Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 218

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Hứa Hãn chìm đắm trong thế giới của chính mình, không thể thoát ra được,hoàn toàn quên mất còn có An Như Cố chưa lên tiếng.Những người có mặt ở đó đều hướng ánh mắt về phía An Như Cố, người có thểbắt được Phương Nhược Thủy há lại là người tầm thường?Quả nhiên, An Như Cố im lặng hồi lâu, chủ động lên tiếng: “Thực ra, chuyệncủa ông, tôi có chút manh mối.”Trước đó cô đã tính toán số mệnh của Hứa Hãn, người này phẩm hạnh cũng coinhư không tệ, không làm chuyện xấu xa, lần này là tai bay vạ gió, có thể ra taygiúp đỡ.Lý do cô tính toán trước, là bởi vì không muốn giúp người xấu làm việc xấu.Làm như vậy không chỉ tổn hại đến đức hạnh, mà quan trọng nhất là, không thểvượt qua được rào cản trong lòng.Mấy ngày nay, tiếp xúc với những người trong giới huyền môn, cô bất ngờ pháthiện ra mình và bọn họ không giống nhau.Những người có thiên phú thường nhạy cảm với sự thay đổi và tồn tại của từtrường. Nhưng cô thì khác, cô có thể trực tiếp nhìn thấy sự d.a.o động nănglượng do từ trường mang lại.Ví dụ như lần trước ở tòa nhà Trường Cửu, âm khí dày đặc khiến cả tòa nhà rơivào tuyệt cảnh, la bàn đối mặt với từ trường phức tạp đã hoàn toàn mất tácdụng, hồ ly tinh theo bản năng cảm thấy nguy hiểm nên không muốn giángxuống. Những người khác chỉ có thể thông qua pháp khí chưa mất tác dụng, chủđộng tìm kiếm trấn vật có thể tạo ra sự cộng hưởng năng lượng với pháp khí.Tuy nhiên, trong mắt An Như Cố, thế giới này lại khác biệt, âm khí nồng nặcđen kịt như thể có hình dạng, lan ra từ lòng bàn chân, càng xuống dưới càngđậm đặc, chứng tỏ trấn vật nằm ở dưới lòng đất.Giờ phút này, đối mặt với Hứa Hãn đang mắc bệnh nặng, cô cũng có thể nhìnthấy một số thứ kỳ lạ mà người khác không nhìn thấy.Khí tức trên người ông ta rất hỗn loạn, hơi thở nhàn nhạt thoát ra khỏi cơ thểông ta, không biết trôi dạt về phương nào.An Như Cố thu hồi tầm mắt, nói: “Cho tôi xin chút chu sa và giấy vàng, tôi vẽmột lá bùa truy tung, xem thử vận khí và tuổi thọ của ông rốt cuộc đã chạy điđâu.”Trong số những người trong giới huyền môn có mặt ở đó có người mang theochu sa và giấy vàng, lập tức đưa cho cô.Bởi vì việc mời thần là một chuyện rất bí mật, An Như Cố tìm một căn phòngyên tĩnh, tự mình vẽ bùa, sau đó mang ra ngoài.An Như Cố thúc giục lá bùa, lá bùa bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, bắt đầu cháytừ dưới lên trên, chỗ nào bị thiêu đốt thì màu sắc càng ngày càng đậm. Cuốicùng, ngọn lửa vô hình đã nuốt chửng lá bùa.An Như Cố nhắm mắt lại, một khung cảnh đột nhiên hiện lên trong đầu cô.Đó là một căn hộ chật hẹp, trên mặt đất có rất nhiều đồ đạc lộn xộn, căn phòngrất bừa bộn.Ở ngay chính giữa, lại là một linh đường!Linh đường được bài trí rất đơn giản, xung quanh bày biện tùy ý những vònghoa tang, ở giữa viết một chữ “Điếu” to đùng, hai bên treo câu đối, phía trướcđặt bàn thờ, trên bàn thờ bày ba quả táo làm lễ vật, hai bên đốt nến.Và ở vị trí chính giữa là một bức ảnh.Khi nhìn rõ bức ảnh, An Như Cố sững sờ.Người trong ảnh đeo kính, khí chất nho nhã, trông giống hệt Hứa Hãn bên cạnhcô.—— Người được lập linh đường lại chính là Hứa Hãn!An Như Cố mở to hai mắt, cúi đầu xuống, trầm ngâm suy nghĩ, thì ra là ngườisống bị lập linh đường…Những người khác lần lượt hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe nói đến bùa truy tung?Là do cô tự sáng tạo ra sao?”“Năng lực của bùa tự sáng tạo rất nhỏ, không thể nào truy tìm được tà ma.”Vừa rồi Hứa Hãn đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng lá bùa tự bốc cháy, lúc nàycoi An Như Cố là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vô cùng mong đợi: “Đại sư,cô đã nhìn ra gì rồi?”An Như Cố khẽ thở dài, nói ra một câu động trời: “Ông bị người ta lập linhđường rồi!”Hứa Hãn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích, một luồng khí lạnhlan ra toàn thân: “Tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây, sao lại có người lập linh đườngcho tôi?!”Những người khác thì bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là người sống bị lập linh đường!Thấy Hứa Hãn không hiểu, bọn họ bèn giải thích: “Người sống bị lập linhđường, đúng như tên gọi, là khi người đó còn sống, lại bị người ta lập linhđường. Chuyện này không chỉ rất xui xẻo, mà còn có thể mê hoặc âm sai, khiếnbọn họ tưởng rằng người đó sắp chết, từ đó cướp đi tuổi thọ, vận khí… củangười đó, cho nên ông mới già đi sau một đêm.”“Đã nhiều năm rồi không gặp chuyện độc ác như vậy, rốt cuộc là kẻ bất lươngnào làm ra loại chuyện này?”“Đúng vậy, bây giờ có thể mê hoặc âm sai, nhưng giấy không gói được lửa, đợiđến lúc sự việc bị phát hiện, sẽ tổn hại rất lớn đến âm đức, sau này sẽ bị đàyxuống làm súc sinh!”

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Hứa Hãn chìm đắm trong thế giới của chính mình, không thể thoát ra được,hoàn toàn quên mất còn có An Như Cố chưa lên tiếng.Những người có mặt ở đó đều hướng ánh mắt về phía An Như Cố, người có thểbắt được Phương Nhược Thủy há lại là người tầm thường?Quả nhiên, An Như Cố im lặng hồi lâu, chủ động lên tiếng: “Thực ra, chuyệncủa ông, tôi có chút manh mối.”Trước đó cô đã tính toán số mệnh của Hứa Hãn, người này phẩm hạnh cũng coinhư không tệ, không làm chuyện xấu xa, lần này là tai bay vạ gió, có thể ra taygiúp đỡ.Lý do cô tính toán trước, là bởi vì không muốn giúp người xấu làm việc xấu.Làm như vậy không chỉ tổn hại đến đức hạnh, mà quan trọng nhất là, không thểvượt qua được rào cản trong lòng.Mấy ngày nay, tiếp xúc với những người trong giới huyền môn, cô bất ngờ pháthiện ra mình và bọn họ không giống nhau.Những người có thiên phú thường nhạy cảm với sự thay đổi và tồn tại của từtrường. Nhưng cô thì khác, cô có thể trực tiếp nhìn thấy sự d.a.o động nănglượng do từ trường mang lại.Ví dụ như lần trước ở tòa nhà Trường Cửu, âm khí dày đặc khiến cả tòa nhà rơivào tuyệt cảnh, la bàn đối mặt với từ trường phức tạp đã hoàn toàn mất tácdụng, hồ ly tinh theo bản năng cảm thấy nguy hiểm nên không muốn giángxuống. Những người khác chỉ có thể thông qua pháp khí chưa mất tác dụng, chủđộng tìm kiếm trấn vật có thể tạo ra sự cộng hưởng năng lượng với pháp khí.Tuy nhiên, trong mắt An Như Cố, thế giới này lại khác biệt, âm khí nồng nặcđen kịt như thể có hình dạng, lan ra từ lòng bàn chân, càng xuống dưới càngđậm đặc, chứng tỏ trấn vật nằm ở dưới lòng đất.Giờ phút này, đối mặt với Hứa Hãn đang mắc bệnh nặng, cô cũng có thể nhìnthấy một số thứ kỳ lạ mà người khác không nhìn thấy.Khí tức trên người ông ta rất hỗn loạn, hơi thở nhàn nhạt thoát ra khỏi cơ thểông ta, không biết trôi dạt về phương nào.An Như Cố thu hồi tầm mắt, nói: “Cho tôi xin chút chu sa và giấy vàng, tôi vẽmột lá bùa truy tung, xem thử vận khí và tuổi thọ của ông rốt cuộc đã chạy điđâu.”Trong số những người trong giới huyền môn có mặt ở đó có người mang theochu sa và giấy vàng, lập tức đưa cho cô.Bởi vì việc mời thần là một chuyện rất bí mật, An Như Cố tìm một căn phòngyên tĩnh, tự mình vẽ bùa, sau đó mang ra ngoài.An Như Cố thúc giục lá bùa, lá bùa bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, bắt đầu cháytừ dưới lên trên, chỗ nào bị thiêu đốt thì màu sắc càng ngày càng đậm. Cuốicùng, ngọn lửa vô hình đã nuốt chửng lá bùa.An Như Cố nhắm mắt lại, một khung cảnh đột nhiên hiện lên trong đầu cô.Đó là một căn hộ chật hẹp, trên mặt đất có rất nhiều đồ đạc lộn xộn, căn phòngrất bừa bộn.Ở ngay chính giữa, lại là một linh đường!Linh đường được bài trí rất đơn giản, xung quanh bày biện tùy ý những vònghoa tang, ở giữa viết một chữ “Điếu” to đùng, hai bên treo câu đối, phía trướcđặt bàn thờ, trên bàn thờ bày ba quả táo làm lễ vật, hai bên đốt nến.Và ở vị trí chính giữa là một bức ảnh.Khi nhìn rõ bức ảnh, An Như Cố sững sờ.Người trong ảnh đeo kính, khí chất nho nhã, trông giống hệt Hứa Hãn bên cạnhcô.—— Người được lập linh đường lại chính là Hứa Hãn!An Như Cố mở to hai mắt, cúi đầu xuống, trầm ngâm suy nghĩ, thì ra là ngườisống bị lập linh đường…Những người khác lần lượt hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe nói đến bùa truy tung?Là do cô tự sáng tạo ra sao?”“Năng lực của bùa tự sáng tạo rất nhỏ, không thể nào truy tìm được tà ma.”Vừa rồi Hứa Hãn đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng lá bùa tự bốc cháy, lúc nàycoi An Như Cố là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vô cùng mong đợi: “Đại sư,cô đã nhìn ra gì rồi?”An Như Cố khẽ thở dài, nói ra một câu động trời: “Ông bị người ta lập linhđường rồi!”Hứa Hãn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích, một luồng khí lạnhlan ra toàn thân: “Tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây, sao lại có người lập linh đườngcho tôi?!”Những người khác thì bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là người sống bị lập linh đường!Thấy Hứa Hãn không hiểu, bọn họ bèn giải thích: “Người sống bị lập linhđường, đúng như tên gọi, là khi người đó còn sống, lại bị người ta lập linhđường. Chuyện này không chỉ rất xui xẻo, mà còn có thể mê hoặc âm sai, khiếnbọn họ tưởng rằng người đó sắp chết, từ đó cướp đi tuổi thọ, vận khí… củangười đó, cho nên ông mới già đi sau một đêm.”“Đã nhiều năm rồi không gặp chuyện độc ác như vậy, rốt cuộc là kẻ bất lươngnào làm ra loại chuyện này?”“Đúng vậy, bây giờ có thể mê hoặc âm sai, nhưng giấy không gói được lửa, đợiđến lúc sự việc bị phát hiện, sẽ tổn hại rất lớn đến âm đức, sau này sẽ bị đàyxuống làm súc sinh!”

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Hứa Hãn chìm đắm trong thế giới của chính mình, không thể thoát ra được,hoàn toàn quên mất còn có An Như Cố chưa lên tiếng.Những người có mặt ở đó đều hướng ánh mắt về phía An Như Cố, người có thểbắt được Phương Nhược Thủy há lại là người tầm thường?Quả nhiên, An Như Cố im lặng hồi lâu, chủ động lên tiếng: “Thực ra, chuyệncủa ông, tôi có chút manh mối.”Trước đó cô đã tính toán số mệnh của Hứa Hãn, người này phẩm hạnh cũng coinhư không tệ, không làm chuyện xấu xa, lần này là tai bay vạ gió, có thể ra taygiúp đỡ.Lý do cô tính toán trước, là bởi vì không muốn giúp người xấu làm việc xấu.Làm như vậy không chỉ tổn hại đến đức hạnh, mà quan trọng nhất là, không thểvượt qua được rào cản trong lòng.Mấy ngày nay, tiếp xúc với những người trong giới huyền môn, cô bất ngờ pháthiện ra mình và bọn họ không giống nhau.Những người có thiên phú thường nhạy cảm với sự thay đổi và tồn tại của từtrường. Nhưng cô thì khác, cô có thể trực tiếp nhìn thấy sự d.a.o động nănglượng do từ trường mang lại.Ví dụ như lần trước ở tòa nhà Trường Cửu, âm khí dày đặc khiến cả tòa nhà rơivào tuyệt cảnh, la bàn đối mặt với từ trường phức tạp đã hoàn toàn mất tácdụng, hồ ly tinh theo bản năng cảm thấy nguy hiểm nên không muốn giángxuống. Những người khác chỉ có thể thông qua pháp khí chưa mất tác dụng, chủđộng tìm kiếm trấn vật có thể tạo ra sự cộng hưởng năng lượng với pháp khí.Tuy nhiên, trong mắt An Như Cố, thế giới này lại khác biệt, âm khí nồng nặcđen kịt như thể có hình dạng, lan ra từ lòng bàn chân, càng xuống dưới càngđậm đặc, chứng tỏ trấn vật nằm ở dưới lòng đất.Giờ phút này, đối mặt với Hứa Hãn đang mắc bệnh nặng, cô cũng có thể nhìnthấy một số thứ kỳ lạ mà người khác không nhìn thấy.Khí tức trên người ông ta rất hỗn loạn, hơi thở nhàn nhạt thoát ra khỏi cơ thểông ta, không biết trôi dạt về phương nào.An Như Cố thu hồi tầm mắt, nói: “Cho tôi xin chút chu sa và giấy vàng, tôi vẽmột lá bùa truy tung, xem thử vận khí và tuổi thọ của ông rốt cuộc đã chạy điđâu.”Trong số những người trong giới huyền môn có mặt ở đó có người mang theochu sa và giấy vàng, lập tức đưa cho cô.Bởi vì việc mời thần là một chuyện rất bí mật, An Như Cố tìm một căn phòngyên tĩnh, tự mình vẽ bùa, sau đó mang ra ngoài.An Như Cố thúc giục lá bùa, lá bùa bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, bắt đầu cháytừ dưới lên trên, chỗ nào bị thiêu đốt thì màu sắc càng ngày càng đậm. Cuốicùng, ngọn lửa vô hình đã nuốt chửng lá bùa.An Như Cố nhắm mắt lại, một khung cảnh đột nhiên hiện lên trong đầu cô.Đó là một căn hộ chật hẹp, trên mặt đất có rất nhiều đồ đạc lộn xộn, căn phòngrất bừa bộn.Ở ngay chính giữa, lại là một linh đường!Linh đường được bài trí rất đơn giản, xung quanh bày biện tùy ý những vònghoa tang, ở giữa viết một chữ “Điếu” to đùng, hai bên treo câu đối, phía trướcđặt bàn thờ, trên bàn thờ bày ba quả táo làm lễ vật, hai bên đốt nến.Và ở vị trí chính giữa là một bức ảnh.Khi nhìn rõ bức ảnh, An Như Cố sững sờ.Người trong ảnh đeo kính, khí chất nho nhã, trông giống hệt Hứa Hãn bên cạnhcô.—— Người được lập linh đường lại chính là Hứa Hãn!An Như Cố mở to hai mắt, cúi đầu xuống, trầm ngâm suy nghĩ, thì ra là ngườisống bị lập linh đường…Những người khác lần lượt hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe nói đến bùa truy tung?Là do cô tự sáng tạo ra sao?”“Năng lực của bùa tự sáng tạo rất nhỏ, không thể nào truy tìm được tà ma.”Vừa rồi Hứa Hãn đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng lá bùa tự bốc cháy, lúc nàycoi An Như Cố là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vô cùng mong đợi: “Đại sư,cô đã nhìn ra gì rồi?”An Như Cố khẽ thở dài, nói ra một câu động trời: “Ông bị người ta lập linhđường rồi!”Hứa Hãn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích, một luồng khí lạnhlan ra toàn thân: “Tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây, sao lại có người lập linh đườngcho tôi?!”Những người khác thì bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là người sống bị lập linh đường!Thấy Hứa Hãn không hiểu, bọn họ bèn giải thích: “Người sống bị lập linhđường, đúng như tên gọi, là khi người đó còn sống, lại bị người ta lập linhđường. Chuyện này không chỉ rất xui xẻo, mà còn có thể mê hoặc âm sai, khiếnbọn họ tưởng rằng người đó sắp chết, từ đó cướp đi tuổi thọ, vận khí… củangười đó, cho nên ông mới già đi sau một đêm.”“Đã nhiều năm rồi không gặp chuyện độc ác như vậy, rốt cuộc là kẻ bất lươngnào làm ra loại chuyện này?”“Đúng vậy, bây giờ có thể mê hoặc âm sai, nhưng giấy không gói được lửa, đợiđến lúc sự việc bị phát hiện, sẽ tổn hại rất lớn đến âm đức, sau này sẽ bị đàyxuống làm súc sinh!”

Chương 218