Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…
Chương 264
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… “Ừm… đã sửa xong rồi, ở kia kìa!” Anh Khải vội vàng giơ tay chỉ vào chiếc xemàu đen.Người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen, kiểm tra tình trạngxe, giả vờ thờ ơ hỏi: “Sửa tốt đấy, học ở đâu vậy?”“Học từ sư phụ ạ.”“Sư phụ của anh?”“Học xong cấp hai, cháu không đi học nữa, theo người trong làng học sửa chữaô tô.” Anh Khải thành thật đáp.Nghe vậy, người đàn ông trung niên không kìm được đỏ hoe mắt, ông ấy dờimắt đi: “Học hành quan trọng như vậy, tại sao không đi học?”Anh Khải lại tỏ vẻ thoải mái: “Cháu cũng muốn đi học, nhưng không có tiền,nhà cháu nợ quá nhiều, không đi làm thì không trả nổi nợ.”“Nợ bao nhiêu mà khiến các cháu phải khổ sở như vậy?”“Hai mươi vạn.”Động tác của người đàn ông trung niên khựng lại, ông ấy đút tay vào túi, trongtúi có rất nhiều thẻ ngân hàng, mỗi thẻ đều có đúng hai mươi vạn tệ.Ông ấy rất muốn đưa thẻ cho anh ta, nhưng sau khi mân mê hồi lâu, cuối cùngvẫn không làm gì cả.Thư ký bên cạnh: “???”Sếp sao lại để ý đến một thợ sửa xe bình thường như vậy, đây là hỏi chuyện,hay là điều tra lý lịch?Không chỉ vậy, thợ sửa xe này cũng kỳ lạ. Người ta điều tra lý lịch của anh ta,anh ta vậy mà lại phối hợp.Một người dám hỏi, một người dám đáp.Anh Khải thấy ông ấy hỏi kỹ như vậy, trong lòng đã nắm chắc, xem ra bố anh tathực sự không quên mình. Anh ta nghiến răng, nắm chặt tay, lấy hết can đảmgọi: “Bố ơi, bố còn nhớ con không?”Thư ký: “???”Cái gì vậy? Đang nói chuyện tự dưng nhận bố?Anh ta nhìn thợ sửa xe bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật thời tiền sử, anh tađây là biết sếp không có con, nên muốn làm con nuôi?Làm sao sếp có thể đồng ý được?Nếu muốn nhận con nuôi, cũng phải nhận anh ta - người đã theo sếp nhiều năm!Thế nhưng, vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đang nghiêng người bỗng runlên như bị sét đánh, ông ấy quay đầu lại, mắt kính đã phủ đầy hơi nước.Người đàn ông trung niên mở miệng, môi run run, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin:“Sao… con biết rồi?”Ông ấy đã già đi rất nhiều so với hồi trẻ, vậy mà anh ta vẫn nhận ra ông ấy?Anh Khải cao to lực lưỡng, giọng nói nghẹn ngào: “Vâng, hôm nay con đi xembói, cô ấy đã nói cho con biết mọi chuyện. Hóa ra bố bị mất trí nhớ, nên bamươi năm nay không về nhà.”Yết hầu người đàn ông trung niên chuyển động, ông ấy khó khăn nói: “Vậy…các con không hận bố sao?”Trước đây, ông ấy đã cố tình đeo khẩu trang trở về quê một chuyến, muốn tìmvợ con.“Ồ, anh nói nhà bà Vương góa phụ à? Bà ấy được con trai đón lên thành phốrồi, khổ cả đời, cuối cùng cũng được hưởng phúc.”“… Tại sao lại gọi bà ấy là góa phụ?”“Chồng bà ấy bỏ đi hơn ba mươi năm rồi, anh thử nói xem, bà ấy không phảigóa phụ thì là gì?”Người đàn ông trung niên chỉ tìm được một chút thông tin ít ỏi ở trong làng,ngoài ra, ông ấy chỉ nghe thấy những lời mắng chửi mình.Thực ra, nếu là ông ấy, ông ấy cũng khó mà tin rằng một người đàn ông bỏ đihơn ba mươi năm vào lúc gia đình khó khăn nhất không phải là bỏ vợ bỏ con.Nghe nhiều rồi, ông ấy càng thêm lo lắng bất an. Khoảng trống hơn ba mươinăm đã tạo ra một vực thẳm ngăn cách ông ấy với vợ con, không thể dùng bấtcứ thứ gì để lấp đầy.Họ chắc chắn rất hận ông ấy!Anh Khải ngẩng đầu, nói: “Không đến mức hận, chúng con đều nghĩ bố gặp tainạn, nên mới không thể trở về.”Người đàn ông trung niên không ngờ họ không hận mình, nước mắt ông ấy tuônrơi: “Bố biết rồi, vậy cô ấy… bây giờ cô ấy thế nào?”Năm đó, khi ông ấy tỉnh lại, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng biết được ôngấy không nhớ gì, liền nói mình là bạn gái của ông ấy.Hóa ra ông ấy là người không có hộ khẩu, lại còn là trẻ mồ côi, đến thành phốcủa cô ấy để làm thuê. Ông ấy yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, liền theo đuổi côấy, hai người đã ở bên nhau nửa năm.Người phụ nữ còn đưa ra đủ loại giấy tờ để chứng minh những gì mình nói.Nhưng ông ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, bạn gái của ông ấy khôngphải là người như vậy, mà phải e thẹn hơn mới đúng, nên ông ấy luôn nghi ngờ.Đến khi người phụ nữ tự xưng là bạn gái của ông ấy nói nên kết hôn rồi, ông ấyliền từ chối, đề nghị chia tay.Ông ấy không hề rung động với cô ta, nói gì đến kết hôn?Ông ấy không hiểu tại sao trước khi mất trí nhớ, mình lại ở bên một người nhưvậy.Trong hơn ba mươi năm mất trí nhớ, ông ấy thường xuyên mơ thấy một người,nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì cả.Ông ấy mơ hồ cảm thấy người đó rất quan trọng, cảm thấy mình nhất định phảinhớ ra, thậm chí còn đập đầu mình, hy vọng có thể sửa chữa cỗ máy không hoạtđộng này.Nhưng dù có đau đớn đến đâu, ông ấy vẫn không thể tìm lại được ký ức ngàyxưa.Mãi đến khi gặp tai nạn xe cộ, ông ấy mới biết đó là người vợ mà ông ấy yêuthương nhất.“Mẹ con mấy năm trước phải phẫu thuật, sức khỏe rất yếu, mỗi ngày đều phảiuống rất nhiều thuốc.”“… Dẫn bố đi gặp cô ấy.”Anh Khải biết dù mẹ anh ta không nói ra, nhưng trong lòng bà ấy luôn nhớ bố.Nếu người đàn ông trung niên tái hôn, Anh Khải chắc chắn sẽ không dẫn ông ấyđi gặp mẹ.Nhưng bây giờ người đàn ông trung niên chưa tái hôn, anh ta hận không thểngay lập tức đưa bố đến trước mặt mẹ, nói với mẹ rằng: Bố đã trở về sau hơn bamươi năm mất tích!
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… “Ừm… đã sửa xong rồi, ở kia kìa!” Anh Khải vội vàng giơ tay chỉ vào chiếc xemàu đen.Người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen, kiểm tra tình trạngxe, giả vờ thờ ơ hỏi: “Sửa tốt đấy, học ở đâu vậy?”“Học từ sư phụ ạ.”“Sư phụ của anh?”“Học xong cấp hai, cháu không đi học nữa, theo người trong làng học sửa chữaô tô.” Anh Khải thành thật đáp.Nghe vậy, người đàn ông trung niên không kìm được đỏ hoe mắt, ông ấy dờimắt đi: “Học hành quan trọng như vậy, tại sao không đi học?”Anh Khải lại tỏ vẻ thoải mái: “Cháu cũng muốn đi học, nhưng không có tiền,nhà cháu nợ quá nhiều, không đi làm thì không trả nổi nợ.”“Nợ bao nhiêu mà khiến các cháu phải khổ sở như vậy?”“Hai mươi vạn.”Động tác của người đàn ông trung niên khựng lại, ông ấy đút tay vào túi, trongtúi có rất nhiều thẻ ngân hàng, mỗi thẻ đều có đúng hai mươi vạn tệ.Ông ấy rất muốn đưa thẻ cho anh ta, nhưng sau khi mân mê hồi lâu, cuối cùngvẫn không làm gì cả.Thư ký bên cạnh: “???”Sếp sao lại để ý đến một thợ sửa xe bình thường như vậy, đây là hỏi chuyện,hay là điều tra lý lịch?Không chỉ vậy, thợ sửa xe này cũng kỳ lạ. Người ta điều tra lý lịch của anh ta,anh ta vậy mà lại phối hợp.Một người dám hỏi, một người dám đáp.Anh Khải thấy ông ấy hỏi kỹ như vậy, trong lòng đã nắm chắc, xem ra bố anh tathực sự không quên mình. Anh ta nghiến răng, nắm chặt tay, lấy hết can đảmgọi: “Bố ơi, bố còn nhớ con không?”Thư ký: “???”Cái gì vậy? Đang nói chuyện tự dưng nhận bố?Anh ta nhìn thợ sửa xe bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật thời tiền sử, anh tađây là biết sếp không có con, nên muốn làm con nuôi?Làm sao sếp có thể đồng ý được?Nếu muốn nhận con nuôi, cũng phải nhận anh ta - người đã theo sếp nhiều năm!Thế nhưng, vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đang nghiêng người bỗng runlên như bị sét đánh, ông ấy quay đầu lại, mắt kính đã phủ đầy hơi nước.Người đàn ông trung niên mở miệng, môi run run, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin:“Sao… con biết rồi?”Ông ấy đã già đi rất nhiều so với hồi trẻ, vậy mà anh ta vẫn nhận ra ông ấy?Anh Khải cao to lực lưỡng, giọng nói nghẹn ngào: “Vâng, hôm nay con đi xembói, cô ấy đã nói cho con biết mọi chuyện. Hóa ra bố bị mất trí nhớ, nên bamươi năm nay không về nhà.”Yết hầu người đàn ông trung niên chuyển động, ông ấy khó khăn nói: “Vậy…các con không hận bố sao?”Trước đây, ông ấy đã cố tình đeo khẩu trang trở về quê một chuyến, muốn tìmvợ con.“Ồ, anh nói nhà bà Vương góa phụ à? Bà ấy được con trai đón lên thành phốrồi, khổ cả đời, cuối cùng cũng được hưởng phúc.”“… Tại sao lại gọi bà ấy là góa phụ?”“Chồng bà ấy bỏ đi hơn ba mươi năm rồi, anh thử nói xem, bà ấy không phảigóa phụ thì là gì?”Người đàn ông trung niên chỉ tìm được một chút thông tin ít ỏi ở trong làng,ngoài ra, ông ấy chỉ nghe thấy những lời mắng chửi mình.Thực ra, nếu là ông ấy, ông ấy cũng khó mà tin rằng một người đàn ông bỏ đihơn ba mươi năm vào lúc gia đình khó khăn nhất không phải là bỏ vợ bỏ con.Nghe nhiều rồi, ông ấy càng thêm lo lắng bất an. Khoảng trống hơn ba mươinăm đã tạo ra một vực thẳm ngăn cách ông ấy với vợ con, không thể dùng bấtcứ thứ gì để lấp đầy.Họ chắc chắn rất hận ông ấy!Anh Khải ngẩng đầu, nói: “Không đến mức hận, chúng con đều nghĩ bố gặp tainạn, nên mới không thể trở về.”Người đàn ông trung niên không ngờ họ không hận mình, nước mắt ông ấy tuônrơi: “Bố biết rồi, vậy cô ấy… bây giờ cô ấy thế nào?”Năm đó, khi ông ấy tỉnh lại, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng biết được ôngấy không nhớ gì, liền nói mình là bạn gái của ông ấy.Hóa ra ông ấy là người không có hộ khẩu, lại còn là trẻ mồ côi, đến thành phốcủa cô ấy để làm thuê. Ông ấy yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, liền theo đuổi côấy, hai người đã ở bên nhau nửa năm.Người phụ nữ còn đưa ra đủ loại giấy tờ để chứng minh những gì mình nói.Nhưng ông ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, bạn gái của ông ấy khôngphải là người như vậy, mà phải e thẹn hơn mới đúng, nên ông ấy luôn nghi ngờ.Đến khi người phụ nữ tự xưng là bạn gái của ông ấy nói nên kết hôn rồi, ông ấyliền từ chối, đề nghị chia tay.Ông ấy không hề rung động với cô ta, nói gì đến kết hôn?Ông ấy không hiểu tại sao trước khi mất trí nhớ, mình lại ở bên một người nhưvậy.Trong hơn ba mươi năm mất trí nhớ, ông ấy thường xuyên mơ thấy một người,nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì cả.Ông ấy mơ hồ cảm thấy người đó rất quan trọng, cảm thấy mình nhất định phảinhớ ra, thậm chí còn đập đầu mình, hy vọng có thể sửa chữa cỗ máy không hoạtđộng này.Nhưng dù có đau đớn đến đâu, ông ấy vẫn không thể tìm lại được ký ức ngàyxưa.Mãi đến khi gặp tai nạn xe cộ, ông ấy mới biết đó là người vợ mà ông ấy yêuthương nhất.“Mẹ con mấy năm trước phải phẫu thuật, sức khỏe rất yếu, mỗi ngày đều phảiuống rất nhiều thuốc.”“… Dẫn bố đi gặp cô ấy.”Anh Khải biết dù mẹ anh ta không nói ra, nhưng trong lòng bà ấy luôn nhớ bố.Nếu người đàn ông trung niên tái hôn, Anh Khải chắc chắn sẽ không dẫn ông ấyđi gặp mẹ.Nhưng bây giờ người đàn ông trung niên chưa tái hôn, anh ta hận không thểngay lập tức đưa bố đến trước mặt mẹ, nói với mẹ rằng: Bố đã trở về sau hơn bamươi năm mất tích!
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… “Ừm… đã sửa xong rồi, ở kia kìa!” Anh Khải vội vàng giơ tay chỉ vào chiếc xemàu đen.Người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen, kiểm tra tình trạngxe, giả vờ thờ ơ hỏi: “Sửa tốt đấy, học ở đâu vậy?”“Học từ sư phụ ạ.”“Sư phụ của anh?”“Học xong cấp hai, cháu không đi học nữa, theo người trong làng học sửa chữaô tô.” Anh Khải thành thật đáp.Nghe vậy, người đàn ông trung niên không kìm được đỏ hoe mắt, ông ấy dờimắt đi: “Học hành quan trọng như vậy, tại sao không đi học?”Anh Khải lại tỏ vẻ thoải mái: “Cháu cũng muốn đi học, nhưng không có tiền,nhà cháu nợ quá nhiều, không đi làm thì không trả nổi nợ.”“Nợ bao nhiêu mà khiến các cháu phải khổ sở như vậy?”“Hai mươi vạn.”Động tác của người đàn ông trung niên khựng lại, ông ấy đút tay vào túi, trongtúi có rất nhiều thẻ ngân hàng, mỗi thẻ đều có đúng hai mươi vạn tệ.Ông ấy rất muốn đưa thẻ cho anh ta, nhưng sau khi mân mê hồi lâu, cuối cùngvẫn không làm gì cả.Thư ký bên cạnh: “???”Sếp sao lại để ý đến một thợ sửa xe bình thường như vậy, đây là hỏi chuyện,hay là điều tra lý lịch?Không chỉ vậy, thợ sửa xe này cũng kỳ lạ. Người ta điều tra lý lịch của anh ta,anh ta vậy mà lại phối hợp.Một người dám hỏi, một người dám đáp.Anh Khải thấy ông ấy hỏi kỹ như vậy, trong lòng đã nắm chắc, xem ra bố anh tathực sự không quên mình. Anh ta nghiến răng, nắm chặt tay, lấy hết can đảmgọi: “Bố ơi, bố còn nhớ con không?”Thư ký: “???”Cái gì vậy? Đang nói chuyện tự dưng nhận bố?Anh ta nhìn thợ sửa xe bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật thời tiền sử, anh tađây là biết sếp không có con, nên muốn làm con nuôi?Làm sao sếp có thể đồng ý được?Nếu muốn nhận con nuôi, cũng phải nhận anh ta - người đã theo sếp nhiều năm!Thế nhưng, vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đang nghiêng người bỗng runlên như bị sét đánh, ông ấy quay đầu lại, mắt kính đã phủ đầy hơi nước.Người đàn ông trung niên mở miệng, môi run run, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin:“Sao… con biết rồi?”Ông ấy đã già đi rất nhiều so với hồi trẻ, vậy mà anh ta vẫn nhận ra ông ấy?Anh Khải cao to lực lưỡng, giọng nói nghẹn ngào: “Vâng, hôm nay con đi xembói, cô ấy đã nói cho con biết mọi chuyện. Hóa ra bố bị mất trí nhớ, nên bamươi năm nay không về nhà.”Yết hầu người đàn ông trung niên chuyển động, ông ấy khó khăn nói: “Vậy…các con không hận bố sao?”Trước đây, ông ấy đã cố tình đeo khẩu trang trở về quê một chuyến, muốn tìmvợ con.“Ồ, anh nói nhà bà Vương góa phụ à? Bà ấy được con trai đón lên thành phốrồi, khổ cả đời, cuối cùng cũng được hưởng phúc.”“… Tại sao lại gọi bà ấy là góa phụ?”“Chồng bà ấy bỏ đi hơn ba mươi năm rồi, anh thử nói xem, bà ấy không phảigóa phụ thì là gì?”Người đàn ông trung niên chỉ tìm được một chút thông tin ít ỏi ở trong làng,ngoài ra, ông ấy chỉ nghe thấy những lời mắng chửi mình.Thực ra, nếu là ông ấy, ông ấy cũng khó mà tin rằng một người đàn ông bỏ đihơn ba mươi năm vào lúc gia đình khó khăn nhất không phải là bỏ vợ bỏ con.Nghe nhiều rồi, ông ấy càng thêm lo lắng bất an. Khoảng trống hơn ba mươinăm đã tạo ra một vực thẳm ngăn cách ông ấy với vợ con, không thể dùng bấtcứ thứ gì để lấp đầy.Họ chắc chắn rất hận ông ấy!Anh Khải ngẩng đầu, nói: “Không đến mức hận, chúng con đều nghĩ bố gặp tainạn, nên mới không thể trở về.”Người đàn ông trung niên không ngờ họ không hận mình, nước mắt ông ấy tuônrơi: “Bố biết rồi, vậy cô ấy… bây giờ cô ấy thế nào?”Năm đó, khi ông ấy tỉnh lại, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng biết được ôngấy không nhớ gì, liền nói mình là bạn gái của ông ấy.Hóa ra ông ấy là người không có hộ khẩu, lại còn là trẻ mồ côi, đến thành phốcủa cô ấy để làm thuê. Ông ấy yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, liền theo đuổi côấy, hai người đã ở bên nhau nửa năm.Người phụ nữ còn đưa ra đủ loại giấy tờ để chứng minh những gì mình nói.Nhưng ông ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, bạn gái của ông ấy khôngphải là người như vậy, mà phải e thẹn hơn mới đúng, nên ông ấy luôn nghi ngờ.Đến khi người phụ nữ tự xưng là bạn gái của ông ấy nói nên kết hôn rồi, ông ấyliền từ chối, đề nghị chia tay.Ông ấy không hề rung động với cô ta, nói gì đến kết hôn?Ông ấy không hiểu tại sao trước khi mất trí nhớ, mình lại ở bên một người nhưvậy.Trong hơn ba mươi năm mất trí nhớ, ông ấy thường xuyên mơ thấy một người,nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì cả.Ông ấy mơ hồ cảm thấy người đó rất quan trọng, cảm thấy mình nhất định phảinhớ ra, thậm chí còn đập đầu mình, hy vọng có thể sửa chữa cỗ máy không hoạtđộng này.Nhưng dù có đau đớn đến đâu, ông ấy vẫn không thể tìm lại được ký ức ngàyxưa.Mãi đến khi gặp tai nạn xe cộ, ông ấy mới biết đó là người vợ mà ông ấy yêuthương nhất.“Mẹ con mấy năm trước phải phẫu thuật, sức khỏe rất yếu, mỗi ngày đều phảiuống rất nhiều thuốc.”“… Dẫn bố đi gặp cô ấy.”Anh Khải biết dù mẹ anh ta không nói ra, nhưng trong lòng bà ấy luôn nhớ bố.Nếu người đàn ông trung niên tái hôn, Anh Khải chắc chắn sẽ không dẫn ông ấyđi gặp mẹ.Nhưng bây giờ người đàn ông trung niên chưa tái hôn, anh ta hận không thểngay lập tức đưa bố đến trước mặt mẹ, nói với mẹ rằng: Bố đã trở về sau hơn bamươi năm mất tích!