Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…
Chương 213
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Lúc đầu, cô ấy không đồng ý kết hôn, kết quả bố cô ấy nói, nếu không kết hônthì sẽ cắt đứt quan hệ cha con, từ nay về sau không có đứa con gái này, cả đờinày đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.Đột nhiên, ông ta nhớ ra một chuyện, tính toán thời gian, đứa trẻ này là có saukhi bọn họ kết hôn không lâu.Rốt cuộc vợ ông ta có biết đứa trẻ này là của ai không?Nếu cô ấy biết là con của người khác, còn để ông ta nuôi con, ông ta hận khôngthể g.i.ế.c cô ấy.Ông ta run rẩy cầm điện thoại, gọi cho vợ.Qua rất lâu, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, trong điện thoại truyền đếngiọng nói bực bội của người phụ nữ: "Anh tìm tôi có chuyện gì? Đã ký tên vàođơn ly hôn chưa?""Tiểu Cửu... là con của ai?"Người phụ nữ nghe vậy, tức giận nói: "Đương nhiên là con anh, tôi là loại ngườisẽ ngoại tình sao? Cho dù tôi ở bên người khác, cũng là sau khi ly hôn với anh."Tôn Vĩ: "Nhưng đại sư nói, nó là con của bạn trai cũ của em!""... Thật sao? Vậy thì tốt quá." Giọng nói vui mừng của người phụ nữ truyềnđến, hoàn toàn không giống giả vờ, tràn đầy vui sướng.Cô ấy không thích Tôn Vĩ, chỉ thích bạn trai cũ của mình, cuộc sống hôn nhânmấy năm nay như địa ngục đối với cô ấy. Cô ấy muốn gả cho bạn trai cũ, nhưngđứa con lại khiến cô ấy do dự. Nếu đứa bé là con của bạn trai cũ, vậy thì tốt quárồi.Tôn Vĩ: "..."Qua hồi lâu, người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, có lẽ cảm thấy Tôn Vĩ rất đángthương, bèn áy náy nói: "Tôi kiếm được tiền rồi, số tiền anh từng trả nợ cho bố tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôicho anh, xin lỗi, mấy năm nay tôi sống thật sự không vui vẻ... Anh buông thacho tôi đi."Tôn Vĩ không trả lời, im lặng cúp điện thoại, cúi đầu, không biết đang suy nghĩgì.Tôn Vĩ hoàn hồn, như thể đã nghĩ thông suốt: "Đại sư, tôi biết rồi, tôi về nhà sẽlàm thủ tục ly hôn. Tôi cũng không cần đứa bé đó nữa, để nó sống cùng bố mẹruột của nó đi.""Ông có thể nghĩ thông là tốt rồi. Cô ấy không phải là chính duyên của ông, banăm sau, ông sẽ gặp được chính duyên của mình, lúc đó ông sẽ có một trai mộtgái." An Như Cố dừng lại một chút, nói với vẻ thương hại: "Con ruột."Đây có lẽ là tin tốt duy nhất trong rất nhiều tin xấu.Trên mặt Tôn Vĩ nở nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm, vậy... vợtôi và bạn trai cũ của cô ấy sống như nào?""Hai người bọn họ là chính duyên của nhau, không giàu có như ông, sau này sựnghiệp không thuận lợi lắm, nhưng có tình yêu là đủ rồi."Vợ ông ta thà sống cuộc sống nghèo khổ với tên nghèo kiết xác đó, cũng khôngmuốn sống cuộc sống giàu sang với ông ta.Trong lòng Tôn Vĩ không dễ chịu chút nào, sau khi cảm ơn An Như Cố, ông taxoay người rời đi, bóng lưng cô độc.Buổi chiều, dưới chân núi Ngự Nhật Xuất Vân có một chiếc xe sang dừng lại.Một người đàn ông đeo kính, lịch sự bước lên núi Ngự Nhật Xuất Vân. Nhìnthấy An Như Cố, trong mắt ông ta lóe lên tia kinh ngạc.Vị đại sư này còn trẻ hơn ông ta tưởng tượng, hơn nữa còn rất xinh đẹp. Nếukhông phải đã xem qua thông tin của cô, ông ta thậm chí không dám nhận.Ông ta không dám coi thường cô, tục ngữ có câu, không có lửa thì làm sao cókhói. Vị đại sư trẻ tuổi như vậy đã có danh tiếng vang dội trên mạng và tronggiới nhà giàu, có thể nói là thiên tài trong số những thiên tài.Sau khi chào hỏi, ông ta lịch sự nói: "Đại sư, chủ tịch muốn mời cô đến giúp đỡ,phiền cô đi một chuyến, giải quyết một số việc, được không?""Là ai?"Thư kí Vương lộ vẻ khó xử: "Không tiện nói, có thể đợi đến nơi rồi nói không?"Đôi mắt An Như Cố trong veo, vẻ mặt lạnh nhạt: "Nói thẳng đi, đừng vòng vo."Mời cô đến nhà, lại không nói rõ thân phận, thật sự không có chút thành ý nào,cô lười đi.Thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, Thư kí Vương đành phải nói: "Là chủtịch Hứa Hãn, Hứa tiên sinh."Ông ta cứ tưởng An Như Cố sẽ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, dù sao cái tên Hứa Hãncũng quá nổi tiếng rồi.Nhưng An Như Cố thật sự không biết, cô không giao du với giới thượng lưu.Bình thường cô chỉ quan tâm đến sách vở của mình, nào có tâm trí để ý đếnthành phố này có bao nhiêu người giàu, bọn họ tên là gì?Thấy cô không có phản ứng gì, Thư kí Vương đành phải ngượng ngùng giớithiệu ông chủ của mình với An Như Cố: "Hứa Hãn tiên sinh là người giàu nhấtthành phố Nam."Thành phố Nam là một thành phố lớn, danh hiệu người giàu nhất thành phốNam có hàm lượng rất cao, Hứa Hãn xếp hạng rất cao trong danh sách nhữngngười giàu nhất cả nước, thế lực rất lớn.Điều khiến Thư kí Vương bất ngờ là, vẻ mặt An Như Cố không hề thay đổi, vẫnlà vẻ thản nhiên như cũ, danh hiệu người giàu nhất thậm chí còn không hấp dẫnbằng cuốn sách phong thủy trong tay cô."Ừm, tôi biết rồi, xảy ra chuyện gì?"Thư kí Vương thu hồi suy nghĩ, thành thật trả lời: "Gần đây, Hứa tiên sinh mắcphải căn bệnh lạ, đột nhiên già đi rất nhiều, bệnh viện cũng không chữa được,nên chúng tôi cho rằng có thể là do trúng tà. Đại sư, cô có thể giúp xem thửkhông? Chủ tịch nói, chỉ cần có người chữa khỏi bệnh cho ông ấy, sẽ trả thù laonăm mươi triệu tệ."Ông ta nói rất nhỏ, hơn nữa còn rất uyển chuyển. Nếu tin tức Hứa Hãn tiên sinhmắc bệnh nặng truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ bị ảnhhưởng rất lớn, vì vậy, ban đầu ông ta mới phải giấu giếm.Thù lao năm mươi triệu tệ rất cao, đây là giá mà chủ tịch đưa ra để mua mạngsống của mình.An Như Cố suy nghĩ một chút, đồng ý: "Được."- ----
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Lúc đầu, cô ấy không đồng ý kết hôn, kết quả bố cô ấy nói, nếu không kết hônthì sẽ cắt đứt quan hệ cha con, từ nay về sau không có đứa con gái này, cả đờinày đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.Đột nhiên, ông ta nhớ ra một chuyện, tính toán thời gian, đứa trẻ này là có saukhi bọn họ kết hôn không lâu.Rốt cuộc vợ ông ta có biết đứa trẻ này là của ai không?Nếu cô ấy biết là con của người khác, còn để ông ta nuôi con, ông ta hận khôngthể g.i.ế.c cô ấy.Ông ta run rẩy cầm điện thoại, gọi cho vợ.Qua rất lâu, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, trong điện thoại truyền đếngiọng nói bực bội của người phụ nữ: "Anh tìm tôi có chuyện gì? Đã ký tên vàođơn ly hôn chưa?""Tiểu Cửu... là con của ai?"Người phụ nữ nghe vậy, tức giận nói: "Đương nhiên là con anh, tôi là loại ngườisẽ ngoại tình sao? Cho dù tôi ở bên người khác, cũng là sau khi ly hôn với anh."Tôn Vĩ: "Nhưng đại sư nói, nó là con của bạn trai cũ của em!""... Thật sao? Vậy thì tốt quá." Giọng nói vui mừng của người phụ nữ truyềnđến, hoàn toàn không giống giả vờ, tràn đầy vui sướng.Cô ấy không thích Tôn Vĩ, chỉ thích bạn trai cũ của mình, cuộc sống hôn nhânmấy năm nay như địa ngục đối với cô ấy. Cô ấy muốn gả cho bạn trai cũ, nhưngđứa con lại khiến cô ấy do dự. Nếu đứa bé là con của bạn trai cũ, vậy thì tốt quárồi.Tôn Vĩ: "..."Qua hồi lâu, người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, có lẽ cảm thấy Tôn Vĩ rất đángthương, bèn áy náy nói: "Tôi kiếm được tiền rồi, số tiền anh từng trả nợ cho bố tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôicho anh, xin lỗi, mấy năm nay tôi sống thật sự không vui vẻ... Anh buông thacho tôi đi."Tôn Vĩ không trả lời, im lặng cúp điện thoại, cúi đầu, không biết đang suy nghĩgì.Tôn Vĩ hoàn hồn, như thể đã nghĩ thông suốt: "Đại sư, tôi biết rồi, tôi về nhà sẽlàm thủ tục ly hôn. Tôi cũng không cần đứa bé đó nữa, để nó sống cùng bố mẹruột của nó đi.""Ông có thể nghĩ thông là tốt rồi. Cô ấy không phải là chính duyên của ông, banăm sau, ông sẽ gặp được chính duyên của mình, lúc đó ông sẽ có một trai mộtgái." An Như Cố dừng lại một chút, nói với vẻ thương hại: "Con ruột."Đây có lẽ là tin tốt duy nhất trong rất nhiều tin xấu.Trên mặt Tôn Vĩ nở nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm, vậy... vợtôi và bạn trai cũ của cô ấy sống như nào?""Hai người bọn họ là chính duyên của nhau, không giàu có như ông, sau này sựnghiệp không thuận lợi lắm, nhưng có tình yêu là đủ rồi."Vợ ông ta thà sống cuộc sống nghèo khổ với tên nghèo kiết xác đó, cũng khôngmuốn sống cuộc sống giàu sang với ông ta.Trong lòng Tôn Vĩ không dễ chịu chút nào, sau khi cảm ơn An Như Cố, ông taxoay người rời đi, bóng lưng cô độc.Buổi chiều, dưới chân núi Ngự Nhật Xuất Vân có một chiếc xe sang dừng lại.Một người đàn ông đeo kính, lịch sự bước lên núi Ngự Nhật Xuất Vân. Nhìnthấy An Như Cố, trong mắt ông ta lóe lên tia kinh ngạc.Vị đại sư này còn trẻ hơn ông ta tưởng tượng, hơn nữa còn rất xinh đẹp. Nếukhông phải đã xem qua thông tin của cô, ông ta thậm chí không dám nhận.Ông ta không dám coi thường cô, tục ngữ có câu, không có lửa thì làm sao cókhói. Vị đại sư trẻ tuổi như vậy đã có danh tiếng vang dội trên mạng và tronggiới nhà giàu, có thể nói là thiên tài trong số những thiên tài.Sau khi chào hỏi, ông ta lịch sự nói: "Đại sư, chủ tịch muốn mời cô đến giúp đỡ,phiền cô đi một chuyến, giải quyết một số việc, được không?""Là ai?"Thư kí Vương lộ vẻ khó xử: "Không tiện nói, có thể đợi đến nơi rồi nói không?"Đôi mắt An Như Cố trong veo, vẻ mặt lạnh nhạt: "Nói thẳng đi, đừng vòng vo."Mời cô đến nhà, lại không nói rõ thân phận, thật sự không có chút thành ý nào,cô lười đi.Thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, Thư kí Vương đành phải nói: "Là chủtịch Hứa Hãn, Hứa tiên sinh."Ông ta cứ tưởng An Như Cố sẽ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, dù sao cái tên Hứa Hãncũng quá nổi tiếng rồi.Nhưng An Như Cố thật sự không biết, cô không giao du với giới thượng lưu.Bình thường cô chỉ quan tâm đến sách vở của mình, nào có tâm trí để ý đếnthành phố này có bao nhiêu người giàu, bọn họ tên là gì?Thấy cô không có phản ứng gì, Thư kí Vương đành phải ngượng ngùng giớithiệu ông chủ của mình với An Như Cố: "Hứa Hãn tiên sinh là người giàu nhấtthành phố Nam."Thành phố Nam là một thành phố lớn, danh hiệu người giàu nhất thành phốNam có hàm lượng rất cao, Hứa Hãn xếp hạng rất cao trong danh sách nhữngngười giàu nhất cả nước, thế lực rất lớn.Điều khiến Thư kí Vương bất ngờ là, vẻ mặt An Như Cố không hề thay đổi, vẫnlà vẻ thản nhiên như cũ, danh hiệu người giàu nhất thậm chí còn không hấp dẫnbằng cuốn sách phong thủy trong tay cô."Ừm, tôi biết rồi, xảy ra chuyện gì?"Thư kí Vương thu hồi suy nghĩ, thành thật trả lời: "Gần đây, Hứa tiên sinh mắcphải căn bệnh lạ, đột nhiên già đi rất nhiều, bệnh viện cũng không chữa được,nên chúng tôi cho rằng có thể là do trúng tà. Đại sư, cô có thể giúp xem thửkhông? Chủ tịch nói, chỉ cần có người chữa khỏi bệnh cho ông ấy, sẽ trả thù laonăm mươi triệu tệ."Ông ta nói rất nhỏ, hơn nữa còn rất uyển chuyển. Nếu tin tức Hứa Hãn tiên sinhmắc bệnh nặng truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ bị ảnhhưởng rất lớn, vì vậy, ban đầu ông ta mới phải giấu giếm.Thù lao năm mươi triệu tệ rất cao, đây là giá mà chủ tịch đưa ra để mua mạngsống của mình.An Như Cố suy nghĩ một chút, đồng ý: "Được."- ----
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Lúc đầu, cô ấy không đồng ý kết hôn, kết quả bố cô ấy nói, nếu không kết hônthì sẽ cắt đứt quan hệ cha con, từ nay về sau không có đứa con gái này, cả đờinày đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.Đột nhiên, ông ta nhớ ra một chuyện, tính toán thời gian, đứa trẻ này là có saukhi bọn họ kết hôn không lâu.Rốt cuộc vợ ông ta có biết đứa trẻ này là của ai không?Nếu cô ấy biết là con của người khác, còn để ông ta nuôi con, ông ta hận khôngthể g.i.ế.c cô ấy.Ông ta run rẩy cầm điện thoại, gọi cho vợ.Qua rất lâu, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, trong điện thoại truyền đếngiọng nói bực bội của người phụ nữ: "Anh tìm tôi có chuyện gì? Đã ký tên vàođơn ly hôn chưa?""Tiểu Cửu... là con của ai?"Người phụ nữ nghe vậy, tức giận nói: "Đương nhiên là con anh, tôi là loại ngườisẽ ngoại tình sao? Cho dù tôi ở bên người khác, cũng là sau khi ly hôn với anh."Tôn Vĩ: "Nhưng đại sư nói, nó là con của bạn trai cũ của em!""... Thật sao? Vậy thì tốt quá." Giọng nói vui mừng của người phụ nữ truyềnđến, hoàn toàn không giống giả vờ, tràn đầy vui sướng.Cô ấy không thích Tôn Vĩ, chỉ thích bạn trai cũ của mình, cuộc sống hôn nhânmấy năm nay như địa ngục đối với cô ấy. Cô ấy muốn gả cho bạn trai cũ, nhưngđứa con lại khiến cô ấy do dự. Nếu đứa bé là con của bạn trai cũ, vậy thì tốt quárồi.Tôn Vĩ: "..."Qua hồi lâu, người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, có lẽ cảm thấy Tôn Vĩ rất đángthương, bèn áy náy nói: "Tôi kiếm được tiền rồi, số tiền anh từng trả nợ cho bố tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôicho anh, xin lỗi, mấy năm nay tôi sống thật sự không vui vẻ... Anh buông thacho tôi đi."Tôn Vĩ không trả lời, im lặng cúp điện thoại, cúi đầu, không biết đang suy nghĩgì.Tôn Vĩ hoàn hồn, như thể đã nghĩ thông suốt: "Đại sư, tôi biết rồi, tôi về nhà sẽlàm thủ tục ly hôn. Tôi cũng không cần đứa bé đó nữa, để nó sống cùng bố mẹruột của nó đi.""Ông có thể nghĩ thông là tốt rồi. Cô ấy không phải là chính duyên của ông, banăm sau, ông sẽ gặp được chính duyên của mình, lúc đó ông sẽ có một trai mộtgái." An Như Cố dừng lại một chút, nói với vẻ thương hại: "Con ruột."Đây có lẽ là tin tốt duy nhất trong rất nhiều tin xấu.Trên mặt Tôn Vĩ nở nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm, vậy... vợtôi và bạn trai cũ của cô ấy sống như nào?""Hai người bọn họ là chính duyên của nhau, không giàu có như ông, sau này sựnghiệp không thuận lợi lắm, nhưng có tình yêu là đủ rồi."Vợ ông ta thà sống cuộc sống nghèo khổ với tên nghèo kiết xác đó, cũng khôngmuốn sống cuộc sống giàu sang với ông ta.Trong lòng Tôn Vĩ không dễ chịu chút nào, sau khi cảm ơn An Như Cố, ông taxoay người rời đi, bóng lưng cô độc.Buổi chiều, dưới chân núi Ngự Nhật Xuất Vân có một chiếc xe sang dừng lại.Một người đàn ông đeo kính, lịch sự bước lên núi Ngự Nhật Xuất Vân. Nhìnthấy An Như Cố, trong mắt ông ta lóe lên tia kinh ngạc.Vị đại sư này còn trẻ hơn ông ta tưởng tượng, hơn nữa còn rất xinh đẹp. Nếukhông phải đã xem qua thông tin của cô, ông ta thậm chí không dám nhận.Ông ta không dám coi thường cô, tục ngữ có câu, không có lửa thì làm sao cókhói. Vị đại sư trẻ tuổi như vậy đã có danh tiếng vang dội trên mạng và tronggiới nhà giàu, có thể nói là thiên tài trong số những thiên tài.Sau khi chào hỏi, ông ta lịch sự nói: "Đại sư, chủ tịch muốn mời cô đến giúp đỡ,phiền cô đi một chuyến, giải quyết một số việc, được không?""Là ai?"Thư kí Vương lộ vẻ khó xử: "Không tiện nói, có thể đợi đến nơi rồi nói không?"Đôi mắt An Như Cố trong veo, vẻ mặt lạnh nhạt: "Nói thẳng đi, đừng vòng vo."Mời cô đến nhà, lại không nói rõ thân phận, thật sự không có chút thành ý nào,cô lười đi.Thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, Thư kí Vương đành phải nói: "Là chủtịch Hứa Hãn, Hứa tiên sinh."Ông ta cứ tưởng An Như Cố sẽ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, dù sao cái tên Hứa Hãncũng quá nổi tiếng rồi.Nhưng An Như Cố thật sự không biết, cô không giao du với giới thượng lưu.Bình thường cô chỉ quan tâm đến sách vở của mình, nào có tâm trí để ý đếnthành phố này có bao nhiêu người giàu, bọn họ tên là gì?Thấy cô không có phản ứng gì, Thư kí Vương đành phải ngượng ngùng giớithiệu ông chủ của mình với An Như Cố: "Hứa Hãn tiên sinh là người giàu nhấtthành phố Nam."Thành phố Nam là một thành phố lớn, danh hiệu người giàu nhất thành phốNam có hàm lượng rất cao, Hứa Hãn xếp hạng rất cao trong danh sách nhữngngười giàu nhất cả nước, thế lực rất lớn.Điều khiến Thư kí Vương bất ngờ là, vẻ mặt An Như Cố không hề thay đổi, vẫnlà vẻ thản nhiên như cũ, danh hiệu người giàu nhất thậm chí còn không hấp dẫnbằng cuốn sách phong thủy trong tay cô."Ừm, tôi biết rồi, xảy ra chuyện gì?"Thư kí Vương thu hồi suy nghĩ, thành thật trả lời: "Gần đây, Hứa tiên sinh mắcphải căn bệnh lạ, đột nhiên già đi rất nhiều, bệnh viện cũng không chữa được,nên chúng tôi cho rằng có thể là do trúng tà. Đại sư, cô có thể giúp xem thửkhông? Chủ tịch nói, chỉ cần có người chữa khỏi bệnh cho ông ấy, sẽ trả thù laonăm mươi triệu tệ."Ông ta nói rất nhỏ, hơn nữa còn rất uyển chuyển. Nếu tin tức Hứa Hãn tiên sinhmắc bệnh nặng truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ bị ảnhhưởng rất lớn, vì vậy, ban đầu ông ta mới phải giấu giếm.Thù lao năm mươi triệu tệ rất cao, đây là giá mà chủ tịch đưa ra để mua mạngsống của mình.An Như Cố suy nghĩ một chút, đồng ý: "Được."- ----