Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 233

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… 【Hả? Hôm nay là thứ Tư, sao streamer lại đột nhiên phát sóng?】【Định nghĩa lại thứ Tư!】【Streamer lười biếng mỗi tháng chỉ livestream ba ngày cuối cùng cũng siêngnăng rồi, đáng mừng đáng mừng!】【Chào mừng ba người xui xẻo của ngày hôm nay.】【Không đúng, mọi người mau nhìn tiêu đề kìa, tiêu đề hôm nay không phải làxem bói, mà là tìm kiếm mộ cổ.】An Như Cố khẽ gật đầu: "Hôm nay không xem bói, người bên cạnh tôi là giáosư của đội khảo cổ, chúng tôi đến để tìm kiếm một ngôi mộ cổ."Giáo sư Trương mỉm cười thân thiện, chủ động chào hỏi mọi người trong phònglivestream: "Xin chào mọi người."Phòng livestream lập tức trở nên náo nhiệt.【Ông lão này là ai vậy? Không quen biết.】【Chết tiệt, đây chẳng phải là giáo sư Trương nổi tiếng sao?】【Ông ấy là nhân vật tai to mặt lớn trong ngành khảo cổ, từng tham gia khaiquật vô số ngôi mộ nổi tiếng. Học trò ngành khảo cổ xin được bái kiến sưphụ.】【Giáo sư ngành khảo cổ và streamer xem bói ở cùng nhau, quả thực là màn kếthợp trong mơ.】【Chờ chút, streamer còn biết tìm mộ cổ nữa sao? Trời ạ, cô ấy là "lục giácchiến sĩ" (ý chỉ người toàn năng)!】An Như Cố chọn một số bình luận để trả lời: "Ngôi mộ cổ này chắc hẳn ở gầnđây, đã bị những kẻ trộm mộ ghé thăm, cần được khai quật khẩn cấp. Còn vềviệc có tìm thấy hay không, tôi cũng không dám chắc chắn, cần phải đến hiệntrường xem xét đã."Sau đó, An Như Cố đi theo đội khảo cổ vào thôn Hắc Thủy.Cô học rất nhiều thứ, đọc qua rất nhiều loại sách kỳ lạ, tuy chưa từng đào trộmmộ, nhưng cũng biết một số kiến thức liên quan đến lăng mộ.Cô không lập tức đi tìm mộ cổ, mà tìm đến những người dân thôn Hắc Thủyđang ngồi tán gẫu dưới gốc cây đầu làng.Đây là "hỏi" trong phương pháp tìm mộ "vọng văn vấn thiết" (nhìn, nghe, hỏi,xem xét).Không ai hiểu rõ chuyện ở địa phương bằng người dân địa phương.Những người dân làng này hầu hết đều là người trung niên và người già, đangngồi trò chuyện rôm rả."Xin lỗi đã làm phiền mọi người, trong thôn có truyền thuyết gì về lăng mộ haykhông?"Người dân nhìn nhau, thấy họ ăn mặc lịch sự, khí chất bất phàm nên nghiêm túchẳn lên."Không biết, chưa từng nghe người trong nhà nói qua.""Thôn chúng tôi nghèo rớt mùng tơi, nếu có lăng mộ thì đã bị đào hết từ lâurồi."Mọi người trong đội khảo cổ nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, xem ranhững người dân làng này biết rất ít thông tin.Lúc này, một bà cụ cầm quạt mo phẩy phẩy, giọng khàn khàn nói: "Tôi nghe nóithằng Lưu Manh ở đầu làng với hai đứa em trai nó bị đưa đi bệnh viện rồi, cóphải mấy người đến vì chuyện này không?"An Như Cố gật đầu: "Vâng ạ."Bà cụ thở dài một hơi: "Thằng Lưu Manh ngày thường đi làm thuê ở thành phố,tháng trước dẫn bạn bè về nhà, không biết làm gì mà lén lút bí mật. Tôi đã cảmthấy có gì đó không ổn, quả nhiên là xảy ra chuyện. Thôn chúng tôi đúng là cómột câu chuyện liên quan đến mộ."Mọi người trong đội khảo cổ nghe vậy, mắt sáng rực lên."Là chuyện gì?""Phiền bà kể cho chúng tôi nghe một chút, chuyện này rất quan trọng."Mọi người đều nghĩ rằng mình sẽ được nghe những thông tin chi tiết về ngôimộ, ví dụ như phương hướng.Kết quả, lời bà cụ nói khiến họ suýt chút nữa thì rớt cằm."Thôn chúng tôi có một ngôi mộ thần tiên!"Bà mím môi, nói: "Nghe nói có một đôi thần tiên yêu nhau, nhưng lại phạmphải thiên điều, nên buộc phải chia lìa. Sau đó, họ đến thôn Hắc Thủy chúng tôitự vẫn, được chôn cất ở đây, tất cả những ai đi tìm mộ thần tiên đều sẽ chết, vìvậy người trong thôn chúng tôi chưa bao giờ đi tìm mộ thần tiên."Mọi người trong đội khảo cổ: "..."Khán giả trong phòng livestream: "..."【Thần tiên mà cũng là kẻ si tình, chạy xuống trần gian để tự vẫn sao? Rõ rànglà thần tiên từ bi, sao lại g.i.ế.c người? Đây là ác ma thì có.】【Không phải là bà cụ xem phim truyền hình rồi bịa ra đấy chứ?】Bà cụ suy nghĩ một chút, thở dài: "Tôi thấy thằng Lưu Manh kia chắc chắn là đitìm mộ thần tiên rồi, đáng đời, không nghe lời người già, thiệt thân là đúng."Mọi người lại hỏi thêm một số chuyện, phát hiện toàn là chuyện vụn vặt, hìnhnhư không có manh mối gì, liền cảm ơn bà cụ rồi quay người rời đi.Giáo sư Trương dẫn An Như Cố đến ngôi nhà mà họ thuê ở thôn Hắc Thủy, đâylà một ngôi nhà cổ không người ở, là của nhà trưởng thôn.Trước đó, khi đến đây, họ đều ở lại đây để nghỉ ngơi. Dù sao thì đường núiquanh co khúc khuỷu, đi bộ cả ngày trời cũng không hết nổi một phần mườiquãng đường.Họ đã chuẩn bị tinh thần ở lại đây ba đến năm tháng.An Như Cố đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân xuống, lúc này, giáo sư Trương bêncạnh hỏi: "Mọi người đã có manh mối gì chưa?"Các học trò của ông xúm lại bàn tán: "Em nghi ngờ ngôi mộ thần tiên kia chínhlà lăng mộ mà chúng ta đang tìm kiếm, ba người dân kia có lẽ là biết truyềnthuyết này nên mới đi tìm mộ thần tiên.""Em cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ nơi này thật sự có thần tiên sao?""Sao có thể chứ? Cậu xem phim tiên hiệp nhiều quá rồi đấy."An Như Cố ngẩng đầu, nói với giáo sư Trương: "Thực ra tôi cũng cho rằng đókhông phải là mộ thần tiên, rất có thể là "tam nhân thành hổ" (ba người nói cócọp, ý chỉ tin đồn thất thiệt), tin đồn càng truyền càng thổi phồng sự việc. Có lẽban đầu, đó chỉ là một gia đình giàu có nào đó được chôn cất ở đây."Giáo sư Trương gật đầu: "... Có khả năng."

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… 【Hả? Hôm nay là thứ Tư, sao streamer lại đột nhiên phát sóng?】【Định nghĩa lại thứ Tư!】【Streamer lười biếng mỗi tháng chỉ livestream ba ngày cuối cùng cũng siêngnăng rồi, đáng mừng đáng mừng!】【Chào mừng ba người xui xẻo của ngày hôm nay.】【Không đúng, mọi người mau nhìn tiêu đề kìa, tiêu đề hôm nay không phải làxem bói, mà là tìm kiếm mộ cổ.】An Như Cố khẽ gật đầu: "Hôm nay không xem bói, người bên cạnh tôi là giáosư của đội khảo cổ, chúng tôi đến để tìm kiếm một ngôi mộ cổ."Giáo sư Trương mỉm cười thân thiện, chủ động chào hỏi mọi người trong phònglivestream: "Xin chào mọi người."Phòng livestream lập tức trở nên náo nhiệt.【Ông lão này là ai vậy? Không quen biết.】【Chết tiệt, đây chẳng phải là giáo sư Trương nổi tiếng sao?】【Ông ấy là nhân vật tai to mặt lớn trong ngành khảo cổ, từng tham gia khaiquật vô số ngôi mộ nổi tiếng. Học trò ngành khảo cổ xin được bái kiến sưphụ.】【Giáo sư ngành khảo cổ và streamer xem bói ở cùng nhau, quả thực là màn kếthợp trong mơ.】【Chờ chút, streamer còn biết tìm mộ cổ nữa sao? Trời ạ, cô ấy là "lục giácchiến sĩ" (ý chỉ người toàn năng)!】An Như Cố chọn một số bình luận để trả lời: "Ngôi mộ cổ này chắc hẳn ở gầnđây, đã bị những kẻ trộm mộ ghé thăm, cần được khai quật khẩn cấp. Còn vềviệc có tìm thấy hay không, tôi cũng không dám chắc chắn, cần phải đến hiệntrường xem xét đã."Sau đó, An Như Cố đi theo đội khảo cổ vào thôn Hắc Thủy.Cô học rất nhiều thứ, đọc qua rất nhiều loại sách kỳ lạ, tuy chưa từng đào trộmmộ, nhưng cũng biết một số kiến thức liên quan đến lăng mộ.Cô không lập tức đi tìm mộ cổ, mà tìm đến những người dân thôn Hắc Thủyđang ngồi tán gẫu dưới gốc cây đầu làng.Đây là "hỏi" trong phương pháp tìm mộ "vọng văn vấn thiết" (nhìn, nghe, hỏi,xem xét).Không ai hiểu rõ chuyện ở địa phương bằng người dân địa phương.Những người dân làng này hầu hết đều là người trung niên và người già, đangngồi trò chuyện rôm rả."Xin lỗi đã làm phiền mọi người, trong thôn có truyền thuyết gì về lăng mộ haykhông?"Người dân nhìn nhau, thấy họ ăn mặc lịch sự, khí chất bất phàm nên nghiêm túchẳn lên."Không biết, chưa từng nghe người trong nhà nói qua.""Thôn chúng tôi nghèo rớt mùng tơi, nếu có lăng mộ thì đã bị đào hết từ lâurồi."Mọi người trong đội khảo cổ nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, xem ranhững người dân làng này biết rất ít thông tin.Lúc này, một bà cụ cầm quạt mo phẩy phẩy, giọng khàn khàn nói: "Tôi nghe nóithằng Lưu Manh ở đầu làng với hai đứa em trai nó bị đưa đi bệnh viện rồi, cóphải mấy người đến vì chuyện này không?"An Như Cố gật đầu: "Vâng ạ."Bà cụ thở dài một hơi: "Thằng Lưu Manh ngày thường đi làm thuê ở thành phố,tháng trước dẫn bạn bè về nhà, không biết làm gì mà lén lút bí mật. Tôi đã cảmthấy có gì đó không ổn, quả nhiên là xảy ra chuyện. Thôn chúng tôi đúng là cómột câu chuyện liên quan đến mộ."Mọi người trong đội khảo cổ nghe vậy, mắt sáng rực lên."Là chuyện gì?""Phiền bà kể cho chúng tôi nghe một chút, chuyện này rất quan trọng."Mọi người đều nghĩ rằng mình sẽ được nghe những thông tin chi tiết về ngôimộ, ví dụ như phương hướng.Kết quả, lời bà cụ nói khiến họ suýt chút nữa thì rớt cằm."Thôn chúng tôi có một ngôi mộ thần tiên!"Bà mím môi, nói: "Nghe nói có một đôi thần tiên yêu nhau, nhưng lại phạmphải thiên điều, nên buộc phải chia lìa. Sau đó, họ đến thôn Hắc Thủy chúng tôitự vẫn, được chôn cất ở đây, tất cả những ai đi tìm mộ thần tiên đều sẽ chết, vìvậy người trong thôn chúng tôi chưa bao giờ đi tìm mộ thần tiên."Mọi người trong đội khảo cổ: "..."Khán giả trong phòng livestream: "..."【Thần tiên mà cũng là kẻ si tình, chạy xuống trần gian để tự vẫn sao? Rõ rànglà thần tiên từ bi, sao lại g.i.ế.c người? Đây là ác ma thì có.】【Không phải là bà cụ xem phim truyền hình rồi bịa ra đấy chứ?】Bà cụ suy nghĩ một chút, thở dài: "Tôi thấy thằng Lưu Manh kia chắc chắn là đitìm mộ thần tiên rồi, đáng đời, không nghe lời người già, thiệt thân là đúng."Mọi người lại hỏi thêm một số chuyện, phát hiện toàn là chuyện vụn vặt, hìnhnhư không có manh mối gì, liền cảm ơn bà cụ rồi quay người rời đi.Giáo sư Trương dẫn An Như Cố đến ngôi nhà mà họ thuê ở thôn Hắc Thủy, đâylà một ngôi nhà cổ không người ở, là của nhà trưởng thôn.Trước đó, khi đến đây, họ đều ở lại đây để nghỉ ngơi. Dù sao thì đường núiquanh co khúc khuỷu, đi bộ cả ngày trời cũng không hết nổi một phần mườiquãng đường.Họ đã chuẩn bị tinh thần ở lại đây ba đến năm tháng.An Như Cố đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân xuống, lúc này, giáo sư Trương bêncạnh hỏi: "Mọi người đã có manh mối gì chưa?"Các học trò của ông xúm lại bàn tán: "Em nghi ngờ ngôi mộ thần tiên kia chínhlà lăng mộ mà chúng ta đang tìm kiếm, ba người dân kia có lẽ là biết truyềnthuyết này nên mới đi tìm mộ thần tiên.""Em cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ nơi này thật sự có thần tiên sao?""Sao có thể chứ? Cậu xem phim tiên hiệp nhiều quá rồi đấy."An Như Cố ngẩng đầu, nói với giáo sư Trương: "Thực ra tôi cũng cho rằng đókhông phải là mộ thần tiên, rất có thể là "tam nhân thành hổ" (ba người nói cócọp, ý chỉ tin đồn thất thiệt), tin đồn càng truyền càng thổi phồng sự việc. Có lẽban đầu, đó chỉ là một gia đình giàu có nào đó được chôn cất ở đây."Giáo sư Trương gật đầu: "... Có khả năng."

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… 【Hả? Hôm nay là thứ Tư, sao streamer lại đột nhiên phát sóng?】【Định nghĩa lại thứ Tư!】【Streamer lười biếng mỗi tháng chỉ livestream ba ngày cuối cùng cũng siêngnăng rồi, đáng mừng đáng mừng!】【Chào mừng ba người xui xẻo của ngày hôm nay.】【Không đúng, mọi người mau nhìn tiêu đề kìa, tiêu đề hôm nay không phải làxem bói, mà là tìm kiếm mộ cổ.】An Như Cố khẽ gật đầu: "Hôm nay không xem bói, người bên cạnh tôi là giáosư của đội khảo cổ, chúng tôi đến để tìm kiếm một ngôi mộ cổ."Giáo sư Trương mỉm cười thân thiện, chủ động chào hỏi mọi người trong phònglivestream: "Xin chào mọi người."Phòng livestream lập tức trở nên náo nhiệt.【Ông lão này là ai vậy? Không quen biết.】【Chết tiệt, đây chẳng phải là giáo sư Trương nổi tiếng sao?】【Ông ấy là nhân vật tai to mặt lớn trong ngành khảo cổ, từng tham gia khaiquật vô số ngôi mộ nổi tiếng. Học trò ngành khảo cổ xin được bái kiến sưphụ.】【Giáo sư ngành khảo cổ và streamer xem bói ở cùng nhau, quả thực là màn kếthợp trong mơ.】【Chờ chút, streamer còn biết tìm mộ cổ nữa sao? Trời ạ, cô ấy là "lục giácchiến sĩ" (ý chỉ người toàn năng)!】An Như Cố chọn một số bình luận để trả lời: "Ngôi mộ cổ này chắc hẳn ở gầnđây, đã bị những kẻ trộm mộ ghé thăm, cần được khai quật khẩn cấp. Còn vềviệc có tìm thấy hay không, tôi cũng không dám chắc chắn, cần phải đến hiệntrường xem xét đã."Sau đó, An Như Cố đi theo đội khảo cổ vào thôn Hắc Thủy.Cô học rất nhiều thứ, đọc qua rất nhiều loại sách kỳ lạ, tuy chưa từng đào trộmmộ, nhưng cũng biết một số kiến thức liên quan đến lăng mộ.Cô không lập tức đi tìm mộ cổ, mà tìm đến những người dân thôn Hắc Thủyđang ngồi tán gẫu dưới gốc cây đầu làng.Đây là "hỏi" trong phương pháp tìm mộ "vọng văn vấn thiết" (nhìn, nghe, hỏi,xem xét).Không ai hiểu rõ chuyện ở địa phương bằng người dân địa phương.Những người dân làng này hầu hết đều là người trung niên và người già, đangngồi trò chuyện rôm rả."Xin lỗi đã làm phiền mọi người, trong thôn có truyền thuyết gì về lăng mộ haykhông?"Người dân nhìn nhau, thấy họ ăn mặc lịch sự, khí chất bất phàm nên nghiêm túchẳn lên."Không biết, chưa từng nghe người trong nhà nói qua.""Thôn chúng tôi nghèo rớt mùng tơi, nếu có lăng mộ thì đã bị đào hết từ lâurồi."Mọi người trong đội khảo cổ nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, xem ranhững người dân làng này biết rất ít thông tin.Lúc này, một bà cụ cầm quạt mo phẩy phẩy, giọng khàn khàn nói: "Tôi nghe nóithằng Lưu Manh ở đầu làng với hai đứa em trai nó bị đưa đi bệnh viện rồi, cóphải mấy người đến vì chuyện này không?"An Như Cố gật đầu: "Vâng ạ."Bà cụ thở dài một hơi: "Thằng Lưu Manh ngày thường đi làm thuê ở thành phố,tháng trước dẫn bạn bè về nhà, không biết làm gì mà lén lút bí mật. Tôi đã cảmthấy có gì đó không ổn, quả nhiên là xảy ra chuyện. Thôn chúng tôi đúng là cómột câu chuyện liên quan đến mộ."Mọi người trong đội khảo cổ nghe vậy, mắt sáng rực lên."Là chuyện gì?""Phiền bà kể cho chúng tôi nghe một chút, chuyện này rất quan trọng."Mọi người đều nghĩ rằng mình sẽ được nghe những thông tin chi tiết về ngôimộ, ví dụ như phương hướng.Kết quả, lời bà cụ nói khiến họ suýt chút nữa thì rớt cằm."Thôn chúng tôi có một ngôi mộ thần tiên!"Bà mím môi, nói: "Nghe nói có một đôi thần tiên yêu nhau, nhưng lại phạmphải thiên điều, nên buộc phải chia lìa. Sau đó, họ đến thôn Hắc Thủy chúng tôitự vẫn, được chôn cất ở đây, tất cả những ai đi tìm mộ thần tiên đều sẽ chết, vìvậy người trong thôn chúng tôi chưa bao giờ đi tìm mộ thần tiên."Mọi người trong đội khảo cổ: "..."Khán giả trong phòng livestream: "..."【Thần tiên mà cũng là kẻ si tình, chạy xuống trần gian để tự vẫn sao? Rõ rànglà thần tiên từ bi, sao lại g.i.ế.c người? Đây là ác ma thì có.】【Không phải là bà cụ xem phim truyền hình rồi bịa ra đấy chứ?】Bà cụ suy nghĩ một chút, thở dài: "Tôi thấy thằng Lưu Manh kia chắc chắn là đitìm mộ thần tiên rồi, đáng đời, không nghe lời người già, thiệt thân là đúng."Mọi người lại hỏi thêm một số chuyện, phát hiện toàn là chuyện vụn vặt, hìnhnhư không có manh mối gì, liền cảm ơn bà cụ rồi quay người rời đi.Giáo sư Trương dẫn An Như Cố đến ngôi nhà mà họ thuê ở thôn Hắc Thủy, đâylà một ngôi nhà cổ không người ở, là của nhà trưởng thôn.Trước đó, khi đến đây, họ đều ở lại đây để nghỉ ngơi. Dù sao thì đường núiquanh co khúc khuỷu, đi bộ cả ngày trời cũng không hết nổi một phần mườiquãng đường.Họ đã chuẩn bị tinh thần ở lại đây ba đến năm tháng.An Như Cố đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân xuống, lúc này, giáo sư Trương bêncạnh hỏi: "Mọi người đã có manh mối gì chưa?"Các học trò của ông xúm lại bàn tán: "Em nghi ngờ ngôi mộ thần tiên kia chínhlà lăng mộ mà chúng ta đang tìm kiếm, ba người dân kia có lẽ là biết truyềnthuyết này nên mới đi tìm mộ thần tiên.""Em cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ nơi này thật sự có thần tiên sao?""Sao có thể chứ? Cậu xem phim tiên hiệp nhiều quá rồi đấy."An Như Cố ngẩng đầu, nói với giáo sư Trương: "Thực ra tôi cũng cho rằng đókhông phải là mộ thần tiên, rất có thể là "tam nhân thành hổ" (ba người nói cócọp, ý chỉ tin đồn thất thiệt), tin đồn càng truyền càng thổi phồng sự việc. Có lẽban đầu, đó chỉ là một gia đình giàu có nào đó được chôn cất ở đây."Giáo sư Trương gật đầu: "... Có khả năng."

Chương 233