề, sau này con sẽkhông bao giờ động đến những môn thể thao nguy hiểm này nữa, sẽ tìm mộtcông việc an toàn khác.”Anh ta vừa dứt lời, bố mẹ Đổng Minh mừng rỡ đến phát khóc.“Con nghĩ thông suốt là tốt rồi, bố ủng hộ con, tiền bạc đâu phải là thứ kiếmmãi không hết.”“Cho dù có kiếm được tiền, thì cũng phải có mạng để tiêu. Mẹ nói cho con biết,con nhất định phải cảm ơn chủ phòng livestream mà con thường xuyên xem, côấy đã cứu cả nhà chúng ta!”Tiếng khóc nức nở của Đổng Minh đột nhiên dừng lại: “… Chủ phònglivestream nào ạ?”“Chính là chủ phòng livestream xem bói đó, là cô ấy đưa cho con một lá bùachú “Giấc mộng Nam Kha”, con mới mơ thấy giấc mơ đó, con không thể vongân bội nghĩa, nhất định phải cảm ơn người ta. Bây giờ mẹ vẫn đang nói chuyệnvới cô ấy trong phòng livestream đây này.”Đổng Minh: “… Ý của mẹ là, chuyện vừa rồi con khóc lóc om sòm đều bịlivestream ra ngoài hết rồi sao?”Nhưng hình tượng của anh ta trước mặt fan hâm mộ vẫn luôn là người đàn ôngcứng rắn cực ngầu…“Đúng vậy!”Đổng Minh: “…”Vợ chồng Ngũ Cốc Tạp Lương lại cảm ơn An Như Cố thêm vài lần, sau đó cúpđiện thoại, muốn trò chuyện thêm với đứa con trai vừa mới thoát chết.

Chương 171