1 Phó Cảnh Nguyên buông hai câu nặng nề, không thèm quay đầu lại đã bỏ đi. Ta nằm trên giường, nghe rõ bên ngoài có tiếng nói trong trẻo, quen thuộc của một nữ tử vang lên. “Nàng ấy không sao chứ? Có cần ta vào giải thích không?” Phó Cảnh Nguyên lạnh lùng lắc đầu. Tô Ngọc Nghiên bất lực thở dài. “Kiểu nữ tử như nàng ta, ở hậu trạch lâu rồi, trong đầu chỉ còn lại chuyện tranh sủng, đến cả nhảy hồ cũng nghĩ ra được. Làm sao mới khiến nàng ta hiểu được, ta đã trải qua bao năm gió tuyết biên ải, khói mù sa mạc, sớm đã lãnh đạm như cúc, chẳng còn hứng thú gì với tình yêu nữa.” “A Ngọc…” Giọng Phó Cảnh Nguyên hơi run, dường như không chịu nổi khi nghe câu cuối cùng. Tiểu Linh bên cạnh đang thổi thuốc đã sắc cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên ném bát, xông ra cửa. “Ngươi còn dám nói mình lãnh đạm như cúc, ai mà không biết ngươi giả vờ trà xanh chứ? Chẳng hạn như tối qua nói nhà dột, nhất quyết bắt gã sai vặt gọi Vương gia đến sửa. “Sao, ngươi không có tiền thuê thợ mộc, hay là Vương…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...