Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 203

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Toàn thân Trịnh Nhất Duệ chìm trong sự mơ hồ tột độ, không biết mình đang ởđâu, đang làm gì.Anh cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy rất nhiều lời đồn đoán anh hút chích vàphạm tội khác, toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chưa từnglàm chuyện đó, mọi người đừng có nói bậy!"An Như Cố thấy Trịnh Nhất Duệ đã sắp suy sụp, còn cảnh sát đã đi vào phòngngủ, thầm thở phào nhẹ nhõm, bèn nói trong phòng livestream: "Mọi ngườiđừng suy đoán lung tung, cuộc điện thoại kia là tôi gọi, nhưng người bị bắtkhông phải Trịnh Nhất Duệ, mà là một người khác."Trịnh Nhất Duệ: "???"Khán giả trong phòng livestream: "???"【Hả? Trong phòng Trịnh Nhất Duệ còn có một người khác? Chẳng lẽ là đồngđội của cậu ấy?】【Không thể nào đâu, nhóm của bọn họ đã không còn ở chung với nhau từ lâurồi, chắc là người nhà của Trịnh Nhất Duệ.】【Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, dù bắt ai đi chăng nữa, không bắt Trịnh NhấtDuệ là được rồi, "nhà" của tôi không cần phải sập nữa.】Thế nhưng, khi biết người bị bắt không phải mình, Trịnh Nhất Duệ lại không hềvui mừng như khán giả tưởng tượng.Không biết từ lúc nào, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cảm giác như bị dộimột thùng nước đá từ đầu xuống chân, toàn thân lạnh toát, hai chân run rẩykhông kìm được, cả người như mất hồn.Anh há miệng, môi run rẩy, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.Khán giả trong phòng livestream hoang mang không hiểu chuyện gì, nhưng vừanghĩ lại, người bị bắt là người thân bạn bè của Trịnh Nhất Duệ, anh ta đau lòngcũng là chuyện đương nhiên.Một lúc sau, Trịnh Nhất Duệ rốt cuộc cũng tìm lại được năng lực ngôn ngữ, sụpđổ nói: "Tôi, tôi rõ ràng ở một mình mà!"Anh không ở chung với đồng nghiệp, không ở chung với bố mẹ, ở một mìnhtrong khu chung cư này. Căn phòng này ngoài anh ra, làm gì có người thứ hai?Khán giả trong phòng livestream: "???"【Vậy người mà cảnh sát muốn bắt là ai?】【Á á á á cứu mạng, sợ c.h.ế.t mất, chẳng lẽ là ma sao?】【Tủ quần áo của tôi động đậy rồi, tôi không xem nữa đâu!】Trịnh Nhất Duệ sợ hãi tột độ, nuốt nước bọt một cách căng thẳng, căn phòng dochính tay anh bày biện trở nên xa lạ vô cùng, như thể ngay sau đó sẽ có yêu maquỷ quái giương nanh múa vuốt lao ra.Nghĩ đến chú cảnh sát vừa nãy, anh vội vàng cầm điện thoại đi theo, trong thếgiới kỳ quái này, chỉ có chú cảnh sát mới có thể cho anh chút cảm giác an toàn.Bốn viên cảnh sát đều ở trong phòng ngủ chính, cũng chính là nơi Trịnh NhấtDuệ ở. Có viên cảnh sát mở tủ quần áo ra kiểm tra, có người lại mở rèm cửa sổkiểm tra trước.Trịnh Nhất Duệ mím chặt môi, căng thẳng lên tiếng: "Chú cảnh sát, các chúđang tìm ai vậy?"Viên cảnh sát dẫn đầu đáp lại một cách thành thật: "Có người báo án nói trongphòng ngủ của cậu giấu một người."Trịnh Nhất Duệ: "!!!"Trong căn phòng ngủ khiến anh an tâm mỗi ngày thế mà lại giấu một người lạmặt?Trong nháy mắt, anh thậm chí không phân biệt được, rốt cuộc trong phòng ngủgiấu một con ma, hay trong phòng ngủ giấu một người đáng sợ hơn.Cảnh sát đang tìm kiếm ở bàn học, tủ quần áo và rèm cửa sổ.Trịnh Nhất Duệ cắn chặt răng, cảm thấy bản thân không có đất dụng võ, nghĩngợi một lúc, bèn mở bảng điều khiển của điện thoại, bật đèn pin của điện thoại.Đèn pin phía trên camera đột nhiên chiếu ra một luồng sáng.Hình như chỉ còn gầm giường là chưa tìm.Hay là anh tìm dưới gầm giường nhỉ.Vì vậy, anh nằm sấp xuống, chiếu đèn pin vào gầm giường.Sau đó, anh quay đầu nhìn vào gầm giường.Thế là——anh và đôi mắt trong bóng tối nhìn nhau.Hàng vạn khán giả trong phòng livestream cũng và đôi mắt trong bóng tối nhìnnhau.Dưới gầm giường rất tối, ánh sáng thẳng tắp của đèn pin chiếu thẳng vào mặtngười, trong nháy mắt, khuôn mặt người đó nửa đen nửa trắng, như ác quỷ.Trịnh Nhất Duệ: "!!!"Khán giả trong phòng livestream: "!!!"【Á á á á á cứu mạng, dưới gầm giường có ma!!!】【Chết tiệt, sợ tè ra quần.】【Mẹ ơi, tôi sợ đến mức ném cả điện thoại.】【Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa...】Nỗi sợ hãi tột độ khiến Trịnh Nhất Duệ hoa mắt, không kìm lòng được đảo mắt,cả người sắp ngất xỉu.May mà cảnh sát phát hiện thấy động tĩnh ở đây, lập tức cúi người xuống, nhìnthấy người phụ nữ dưới gầm giường.Anh ta lập tức đứng dậy, cùng đồng nghiệp đỡ Trịnh Nhất Duệ đang mềm nhũnnhư bún ra ghế sofa.Cảnh sát đứng bên giường, lạnh lùng nói: "Bây giờ, lập tức, ra ngoài!"Hồi lâu sau, dưới gầm giường rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh, tiếng quần áocọ vào mặt đất vang lên bên tai mọi người.Một người phụ nữ mặc váy trắng bò ra từ gầm giường, cô ta tóc tai rối bời, mặtmũi nhem nhuốc, trông vô cùng kỳ dị.Cảnh sát xông lên, khống chế cô ta, còng tay cô ta lại.Người phụ nữ có lẽ biết mình trốn không thoát, vì vậy căn bản không hề phảnkháng, mặc cho cảnh sát hành động, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm TrịnhNhất Duệ.Viên cảnh sát dẫn đầu lấy sổ ghi chép ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ: "Nói, côlàm gì dưới gầm giường của cậu ấy!"

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Toàn thân Trịnh Nhất Duệ chìm trong sự mơ hồ tột độ, không biết mình đang ởđâu, đang làm gì.Anh cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy rất nhiều lời đồn đoán anh hút chích vàphạm tội khác, toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chưa từnglàm chuyện đó, mọi người đừng có nói bậy!"An Như Cố thấy Trịnh Nhất Duệ đã sắp suy sụp, còn cảnh sát đã đi vào phòngngủ, thầm thở phào nhẹ nhõm, bèn nói trong phòng livestream: "Mọi ngườiđừng suy đoán lung tung, cuộc điện thoại kia là tôi gọi, nhưng người bị bắtkhông phải Trịnh Nhất Duệ, mà là một người khác."Trịnh Nhất Duệ: "???"Khán giả trong phòng livestream: "???"【Hả? Trong phòng Trịnh Nhất Duệ còn có một người khác? Chẳng lẽ là đồngđội của cậu ấy?】【Không thể nào đâu, nhóm của bọn họ đã không còn ở chung với nhau từ lâurồi, chắc là người nhà của Trịnh Nhất Duệ.】【Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, dù bắt ai đi chăng nữa, không bắt Trịnh NhấtDuệ là được rồi, "nhà" của tôi không cần phải sập nữa.】Thế nhưng, khi biết người bị bắt không phải mình, Trịnh Nhất Duệ lại không hềvui mừng như khán giả tưởng tượng.Không biết từ lúc nào, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cảm giác như bị dộimột thùng nước đá từ đầu xuống chân, toàn thân lạnh toát, hai chân run rẩykhông kìm được, cả người như mất hồn.Anh há miệng, môi run rẩy, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.Khán giả trong phòng livestream hoang mang không hiểu chuyện gì, nhưng vừanghĩ lại, người bị bắt là người thân bạn bè của Trịnh Nhất Duệ, anh ta đau lòngcũng là chuyện đương nhiên.Một lúc sau, Trịnh Nhất Duệ rốt cuộc cũng tìm lại được năng lực ngôn ngữ, sụpđổ nói: "Tôi, tôi rõ ràng ở một mình mà!"Anh không ở chung với đồng nghiệp, không ở chung với bố mẹ, ở một mìnhtrong khu chung cư này. Căn phòng này ngoài anh ra, làm gì có người thứ hai?Khán giả trong phòng livestream: "???"【Vậy người mà cảnh sát muốn bắt là ai?】【Á á á á cứu mạng, sợ c.h.ế.t mất, chẳng lẽ là ma sao?】【Tủ quần áo của tôi động đậy rồi, tôi không xem nữa đâu!】Trịnh Nhất Duệ sợ hãi tột độ, nuốt nước bọt một cách căng thẳng, căn phòng dochính tay anh bày biện trở nên xa lạ vô cùng, như thể ngay sau đó sẽ có yêu maquỷ quái giương nanh múa vuốt lao ra.Nghĩ đến chú cảnh sát vừa nãy, anh vội vàng cầm điện thoại đi theo, trong thếgiới kỳ quái này, chỉ có chú cảnh sát mới có thể cho anh chút cảm giác an toàn.Bốn viên cảnh sát đều ở trong phòng ngủ chính, cũng chính là nơi Trịnh NhấtDuệ ở. Có viên cảnh sát mở tủ quần áo ra kiểm tra, có người lại mở rèm cửa sổkiểm tra trước.Trịnh Nhất Duệ mím chặt môi, căng thẳng lên tiếng: "Chú cảnh sát, các chúđang tìm ai vậy?"Viên cảnh sát dẫn đầu đáp lại một cách thành thật: "Có người báo án nói trongphòng ngủ của cậu giấu một người."Trịnh Nhất Duệ: "!!!"Trong căn phòng ngủ khiến anh an tâm mỗi ngày thế mà lại giấu một người lạmặt?Trong nháy mắt, anh thậm chí không phân biệt được, rốt cuộc trong phòng ngủgiấu một con ma, hay trong phòng ngủ giấu một người đáng sợ hơn.Cảnh sát đang tìm kiếm ở bàn học, tủ quần áo và rèm cửa sổ.Trịnh Nhất Duệ cắn chặt răng, cảm thấy bản thân không có đất dụng võ, nghĩngợi một lúc, bèn mở bảng điều khiển của điện thoại, bật đèn pin của điện thoại.Đèn pin phía trên camera đột nhiên chiếu ra một luồng sáng.Hình như chỉ còn gầm giường là chưa tìm.Hay là anh tìm dưới gầm giường nhỉ.Vì vậy, anh nằm sấp xuống, chiếu đèn pin vào gầm giường.Sau đó, anh quay đầu nhìn vào gầm giường.Thế là——anh và đôi mắt trong bóng tối nhìn nhau.Hàng vạn khán giả trong phòng livestream cũng và đôi mắt trong bóng tối nhìnnhau.Dưới gầm giường rất tối, ánh sáng thẳng tắp của đèn pin chiếu thẳng vào mặtngười, trong nháy mắt, khuôn mặt người đó nửa đen nửa trắng, như ác quỷ.Trịnh Nhất Duệ: "!!!"Khán giả trong phòng livestream: "!!!"【Á á á á á cứu mạng, dưới gầm giường có ma!!!】【Chết tiệt, sợ tè ra quần.】【Mẹ ơi, tôi sợ đến mức ném cả điện thoại.】【Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa...】Nỗi sợ hãi tột độ khiến Trịnh Nhất Duệ hoa mắt, không kìm lòng được đảo mắt,cả người sắp ngất xỉu.May mà cảnh sát phát hiện thấy động tĩnh ở đây, lập tức cúi người xuống, nhìnthấy người phụ nữ dưới gầm giường.Anh ta lập tức đứng dậy, cùng đồng nghiệp đỡ Trịnh Nhất Duệ đang mềm nhũnnhư bún ra ghế sofa.Cảnh sát đứng bên giường, lạnh lùng nói: "Bây giờ, lập tức, ra ngoài!"Hồi lâu sau, dưới gầm giường rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh, tiếng quần áocọ vào mặt đất vang lên bên tai mọi người.Một người phụ nữ mặc váy trắng bò ra từ gầm giường, cô ta tóc tai rối bời, mặtmũi nhem nhuốc, trông vô cùng kỳ dị.Cảnh sát xông lên, khống chế cô ta, còng tay cô ta lại.Người phụ nữ có lẽ biết mình trốn không thoát, vì vậy căn bản không hề phảnkháng, mặc cho cảnh sát hành động, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm TrịnhNhất Duệ.Viên cảnh sát dẫn đầu lấy sổ ghi chép ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ: "Nói, côlàm gì dưới gầm giường của cậu ấy!"

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Toàn thân Trịnh Nhất Duệ chìm trong sự mơ hồ tột độ, không biết mình đang ởđâu, đang làm gì.Anh cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy rất nhiều lời đồn đoán anh hút chích vàphạm tội khác, toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chưa từnglàm chuyện đó, mọi người đừng có nói bậy!"An Như Cố thấy Trịnh Nhất Duệ đã sắp suy sụp, còn cảnh sát đã đi vào phòngngủ, thầm thở phào nhẹ nhõm, bèn nói trong phòng livestream: "Mọi ngườiđừng suy đoán lung tung, cuộc điện thoại kia là tôi gọi, nhưng người bị bắtkhông phải Trịnh Nhất Duệ, mà là một người khác."Trịnh Nhất Duệ: "???"Khán giả trong phòng livestream: "???"【Hả? Trong phòng Trịnh Nhất Duệ còn có một người khác? Chẳng lẽ là đồngđội của cậu ấy?】【Không thể nào đâu, nhóm của bọn họ đã không còn ở chung với nhau từ lâurồi, chắc là người nhà của Trịnh Nhất Duệ.】【Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, dù bắt ai đi chăng nữa, không bắt Trịnh NhấtDuệ là được rồi, "nhà" của tôi không cần phải sập nữa.】Thế nhưng, khi biết người bị bắt không phải mình, Trịnh Nhất Duệ lại không hềvui mừng như khán giả tưởng tượng.Không biết từ lúc nào, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cảm giác như bị dộimột thùng nước đá từ đầu xuống chân, toàn thân lạnh toát, hai chân run rẩykhông kìm được, cả người như mất hồn.Anh há miệng, môi run rẩy, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.Khán giả trong phòng livestream hoang mang không hiểu chuyện gì, nhưng vừanghĩ lại, người bị bắt là người thân bạn bè của Trịnh Nhất Duệ, anh ta đau lòngcũng là chuyện đương nhiên.Một lúc sau, Trịnh Nhất Duệ rốt cuộc cũng tìm lại được năng lực ngôn ngữ, sụpđổ nói: "Tôi, tôi rõ ràng ở một mình mà!"Anh không ở chung với đồng nghiệp, không ở chung với bố mẹ, ở một mìnhtrong khu chung cư này. Căn phòng này ngoài anh ra, làm gì có người thứ hai?Khán giả trong phòng livestream: "???"【Vậy người mà cảnh sát muốn bắt là ai?】【Á á á á cứu mạng, sợ c.h.ế.t mất, chẳng lẽ là ma sao?】【Tủ quần áo của tôi động đậy rồi, tôi không xem nữa đâu!】Trịnh Nhất Duệ sợ hãi tột độ, nuốt nước bọt một cách căng thẳng, căn phòng dochính tay anh bày biện trở nên xa lạ vô cùng, như thể ngay sau đó sẽ có yêu maquỷ quái giương nanh múa vuốt lao ra.Nghĩ đến chú cảnh sát vừa nãy, anh vội vàng cầm điện thoại đi theo, trong thếgiới kỳ quái này, chỉ có chú cảnh sát mới có thể cho anh chút cảm giác an toàn.Bốn viên cảnh sát đều ở trong phòng ngủ chính, cũng chính là nơi Trịnh NhấtDuệ ở. Có viên cảnh sát mở tủ quần áo ra kiểm tra, có người lại mở rèm cửa sổkiểm tra trước.Trịnh Nhất Duệ mím chặt môi, căng thẳng lên tiếng: "Chú cảnh sát, các chúđang tìm ai vậy?"Viên cảnh sát dẫn đầu đáp lại một cách thành thật: "Có người báo án nói trongphòng ngủ của cậu giấu một người."Trịnh Nhất Duệ: "!!!"Trong căn phòng ngủ khiến anh an tâm mỗi ngày thế mà lại giấu một người lạmặt?Trong nháy mắt, anh thậm chí không phân biệt được, rốt cuộc trong phòng ngủgiấu một con ma, hay trong phòng ngủ giấu một người đáng sợ hơn.Cảnh sát đang tìm kiếm ở bàn học, tủ quần áo và rèm cửa sổ.Trịnh Nhất Duệ cắn chặt răng, cảm thấy bản thân không có đất dụng võ, nghĩngợi một lúc, bèn mở bảng điều khiển của điện thoại, bật đèn pin của điện thoại.Đèn pin phía trên camera đột nhiên chiếu ra một luồng sáng.Hình như chỉ còn gầm giường là chưa tìm.Hay là anh tìm dưới gầm giường nhỉ.Vì vậy, anh nằm sấp xuống, chiếu đèn pin vào gầm giường.Sau đó, anh quay đầu nhìn vào gầm giường.Thế là——anh và đôi mắt trong bóng tối nhìn nhau.Hàng vạn khán giả trong phòng livestream cũng và đôi mắt trong bóng tối nhìnnhau.Dưới gầm giường rất tối, ánh sáng thẳng tắp của đèn pin chiếu thẳng vào mặtngười, trong nháy mắt, khuôn mặt người đó nửa đen nửa trắng, như ác quỷ.Trịnh Nhất Duệ: "!!!"Khán giả trong phòng livestream: "!!!"【Á á á á á cứu mạng, dưới gầm giường có ma!!!】【Chết tiệt, sợ tè ra quần.】【Mẹ ơi, tôi sợ đến mức ném cả điện thoại.】【Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa...】Nỗi sợ hãi tột độ khiến Trịnh Nhất Duệ hoa mắt, không kìm lòng được đảo mắt,cả người sắp ngất xỉu.May mà cảnh sát phát hiện thấy động tĩnh ở đây, lập tức cúi người xuống, nhìnthấy người phụ nữ dưới gầm giường.Anh ta lập tức đứng dậy, cùng đồng nghiệp đỡ Trịnh Nhất Duệ đang mềm nhũnnhư bún ra ghế sofa.Cảnh sát đứng bên giường, lạnh lùng nói: "Bây giờ, lập tức, ra ngoài!"Hồi lâu sau, dưới gầm giường rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh, tiếng quần áocọ vào mặt đất vang lên bên tai mọi người.Một người phụ nữ mặc váy trắng bò ra từ gầm giường, cô ta tóc tai rối bời, mặtmũi nhem nhuốc, trông vô cùng kỳ dị.Cảnh sát xông lên, khống chế cô ta, còng tay cô ta lại.Người phụ nữ có lẽ biết mình trốn không thoát, vì vậy căn bản không hề phảnkháng, mặc cho cảnh sát hành động, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm TrịnhNhất Duệ.Viên cảnh sát dẫn đầu lấy sổ ghi chép ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ: "Nói, côlàm gì dưới gầm giường của cậu ấy!"

Chương 203