Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 287

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Người bạn cùng phòng có hơi nghi ngờ: "Cậu đâu có thiếu tiền, sao lại phải điviết thuê, mệt c.h.ế.t chứ, còn không bằng chơi game với tôi."Trong mắt Vương Minh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cười nói: "Tiền không phải làquan trọng, sở thích mới là quan trọng nhất."Mấy người bạn cùng phòng nhìn nhau, bỗng cảm thấy Vương Minh thật caothượng.Rõ ràng mọi người đều là bạn học cùng lớp, họ thì đang giải trí, Vương Minh đãbắt đầu tìm việc làm. Hơn nữa nhận viết thuê có thể củng cố kiến thức, dù saocũng tốt hơn là chơi điện thoại và chơi máy tính.Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy chiếc điện thoại trong tay có hơi nóng, so vớiVương Minh, bọn họ thật sự quá an nhàn rồi!Một người bạn cùng phòng sáng mắt lên, nhịn không được nói: "Tôi cũng muốnthử, dẫn tôi theo với."Động tác trên tay Vương Minh khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: "... Kháchhàng của tôi tuổi tác không giống nhau, có người còn nhỏ tuổi, cũng có ngườilớn tuổi, tình hình của mỗi người mỗi khác. Nếu cậu muốn tham gia thì có thểtrực tiếp tìm một cửa hàng nhận viết thuê trên mạng, nói với nhân viên chămsóc khách hàng là cậu muốn làm người viết thuê là được."Bạn cùng phòng hiểu ra, giơ ngón cái lên: "Được được, tôi biết rồi."Các bạn cùng phòng gần như đều động tâm, dù sao bình thường cũng quá rảnhrỗi, hoàn toàn có thể giúp người khác viết bài tập kiếm tiền.Tóm lại là, học tập Vương Minh!Vương Minh đón nhận ánh mắt sùng bái của mọi người, nhịn không được cúiđầu xuống, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa thấp thỏm.Kỳ thực hắn ta không phải đang nhận viết thuê, mà đang làm chủ tiệm. Thứ hắnta bán chính là đồ lót "nguyên vị".Hắn ta dậy thì rất sớm, từ nhỏ đã rất tò mò về người khác giới. Hơn nữa lúc họccấp ba áp lực rất lớn, không cách nào trút bỏ được dục vọng quá độ, cứ kiềmnén như vậy, tâm lý bắt đầu trở nên vặn vẹo. Chỉ cần nhìn thấy đồ lót được phơiở nhà dân ven đường là hắn ta đã có thể có phản ứng sinh lý.Mang theo tâm lý biến thái, hắn ta gia nhập ban quản lý ký túc xá của hội sinhviên, hơn nữa còn trở thành phó ban. Mỗi tuần đều có thể đến ký túc xá nữ kiểmtra phòng.Do dục vọng trong lòng cuồn cuộn sôi trào, một ngày nọ, hắn ta nhân lúc nhữngngười bạn đồng hành không để ý, liền nhặt một chiếc quần lót rơi trên đất, lặnglẽ nhét vào túi.Trong ký túc xá không có camera giám sát, hơn nữa không có bạn đồng hànhnào phát hiện ra chuyện này, trong lòng hắn ta vô cùng vui sướng.Tội phạm thường sẽ càng thêm to gan sau mỗi lần phạm tội thành công, hắn tacũng vậy, nhân lúc kiểm tra vệ sinh, hắn ta càng trộm càng nhiều đồ lót.Tiếp đó, hắn ta cảm thấy một mình mình thưởng thức vẫn chưa đủ, thế là lênmạng tìm kiếm đồng bọn. Không ngờ lại phát hiện ra một thế giới mới, rấtnhiều người thích đồ lót nguyên vị. Hắn ta tìm được một nhóm như vậy, đăngảnh "chiến lợi phẩm" của mình lên nhóm, nhận được vô số sự ngưỡng mộ vàghen tị.Có người nhắn tin riêng hỏi hắn ta có bán không.Kỳ thực hắn ta không thiếu tiền, nhưng mà được người khác sùng bái thật sự rấtsung sướng, thế là hắn ta đồng ý, rao bán đồ lót trong nhóm.Lúc này, điện thoại của hắn ta bỗng nhiên vang lên hai tiếng "ting ting", cầm lênxem thì ra là khách hàng trong nhóm nhắn tin cho hắn ta: 【Đồ của cậu là thậtsao? Sẽ không phải là tự mình mặc rồi nói với tôi là nguyên vị đấy chứ?】Vương Minh: "..."【Không mua thì thôi.】Hắn ta đâu có thiếu tiền, căn bản không cần thiết phải lừa đảo, chỉ là muốn chiasẻ niềm vui mà thôi.Cái nghề này không lừa già dối trẻ!Qua một lúc, vị khách hàng kia nói: 【Vậy cho tôi năm cái đi, càng cũ càngtốt.】【Tuần này bán hết rồi, tuần sau hẵng hay.】Người thích đồ lót nguyên vị như hắn ta thật sự quá nhiều, dẫn đến tình trạngcung không đủ cầu. Nhưng "vặt lông cừu" nhiều quá dễ bị phát hiện, với ý nghĩvừa khai thác vừa tiết kiệm, hắn ta chỉ dám trộm vài cái một tuần.Chắc chắn sẽ không khiến bọn họ chú ý đâu! Vương Minh tự tin nghĩ.Sau đó, hắn ta tiếp tục giơ tay đóng gói đồ lót, những chiếc đồ lót này sẽ đượcgửi đến nhiều thành phố khác nhau.Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người giơ tay gõ cửa, giọngnói vang dội: "Có ai ở nhà không? Mở cửa nhanh lên."Không biết vì sao, Vương Minh bỗng chốc có linh cảm chẳng lành."Có có có." Bạn cùng phòng tưởng là lãnh đạo đến kiểm tra phòng, vội vàngđứng dậy đi về phía cửa chính.Sau khi mở cửa, anh ta không khỏi ngẩn người, lãnh đạo đến kiểm tra phòng thìthôi đi, sao lại còn đi cùng một đám con gái?Thấy cửa mở, đám con gái kia ào một cái đi vào. Sau khi nhìn trái nhìn phải,ánh mắt bọn họ khóa chặt Vương Minh đang đóng gói bưu kiện ở ban công.Thị lực của "Thích Ngủ" rất tốt, ánh mắt lập tức rơi vào một góc của chiếc túi nilông màu đen.Chiếc quần lót ren màu xanh lá cây kia chẳng phải là chiếc quần lót đã biến mấtcủa cô sao?Nhìn thấy nhiều người đi vào như vậy, Vương Minh sợ đến mức đánh rơi cảhộp bưu kiện trên tay, cả người luống cuống tay chân.Xong rồi, hắn ta bị phát hiện rồi!"Thích Ngủ" lập tức chạy tới, cầm chiếc quần lót ren màu xanh lá cây lên, cẩnthận xác nhận một lần, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Người bạn cùng phòng có hơi nghi ngờ: "Cậu đâu có thiếu tiền, sao lại phải điviết thuê, mệt c.h.ế.t chứ, còn không bằng chơi game với tôi."Trong mắt Vương Minh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cười nói: "Tiền không phải làquan trọng, sở thích mới là quan trọng nhất."Mấy người bạn cùng phòng nhìn nhau, bỗng cảm thấy Vương Minh thật caothượng.Rõ ràng mọi người đều là bạn học cùng lớp, họ thì đang giải trí, Vương Minh đãbắt đầu tìm việc làm. Hơn nữa nhận viết thuê có thể củng cố kiến thức, dù saocũng tốt hơn là chơi điện thoại và chơi máy tính.Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy chiếc điện thoại trong tay có hơi nóng, so vớiVương Minh, bọn họ thật sự quá an nhàn rồi!Một người bạn cùng phòng sáng mắt lên, nhịn không được nói: "Tôi cũng muốnthử, dẫn tôi theo với."Động tác trên tay Vương Minh khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: "... Kháchhàng của tôi tuổi tác không giống nhau, có người còn nhỏ tuổi, cũng có ngườilớn tuổi, tình hình của mỗi người mỗi khác. Nếu cậu muốn tham gia thì có thểtrực tiếp tìm một cửa hàng nhận viết thuê trên mạng, nói với nhân viên chămsóc khách hàng là cậu muốn làm người viết thuê là được."Bạn cùng phòng hiểu ra, giơ ngón cái lên: "Được được, tôi biết rồi."Các bạn cùng phòng gần như đều động tâm, dù sao bình thường cũng quá rảnhrỗi, hoàn toàn có thể giúp người khác viết bài tập kiếm tiền.Tóm lại là, học tập Vương Minh!Vương Minh đón nhận ánh mắt sùng bái của mọi người, nhịn không được cúiđầu xuống, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa thấp thỏm.Kỳ thực hắn ta không phải đang nhận viết thuê, mà đang làm chủ tiệm. Thứ hắnta bán chính là đồ lót "nguyên vị".Hắn ta dậy thì rất sớm, từ nhỏ đã rất tò mò về người khác giới. Hơn nữa lúc họccấp ba áp lực rất lớn, không cách nào trút bỏ được dục vọng quá độ, cứ kiềmnén như vậy, tâm lý bắt đầu trở nên vặn vẹo. Chỉ cần nhìn thấy đồ lót được phơiở nhà dân ven đường là hắn ta đã có thể có phản ứng sinh lý.Mang theo tâm lý biến thái, hắn ta gia nhập ban quản lý ký túc xá của hội sinhviên, hơn nữa còn trở thành phó ban. Mỗi tuần đều có thể đến ký túc xá nữ kiểmtra phòng.Do dục vọng trong lòng cuồn cuộn sôi trào, một ngày nọ, hắn ta nhân lúc nhữngngười bạn đồng hành không để ý, liền nhặt một chiếc quần lót rơi trên đất, lặnglẽ nhét vào túi.Trong ký túc xá không có camera giám sát, hơn nữa không có bạn đồng hànhnào phát hiện ra chuyện này, trong lòng hắn ta vô cùng vui sướng.Tội phạm thường sẽ càng thêm to gan sau mỗi lần phạm tội thành công, hắn tacũng vậy, nhân lúc kiểm tra vệ sinh, hắn ta càng trộm càng nhiều đồ lót.Tiếp đó, hắn ta cảm thấy một mình mình thưởng thức vẫn chưa đủ, thế là lênmạng tìm kiếm đồng bọn. Không ngờ lại phát hiện ra một thế giới mới, rấtnhiều người thích đồ lót nguyên vị. Hắn ta tìm được một nhóm như vậy, đăngảnh "chiến lợi phẩm" của mình lên nhóm, nhận được vô số sự ngưỡng mộ vàghen tị.Có người nhắn tin riêng hỏi hắn ta có bán không.Kỳ thực hắn ta không thiếu tiền, nhưng mà được người khác sùng bái thật sự rấtsung sướng, thế là hắn ta đồng ý, rao bán đồ lót trong nhóm.Lúc này, điện thoại của hắn ta bỗng nhiên vang lên hai tiếng "ting ting", cầm lênxem thì ra là khách hàng trong nhóm nhắn tin cho hắn ta: 【Đồ của cậu là thậtsao? Sẽ không phải là tự mình mặc rồi nói với tôi là nguyên vị đấy chứ?】Vương Minh: "..."【Không mua thì thôi.】Hắn ta đâu có thiếu tiền, căn bản không cần thiết phải lừa đảo, chỉ là muốn chiasẻ niềm vui mà thôi.Cái nghề này không lừa già dối trẻ!Qua một lúc, vị khách hàng kia nói: 【Vậy cho tôi năm cái đi, càng cũ càngtốt.】【Tuần này bán hết rồi, tuần sau hẵng hay.】Người thích đồ lót nguyên vị như hắn ta thật sự quá nhiều, dẫn đến tình trạngcung không đủ cầu. Nhưng "vặt lông cừu" nhiều quá dễ bị phát hiện, với ý nghĩvừa khai thác vừa tiết kiệm, hắn ta chỉ dám trộm vài cái một tuần.Chắc chắn sẽ không khiến bọn họ chú ý đâu! Vương Minh tự tin nghĩ.Sau đó, hắn ta tiếp tục giơ tay đóng gói đồ lót, những chiếc đồ lót này sẽ đượcgửi đến nhiều thành phố khác nhau.Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người giơ tay gõ cửa, giọngnói vang dội: "Có ai ở nhà không? Mở cửa nhanh lên."Không biết vì sao, Vương Minh bỗng chốc có linh cảm chẳng lành."Có có có." Bạn cùng phòng tưởng là lãnh đạo đến kiểm tra phòng, vội vàngđứng dậy đi về phía cửa chính.Sau khi mở cửa, anh ta không khỏi ngẩn người, lãnh đạo đến kiểm tra phòng thìthôi đi, sao lại còn đi cùng một đám con gái?Thấy cửa mở, đám con gái kia ào một cái đi vào. Sau khi nhìn trái nhìn phải,ánh mắt bọn họ khóa chặt Vương Minh đang đóng gói bưu kiện ở ban công.Thị lực của "Thích Ngủ" rất tốt, ánh mắt lập tức rơi vào một góc của chiếc túi nilông màu đen.Chiếc quần lót ren màu xanh lá cây kia chẳng phải là chiếc quần lót đã biến mấtcủa cô sao?Nhìn thấy nhiều người đi vào như vậy, Vương Minh sợ đến mức đánh rơi cảhộp bưu kiện trên tay, cả người luống cuống tay chân.Xong rồi, hắn ta bị phát hiện rồi!"Thích Ngủ" lập tức chạy tới, cầm chiếc quần lót ren màu xanh lá cây lên, cẩnthận xác nhận một lần, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Người bạn cùng phòng có hơi nghi ngờ: "Cậu đâu có thiếu tiền, sao lại phải điviết thuê, mệt c.h.ế.t chứ, còn không bằng chơi game với tôi."Trong mắt Vương Minh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cười nói: "Tiền không phải làquan trọng, sở thích mới là quan trọng nhất."Mấy người bạn cùng phòng nhìn nhau, bỗng cảm thấy Vương Minh thật caothượng.Rõ ràng mọi người đều là bạn học cùng lớp, họ thì đang giải trí, Vương Minh đãbắt đầu tìm việc làm. Hơn nữa nhận viết thuê có thể củng cố kiến thức, dù saocũng tốt hơn là chơi điện thoại và chơi máy tính.Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy chiếc điện thoại trong tay có hơi nóng, so vớiVương Minh, bọn họ thật sự quá an nhàn rồi!Một người bạn cùng phòng sáng mắt lên, nhịn không được nói: "Tôi cũng muốnthử, dẫn tôi theo với."Động tác trên tay Vương Minh khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: "... Kháchhàng của tôi tuổi tác không giống nhau, có người còn nhỏ tuổi, cũng có ngườilớn tuổi, tình hình của mỗi người mỗi khác. Nếu cậu muốn tham gia thì có thểtrực tiếp tìm một cửa hàng nhận viết thuê trên mạng, nói với nhân viên chămsóc khách hàng là cậu muốn làm người viết thuê là được."Bạn cùng phòng hiểu ra, giơ ngón cái lên: "Được được, tôi biết rồi."Các bạn cùng phòng gần như đều động tâm, dù sao bình thường cũng quá rảnhrỗi, hoàn toàn có thể giúp người khác viết bài tập kiếm tiền.Tóm lại là, học tập Vương Minh!Vương Minh đón nhận ánh mắt sùng bái của mọi người, nhịn không được cúiđầu xuống, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa thấp thỏm.Kỳ thực hắn ta không phải đang nhận viết thuê, mà đang làm chủ tiệm. Thứ hắnta bán chính là đồ lót "nguyên vị".Hắn ta dậy thì rất sớm, từ nhỏ đã rất tò mò về người khác giới. Hơn nữa lúc họccấp ba áp lực rất lớn, không cách nào trút bỏ được dục vọng quá độ, cứ kiềmnén như vậy, tâm lý bắt đầu trở nên vặn vẹo. Chỉ cần nhìn thấy đồ lót được phơiở nhà dân ven đường là hắn ta đã có thể có phản ứng sinh lý.Mang theo tâm lý biến thái, hắn ta gia nhập ban quản lý ký túc xá của hội sinhviên, hơn nữa còn trở thành phó ban. Mỗi tuần đều có thể đến ký túc xá nữ kiểmtra phòng.Do dục vọng trong lòng cuồn cuộn sôi trào, một ngày nọ, hắn ta nhân lúc nhữngngười bạn đồng hành không để ý, liền nhặt một chiếc quần lót rơi trên đất, lặnglẽ nhét vào túi.Trong ký túc xá không có camera giám sát, hơn nữa không có bạn đồng hànhnào phát hiện ra chuyện này, trong lòng hắn ta vô cùng vui sướng.Tội phạm thường sẽ càng thêm to gan sau mỗi lần phạm tội thành công, hắn tacũng vậy, nhân lúc kiểm tra vệ sinh, hắn ta càng trộm càng nhiều đồ lót.Tiếp đó, hắn ta cảm thấy một mình mình thưởng thức vẫn chưa đủ, thế là lênmạng tìm kiếm đồng bọn. Không ngờ lại phát hiện ra một thế giới mới, rấtnhiều người thích đồ lót nguyên vị. Hắn ta tìm được một nhóm như vậy, đăngảnh "chiến lợi phẩm" của mình lên nhóm, nhận được vô số sự ngưỡng mộ vàghen tị.Có người nhắn tin riêng hỏi hắn ta có bán không.Kỳ thực hắn ta không thiếu tiền, nhưng mà được người khác sùng bái thật sự rấtsung sướng, thế là hắn ta đồng ý, rao bán đồ lót trong nhóm.Lúc này, điện thoại của hắn ta bỗng nhiên vang lên hai tiếng "ting ting", cầm lênxem thì ra là khách hàng trong nhóm nhắn tin cho hắn ta: 【Đồ của cậu là thậtsao? Sẽ không phải là tự mình mặc rồi nói với tôi là nguyên vị đấy chứ?】Vương Minh: "..."【Không mua thì thôi.】Hắn ta đâu có thiếu tiền, căn bản không cần thiết phải lừa đảo, chỉ là muốn chiasẻ niềm vui mà thôi.Cái nghề này không lừa già dối trẻ!Qua một lúc, vị khách hàng kia nói: 【Vậy cho tôi năm cái đi, càng cũ càngtốt.】【Tuần này bán hết rồi, tuần sau hẵng hay.】Người thích đồ lót nguyên vị như hắn ta thật sự quá nhiều, dẫn đến tình trạngcung không đủ cầu. Nhưng "vặt lông cừu" nhiều quá dễ bị phát hiện, với ý nghĩvừa khai thác vừa tiết kiệm, hắn ta chỉ dám trộm vài cái một tuần.Chắc chắn sẽ không khiến bọn họ chú ý đâu! Vương Minh tự tin nghĩ.Sau đó, hắn ta tiếp tục giơ tay đóng gói đồ lót, những chiếc đồ lót này sẽ đượcgửi đến nhiều thành phố khác nhau.Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người giơ tay gõ cửa, giọngnói vang dội: "Có ai ở nhà không? Mở cửa nhanh lên."Không biết vì sao, Vương Minh bỗng chốc có linh cảm chẳng lành."Có có có." Bạn cùng phòng tưởng là lãnh đạo đến kiểm tra phòng, vội vàngđứng dậy đi về phía cửa chính.Sau khi mở cửa, anh ta không khỏi ngẩn người, lãnh đạo đến kiểm tra phòng thìthôi đi, sao lại còn đi cùng một đám con gái?Thấy cửa mở, đám con gái kia ào một cái đi vào. Sau khi nhìn trái nhìn phải,ánh mắt bọn họ khóa chặt Vương Minh đang đóng gói bưu kiện ở ban công.Thị lực của "Thích Ngủ" rất tốt, ánh mắt lập tức rơi vào một góc của chiếc túi nilông màu đen.Chiếc quần lót ren màu xanh lá cây kia chẳng phải là chiếc quần lót đã biến mấtcủa cô sao?Nhìn thấy nhiều người đi vào như vậy, Vương Minh sợ đến mức đánh rơi cảhộp bưu kiện trên tay, cả người luống cuống tay chân.Xong rồi, hắn ta bị phát hiện rồi!"Thích Ngủ" lập tức chạy tới, cầm chiếc quần lót ren màu xanh lá cây lên, cẩnthận xác nhận một lần, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Chương 287