Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 272

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Triệu Nghiệp dời mắt, ngượng ngùng nói: "Vậy... TV cũng là do anh bật sao?"Con ma thành khẩn nói: "Bây giờ điện thoại đều có mật khẩu, tôi không mởđược, chỉ có thể xem TV. Tôi để anh, người bị mất ngủ, có giấc ngủ ngon, hơnnữa tôi xem TV cũng đã vặn âm lượng nhỏ nhất, sẽ không làm phiền đến anh.Chỉ là con mèo đó đánh anh là điều tôi không ngờ tới..."Con mèo đó không nhìn thấy hắn ta, nhưng lại mơ hồ cảm thấy căn phòng nàyrất nguy hiểm, nên mới liên tục đánh chủ nhân của mình, nhìn thôi cũng thấyđau rồi.Triệu Nghiệp: "..."An Như Cố: "..."An Như Cố cẩn thận đánh giá khuôn mặt con ma, nhắm mắt lại, bấm đốt ngóntay tính toán, những ký hiệu phức tạp hiện lên trong đầu cô.Con ma này quả thực không nói dối, hắn ta c.h.ế.t vào mùa đông năm ngoái,phỏng chừng là vì quá luyến tiếc căn nhà này, nên mới quay lại.Triệu Nghiệp không biết phải tiễn vị phật tổ sống này đi thế nào, chỉ có thểhướng ánh mắt cầu cứu về phía An Như Cố, Quan chủ thần thông quảng đại,nhất định có thể giúp anh ta.Nhận được tín hiệu của anh ta, An Như Cố ngước mắt nhìn con ma, đưa ra cáchgiải quyết của mình: "Tôi có một căn nhà ma, anh có thể đến đó tìm một côngviệc, ở đó sẽ trả lương."Con ma lại ủ rũ nói: "Nhưng mà... Tôi không muốn làm ma mà vẫn phải đilàm."An Như Cố: "..."Mặc dù có thể hiểu được hắn ta, nhưng người và ma khác đường, người sống ởchung với ma lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.Vì vậy, cô nói: "Nếu anh tiếp tục ở lại đây, Triệu Nghiệp sẽ bị âm khí quấn thân,tuổi thọ bị rút ngắn, đến lúc đó anh sẽ trở thành ác quỷ hại người, sau này sẽphải xuống địa ngục."Con ma nghe xong, hít vào một ngụm khí lạnh, cán cân trong lòng bắt đầunghiêng về một phía: "Vậy, vậy thì được rồi."Đồng thời, trong lòng hắn ta chán nản vô cùng, lúc sống thì không thoát khỏicông việc, c.h.ế.t rồi cũng phải đi làm, trên đời này còn có ai thê thảm hơn hắnta nữa không?An Như Cố thấy hắn ta chán nản như vậy, nghĩ đến việc hắn ta luyến tiếc cănnhà này, bèn nói: "Trong nhà ma có rất nhiều ma, vì vậy tôi đã xây rất nhiềunhà, không chỉ có căn hộ nhỏ ấm cúng, mà còn có cả biệt thự năm tầng."Vừa nghe đến biệt thự năm tầng, con ma lập tức sáng mắt lên, không còn chánnản như lúc nãy: "Vậy chúng ta đi khi nào?"Triệu Nghiệp: "...""Thái độ của anh thay đổi nhanh quá đấy."Con ma vội vàng đi ra cửa, hận không thể bây giờ có thể bay đến biệt thự nămtầng của mình.Nghe thấy Triệu Nghiệp nói vậy, hắn ta giả vờ thở dài: "Lương tháng 1000 tệ,tôi là cha của sếp. Lương tháng 20.000 tệ, sếp nói gì là nấy. Lương tháng 50.000tệ, 996 giống như hít thở vậy. Lương tháng 500.000 tệ, công ty là nhà của tôi! *Tôi cũng không còn cách nào khác, vì cô ấy trả lương cao quá."An Như Cố: "..."Triệu Nghiệp: "..."Thật là... quá thật rồi.Trong lòng anh ta chợt dâng lên cảm giác ghen tị, bản thân là người mua nhà trảgóp mà còn chưa có biệt thự năm tầng để ở, vậy mà con ma đó sắp có rồi?Sao người sống còn chẳng sung sướng bằng ma quỷ vậy?An Như Cố liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ quay về vẫn còn kịp, bèn dẫncon ma kia rời đi.Triệu Nghiệp vô cùng cảm kích cô, lì xì cho cô một phong bao lì xì dày cộm,đồng thời lái xe đưa hai người trở về đạo quán Xuất Vân.Trên đường đi ngang qua công viên giải trí Thiên Lạc, An Như Cố tiện tay némcon ma kia xuống dưới, bảo hắn ta đi tìm quản lý Tô Vĩ Trí, đăng ký thông tin.Ngày hôm sau, trời u ám, mưa phùn rả rích, không khí oi bức. Còn đạo quánXuất Vân được cây cối che phủ, không khí oi bức bị cây cối lọc sạch, những hạtmưa phùn được lá cây hứng lấy.Cây cối xanh mướt, màn mưa bụi trong lành, tiếng chim hót líu lo, trong thếgiới u ám giống như chốn đào nguyên.Ngô Đức chính là vào ngày này đã lên núi Xuất Vân.Ông ta ủ rũ, tâm trạng vô cùng bực bội, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâmtrạng ông ta đang rất tệ.Vị thư ký bên cạnh cầm ô che cho ông ta, vội vàng an ủi: "Ngô tổng, đừng lolắng, vị đại sư này rất nổi tiếng trên mạng, nghe nói là có bản lĩnh thật. Chúngta tìm cô ấy giúp đỡ, nhất định sẽ tìm được cậu chủ nhỏ.""Hy vọng phán đoán của anh là chính xác, nếu không, nếu tôi đi một chuyếncông cốc, anh biết hậu quả rồi đấy..." Ngô Đức liếc nhìn anh ta, ánh mắt như rắnđộc, khiến người ta sởn gai ốc.Vị thư ký vội vàng cụp mắt xuống, vị đại gia này làm ăn không sạch sẽ, trên taydính đầy máu, chỉ có thể hy vọng vị đại sư ở đạo quán Xuất Vân có thể ra taygiúp đỡ, nếu không thì e rằng anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.Hai người Ngô Đức vừa đi lên núi Xuất Vân, liền nhìn thấy An Như Cố đang ởbên ngoài đạo quán.Trên góc mái hiên của đạo quán treo những chuỗi xích nước mưa thẳng đứng,bên dưới chuỗi xích nước mưa là chum đất nung. Mỗi khi trời mưa, nước mưatrên mái hiên sẽ chảy dọc theo chuỗi xích nước mưa xuống dưới, rơi vào chumđất nung. Trong chum đất nung nuôi vài con cá vàng.An Như Cố rắc một nắm thức ăn cho cá, cả người ung dung tự tại giữa núi rừngchim hót líu lo.Nghe thấy tiếng bước chân, cô như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại,động tác trên tay khựng lại.Người đàn ông dẫn đầu có ánh mắt hung ác, xương lông mày nhô cao, mặt mũidữ tợn, là kẻ gian ác, tâm ngoan thủ lạt.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Triệu Nghiệp dời mắt, ngượng ngùng nói: "Vậy... TV cũng là do anh bật sao?"Con ma thành khẩn nói: "Bây giờ điện thoại đều có mật khẩu, tôi không mởđược, chỉ có thể xem TV. Tôi để anh, người bị mất ngủ, có giấc ngủ ngon, hơnnữa tôi xem TV cũng đã vặn âm lượng nhỏ nhất, sẽ không làm phiền đến anh.Chỉ là con mèo đó đánh anh là điều tôi không ngờ tới..."Con mèo đó không nhìn thấy hắn ta, nhưng lại mơ hồ cảm thấy căn phòng nàyrất nguy hiểm, nên mới liên tục đánh chủ nhân của mình, nhìn thôi cũng thấyđau rồi.Triệu Nghiệp: "..."An Như Cố: "..."An Như Cố cẩn thận đánh giá khuôn mặt con ma, nhắm mắt lại, bấm đốt ngóntay tính toán, những ký hiệu phức tạp hiện lên trong đầu cô.Con ma này quả thực không nói dối, hắn ta c.h.ế.t vào mùa đông năm ngoái,phỏng chừng là vì quá luyến tiếc căn nhà này, nên mới quay lại.Triệu Nghiệp không biết phải tiễn vị phật tổ sống này đi thế nào, chỉ có thểhướng ánh mắt cầu cứu về phía An Như Cố, Quan chủ thần thông quảng đại,nhất định có thể giúp anh ta.Nhận được tín hiệu của anh ta, An Như Cố ngước mắt nhìn con ma, đưa ra cáchgiải quyết của mình: "Tôi có một căn nhà ma, anh có thể đến đó tìm một côngviệc, ở đó sẽ trả lương."Con ma lại ủ rũ nói: "Nhưng mà... Tôi không muốn làm ma mà vẫn phải đilàm."An Như Cố: "..."Mặc dù có thể hiểu được hắn ta, nhưng người và ma khác đường, người sống ởchung với ma lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.Vì vậy, cô nói: "Nếu anh tiếp tục ở lại đây, Triệu Nghiệp sẽ bị âm khí quấn thân,tuổi thọ bị rút ngắn, đến lúc đó anh sẽ trở thành ác quỷ hại người, sau này sẽphải xuống địa ngục."Con ma nghe xong, hít vào một ngụm khí lạnh, cán cân trong lòng bắt đầunghiêng về một phía: "Vậy, vậy thì được rồi."Đồng thời, trong lòng hắn ta chán nản vô cùng, lúc sống thì không thoát khỏicông việc, c.h.ế.t rồi cũng phải đi làm, trên đời này còn có ai thê thảm hơn hắnta nữa không?An Như Cố thấy hắn ta chán nản như vậy, nghĩ đến việc hắn ta luyến tiếc cănnhà này, bèn nói: "Trong nhà ma có rất nhiều ma, vì vậy tôi đã xây rất nhiềunhà, không chỉ có căn hộ nhỏ ấm cúng, mà còn có cả biệt thự năm tầng."Vừa nghe đến biệt thự năm tầng, con ma lập tức sáng mắt lên, không còn chánnản như lúc nãy: "Vậy chúng ta đi khi nào?"Triệu Nghiệp: "...""Thái độ của anh thay đổi nhanh quá đấy."Con ma vội vàng đi ra cửa, hận không thể bây giờ có thể bay đến biệt thự nămtầng của mình.Nghe thấy Triệu Nghiệp nói vậy, hắn ta giả vờ thở dài: "Lương tháng 1000 tệ,tôi là cha của sếp. Lương tháng 20.000 tệ, sếp nói gì là nấy. Lương tháng 50.000tệ, 996 giống như hít thở vậy. Lương tháng 500.000 tệ, công ty là nhà của tôi! *Tôi cũng không còn cách nào khác, vì cô ấy trả lương cao quá."An Như Cố: "..."Triệu Nghiệp: "..."Thật là... quá thật rồi.Trong lòng anh ta chợt dâng lên cảm giác ghen tị, bản thân là người mua nhà trảgóp mà còn chưa có biệt thự năm tầng để ở, vậy mà con ma đó sắp có rồi?Sao người sống còn chẳng sung sướng bằng ma quỷ vậy?An Như Cố liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ quay về vẫn còn kịp, bèn dẫncon ma kia rời đi.Triệu Nghiệp vô cùng cảm kích cô, lì xì cho cô một phong bao lì xì dày cộm,đồng thời lái xe đưa hai người trở về đạo quán Xuất Vân.Trên đường đi ngang qua công viên giải trí Thiên Lạc, An Như Cố tiện tay némcon ma kia xuống dưới, bảo hắn ta đi tìm quản lý Tô Vĩ Trí, đăng ký thông tin.Ngày hôm sau, trời u ám, mưa phùn rả rích, không khí oi bức. Còn đạo quánXuất Vân được cây cối che phủ, không khí oi bức bị cây cối lọc sạch, những hạtmưa phùn được lá cây hứng lấy.Cây cối xanh mướt, màn mưa bụi trong lành, tiếng chim hót líu lo, trong thếgiới u ám giống như chốn đào nguyên.Ngô Đức chính là vào ngày này đã lên núi Xuất Vân.Ông ta ủ rũ, tâm trạng vô cùng bực bội, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâmtrạng ông ta đang rất tệ.Vị thư ký bên cạnh cầm ô che cho ông ta, vội vàng an ủi: "Ngô tổng, đừng lolắng, vị đại sư này rất nổi tiếng trên mạng, nghe nói là có bản lĩnh thật. Chúngta tìm cô ấy giúp đỡ, nhất định sẽ tìm được cậu chủ nhỏ.""Hy vọng phán đoán của anh là chính xác, nếu không, nếu tôi đi một chuyếncông cốc, anh biết hậu quả rồi đấy..." Ngô Đức liếc nhìn anh ta, ánh mắt như rắnđộc, khiến người ta sởn gai ốc.Vị thư ký vội vàng cụp mắt xuống, vị đại gia này làm ăn không sạch sẽ, trên taydính đầy máu, chỉ có thể hy vọng vị đại sư ở đạo quán Xuất Vân có thể ra taygiúp đỡ, nếu không thì e rằng anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.Hai người Ngô Đức vừa đi lên núi Xuất Vân, liền nhìn thấy An Như Cố đang ởbên ngoài đạo quán.Trên góc mái hiên của đạo quán treo những chuỗi xích nước mưa thẳng đứng,bên dưới chuỗi xích nước mưa là chum đất nung. Mỗi khi trời mưa, nước mưatrên mái hiên sẽ chảy dọc theo chuỗi xích nước mưa xuống dưới, rơi vào chumđất nung. Trong chum đất nung nuôi vài con cá vàng.An Như Cố rắc một nắm thức ăn cho cá, cả người ung dung tự tại giữa núi rừngchim hót líu lo.Nghe thấy tiếng bước chân, cô như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại,động tác trên tay khựng lại.Người đàn ông dẫn đầu có ánh mắt hung ác, xương lông mày nhô cao, mặt mũidữ tợn, là kẻ gian ác, tâm ngoan thủ lạt.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Triệu Nghiệp dời mắt, ngượng ngùng nói: "Vậy... TV cũng là do anh bật sao?"Con ma thành khẩn nói: "Bây giờ điện thoại đều có mật khẩu, tôi không mởđược, chỉ có thể xem TV. Tôi để anh, người bị mất ngủ, có giấc ngủ ngon, hơnnữa tôi xem TV cũng đã vặn âm lượng nhỏ nhất, sẽ không làm phiền đến anh.Chỉ là con mèo đó đánh anh là điều tôi không ngờ tới..."Con mèo đó không nhìn thấy hắn ta, nhưng lại mơ hồ cảm thấy căn phòng nàyrất nguy hiểm, nên mới liên tục đánh chủ nhân của mình, nhìn thôi cũng thấyđau rồi.Triệu Nghiệp: "..."An Như Cố: "..."An Như Cố cẩn thận đánh giá khuôn mặt con ma, nhắm mắt lại, bấm đốt ngóntay tính toán, những ký hiệu phức tạp hiện lên trong đầu cô.Con ma này quả thực không nói dối, hắn ta c.h.ế.t vào mùa đông năm ngoái,phỏng chừng là vì quá luyến tiếc căn nhà này, nên mới quay lại.Triệu Nghiệp không biết phải tiễn vị phật tổ sống này đi thế nào, chỉ có thểhướng ánh mắt cầu cứu về phía An Như Cố, Quan chủ thần thông quảng đại,nhất định có thể giúp anh ta.Nhận được tín hiệu của anh ta, An Như Cố ngước mắt nhìn con ma, đưa ra cáchgiải quyết của mình: "Tôi có một căn nhà ma, anh có thể đến đó tìm một côngviệc, ở đó sẽ trả lương."Con ma lại ủ rũ nói: "Nhưng mà... Tôi không muốn làm ma mà vẫn phải đilàm."An Như Cố: "..."Mặc dù có thể hiểu được hắn ta, nhưng người và ma khác đường, người sống ởchung với ma lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.Vì vậy, cô nói: "Nếu anh tiếp tục ở lại đây, Triệu Nghiệp sẽ bị âm khí quấn thân,tuổi thọ bị rút ngắn, đến lúc đó anh sẽ trở thành ác quỷ hại người, sau này sẽphải xuống địa ngục."Con ma nghe xong, hít vào một ngụm khí lạnh, cán cân trong lòng bắt đầunghiêng về một phía: "Vậy, vậy thì được rồi."Đồng thời, trong lòng hắn ta chán nản vô cùng, lúc sống thì không thoát khỏicông việc, c.h.ế.t rồi cũng phải đi làm, trên đời này còn có ai thê thảm hơn hắnta nữa không?An Như Cố thấy hắn ta chán nản như vậy, nghĩ đến việc hắn ta luyến tiếc cănnhà này, bèn nói: "Trong nhà ma có rất nhiều ma, vì vậy tôi đã xây rất nhiềunhà, không chỉ có căn hộ nhỏ ấm cúng, mà còn có cả biệt thự năm tầng."Vừa nghe đến biệt thự năm tầng, con ma lập tức sáng mắt lên, không còn chánnản như lúc nãy: "Vậy chúng ta đi khi nào?"Triệu Nghiệp: "...""Thái độ của anh thay đổi nhanh quá đấy."Con ma vội vàng đi ra cửa, hận không thể bây giờ có thể bay đến biệt thự nămtầng của mình.Nghe thấy Triệu Nghiệp nói vậy, hắn ta giả vờ thở dài: "Lương tháng 1000 tệ,tôi là cha của sếp. Lương tháng 20.000 tệ, sếp nói gì là nấy. Lương tháng 50.000tệ, 996 giống như hít thở vậy. Lương tháng 500.000 tệ, công ty là nhà của tôi! *Tôi cũng không còn cách nào khác, vì cô ấy trả lương cao quá."An Như Cố: "..."Triệu Nghiệp: "..."Thật là... quá thật rồi.Trong lòng anh ta chợt dâng lên cảm giác ghen tị, bản thân là người mua nhà trảgóp mà còn chưa có biệt thự năm tầng để ở, vậy mà con ma đó sắp có rồi?Sao người sống còn chẳng sung sướng bằng ma quỷ vậy?An Như Cố liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ quay về vẫn còn kịp, bèn dẫncon ma kia rời đi.Triệu Nghiệp vô cùng cảm kích cô, lì xì cho cô một phong bao lì xì dày cộm,đồng thời lái xe đưa hai người trở về đạo quán Xuất Vân.Trên đường đi ngang qua công viên giải trí Thiên Lạc, An Như Cố tiện tay némcon ma kia xuống dưới, bảo hắn ta đi tìm quản lý Tô Vĩ Trí, đăng ký thông tin.Ngày hôm sau, trời u ám, mưa phùn rả rích, không khí oi bức. Còn đạo quánXuất Vân được cây cối che phủ, không khí oi bức bị cây cối lọc sạch, những hạtmưa phùn được lá cây hứng lấy.Cây cối xanh mướt, màn mưa bụi trong lành, tiếng chim hót líu lo, trong thếgiới u ám giống như chốn đào nguyên.Ngô Đức chính là vào ngày này đã lên núi Xuất Vân.Ông ta ủ rũ, tâm trạng vô cùng bực bội, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâmtrạng ông ta đang rất tệ.Vị thư ký bên cạnh cầm ô che cho ông ta, vội vàng an ủi: "Ngô tổng, đừng lolắng, vị đại sư này rất nổi tiếng trên mạng, nghe nói là có bản lĩnh thật. Chúngta tìm cô ấy giúp đỡ, nhất định sẽ tìm được cậu chủ nhỏ.""Hy vọng phán đoán của anh là chính xác, nếu không, nếu tôi đi một chuyếncông cốc, anh biết hậu quả rồi đấy..." Ngô Đức liếc nhìn anh ta, ánh mắt như rắnđộc, khiến người ta sởn gai ốc.Vị thư ký vội vàng cụp mắt xuống, vị đại gia này làm ăn không sạch sẽ, trên taydính đầy máu, chỉ có thể hy vọng vị đại sư ở đạo quán Xuất Vân có thể ra taygiúp đỡ, nếu không thì e rằng anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.Hai người Ngô Đức vừa đi lên núi Xuất Vân, liền nhìn thấy An Như Cố đang ởbên ngoài đạo quán.Trên góc mái hiên của đạo quán treo những chuỗi xích nước mưa thẳng đứng,bên dưới chuỗi xích nước mưa là chum đất nung. Mỗi khi trời mưa, nước mưatrên mái hiên sẽ chảy dọc theo chuỗi xích nước mưa xuống dưới, rơi vào chumđất nung. Trong chum đất nung nuôi vài con cá vàng.An Như Cố rắc một nắm thức ăn cho cá, cả người ung dung tự tại giữa núi rừngchim hót líu lo.Nghe thấy tiếng bước chân, cô như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại,động tác trên tay khựng lại.Người đàn ông dẫn đầu có ánh mắt hung ác, xương lông mày nhô cao, mặt mũidữ tợn, là kẻ gian ác, tâm ngoan thủ lạt.

Chương 272