Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…
Chương 10
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa và Nguyễn Khiết thấy Nguyễn Trường Sinh bị đánh thì ở bên cạnh cười ồ lên.Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Khê chủ động đi rửa bát, rửa bát xong rồi cô mới đi đến bên cạnh Lưu Hạnh Hoa, cười khúc khích nói với bà: “Bà ơi, có thể cho cháu mượn dùng nửa rổ trứng gà trong nhà mình không? Đợi đến khi cháu học được nghề rồi kiếm được tiền, cháu sẽ trả cho bà.”Cô muốn tìm ông thợ may để nhận làm thầy, nên nhất định phải mang theo quà nhận thầy. Hai thôn trên núi Phượng Minh có một hợp tác xã cung tiêu, nhưng ở đây cơ bản là không có thứ gì để bán cả, ngay đến cả việc mua chút kẹo sữa cũng rất khó khăn, nên chỉ có thể mang trứng của con gà mái già trong nhà tới tặng.Lưu Hạnh Hoa nhìn cô một cái: “Cháu thực sự muốn học sao?”Bà vẫn cảm thấy Nguyễn Khê chỉ là đang nhất thời nổi hứng lên thôi, dù sao thì ngay cả việc may vá đồ dùng hàng ngày, Nguyễn Khê còn không biết, mà cô cũng là người không thích may vá nhất. Bây giờ đột nhiên lại nói muốn học may quần áo, không phải là đang nói đùa thì là cái gì?Hơn nữa tính tình của ông thợ may kia thực sự vô cùng kỳ quặc, rất khó làm thân, những người khác không thể theo học ông ấy thì Nguyễn Khê lại càng không thế. Học nghề không được thì thôi đi, lại còn bị ông ấy làm khó mang tặng không ít đồ, thực sự là rất không đáng.Nguyễn Khê đã sớm hạ quyết tâm rồi, cô gật đầu nói: “Vâng!”Lưu Hạnh Hoa nhìn vào mắt Nguyễn Khê, một lúc sau nói: “Nếu cháu nghiêm túc, thì bà nội cũng sẽ không ngăn cản cháu.”Nguyễn Khê giơ tay lên thề: “Chắc nhất định sẽ học hành ra trò!”Lưu Hạnh Hoa lại do dự một chút, nhưng vẫn thở phào một tiếng: “Vậy cháu mang đi đi.”Nguyễn Khê hôn một cái thật mạnh lên má Lưu Hạnh Hoa: “Cảm ơn bà nội.”Lưu Hạnh Hoa được cô hôn thì bật cười, vui vẻ nói một câu: “Nghịch quá.”Bà đồng ý như vậy không phải là vì cho rằng Nguyễn Khê sẽ học được, mà là vì cô không có ba mẹ ở bên cạnh, nên bà rất thương và chiều chuộng Nguyên Khê.Nguyễn Khê thì vui rồi, nhưng người khác lại chẳng vui vẻ gì.Tôn Tiểu Tuệ ở trong góc nghe thấy vậy thì về phòng, cau mày nói với Nguyễn Trường Quý: “Tiểu Khê tự nhiên nói một câu muốn đi học may quần áo, chúng ta ai cũng tưởng là nó nói đùa, ai mà ngờ mẹ ông lại thực sự đem trứng gà mà nhà chúng ta cực khổ tích góp ra cho nó hết, bảo nó đi tìm ông thợ may nhận thầy, đây không phải là đem bánh bao thịt đi đánh chó sao? Sao lại nuông chiều nó như vậy chứ? Nó cũng chỉ là một đứa con gái vô dụng thôi!”Nguyễn Trường Quý ngồi xuống mép giường, ông ta không thích bận tâm mấy chuyện trong nhà, chỉ nói: “Cho thì cho thôi.”Tôn Tiểu Tuệ trong lòng không vui chút nào, trong mười mấy năm kết hôn bà ta đã bị mẹ chồng gây áp lực rất nhiều, gần đây bà ta không muốn chịu áp bức nữa, bà ta cũng muốn là chủ trong nhà, dựa vào cái gì mà tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một mình Lưu Hạnh Hoa quản lý chứ, chuyện gì cũng đều do bà ấy làm chủ sao?Cục tức trong lòng bà ta từ đêm qua vẫn còn chưa tiêu tán hết, bây giờ lại thêm một cục nữa, càng khiến cho bà ta cảm thấy càng thêm ngột ngạt.Suy nghĩ ra riêng lại bắt đầu điên cuồng hiện lên trong đầu bà ta, nó mạnh mẽ đến nỗi có thể làm nổ tung bộ não của bà ta.Bà ta lấy lại bình tĩnh, đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Trường Qúy, cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh để nói với ông ta: “Ông không nhận ra, gần đây đồ ăn thức uống trong nhà càng ngày càng tệ sao, chúng ta sắp phải uống gió tây bắc sống qua ngày rồi. Trước đây trên bàn ăn vẫn còn có đồ ăn nóng hổi, bây giờ ngay đến cả chút dầu cũng chẳng thấy đâu. Khó khăn lắm mới để dành được một ít trứng gà, thế mà một miếng cũng không được ăn, nói đem tặng là đem tặng ngay được.”
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa và Nguyễn Khiết thấy Nguyễn Trường Sinh bị đánh thì ở bên cạnh cười ồ lên.Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Khê chủ động đi rửa bát, rửa bát xong rồi cô mới đi đến bên cạnh Lưu Hạnh Hoa, cười khúc khích nói với bà: “Bà ơi, có thể cho cháu mượn dùng nửa rổ trứng gà trong nhà mình không? Đợi đến khi cháu học được nghề rồi kiếm được tiền, cháu sẽ trả cho bà.”Cô muốn tìm ông thợ may để nhận làm thầy, nên nhất định phải mang theo quà nhận thầy. Hai thôn trên núi Phượng Minh có một hợp tác xã cung tiêu, nhưng ở đây cơ bản là không có thứ gì để bán cả, ngay đến cả việc mua chút kẹo sữa cũng rất khó khăn, nên chỉ có thể mang trứng của con gà mái già trong nhà tới tặng.Lưu Hạnh Hoa nhìn cô một cái: “Cháu thực sự muốn học sao?”Bà vẫn cảm thấy Nguyễn Khê chỉ là đang nhất thời nổi hứng lên thôi, dù sao thì ngay cả việc may vá đồ dùng hàng ngày, Nguyễn Khê còn không biết, mà cô cũng là người không thích may vá nhất. Bây giờ đột nhiên lại nói muốn học may quần áo, không phải là đang nói đùa thì là cái gì?Hơn nữa tính tình của ông thợ may kia thực sự vô cùng kỳ quặc, rất khó làm thân, những người khác không thể theo học ông ấy thì Nguyễn Khê lại càng không thế. Học nghề không được thì thôi đi, lại còn bị ông ấy làm khó mang tặng không ít đồ, thực sự là rất không đáng.Nguyễn Khê đã sớm hạ quyết tâm rồi, cô gật đầu nói: “Vâng!”Lưu Hạnh Hoa nhìn vào mắt Nguyễn Khê, một lúc sau nói: “Nếu cháu nghiêm túc, thì bà nội cũng sẽ không ngăn cản cháu.”Nguyễn Khê giơ tay lên thề: “Chắc nhất định sẽ học hành ra trò!”Lưu Hạnh Hoa lại do dự một chút, nhưng vẫn thở phào một tiếng: “Vậy cháu mang đi đi.”Nguyễn Khê hôn một cái thật mạnh lên má Lưu Hạnh Hoa: “Cảm ơn bà nội.”Lưu Hạnh Hoa được cô hôn thì bật cười, vui vẻ nói một câu: “Nghịch quá.”Bà đồng ý như vậy không phải là vì cho rằng Nguyễn Khê sẽ học được, mà là vì cô không có ba mẹ ở bên cạnh, nên bà rất thương và chiều chuộng Nguyên Khê.Nguyễn Khê thì vui rồi, nhưng người khác lại chẳng vui vẻ gì.Tôn Tiểu Tuệ ở trong góc nghe thấy vậy thì về phòng, cau mày nói với Nguyễn Trường Quý: “Tiểu Khê tự nhiên nói một câu muốn đi học may quần áo, chúng ta ai cũng tưởng là nó nói đùa, ai mà ngờ mẹ ông lại thực sự đem trứng gà mà nhà chúng ta cực khổ tích góp ra cho nó hết, bảo nó đi tìm ông thợ may nhận thầy, đây không phải là đem bánh bao thịt đi đánh chó sao? Sao lại nuông chiều nó như vậy chứ? Nó cũng chỉ là một đứa con gái vô dụng thôi!”Nguyễn Trường Quý ngồi xuống mép giường, ông ta không thích bận tâm mấy chuyện trong nhà, chỉ nói: “Cho thì cho thôi.”Tôn Tiểu Tuệ trong lòng không vui chút nào, trong mười mấy năm kết hôn bà ta đã bị mẹ chồng gây áp lực rất nhiều, gần đây bà ta không muốn chịu áp bức nữa, bà ta cũng muốn là chủ trong nhà, dựa vào cái gì mà tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một mình Lưu Hạnh Hoa quản lý chứ, chuyện gì cũng đều do bà ấy làm chủ sao?Cục tức trong lòng bà ta từ đêm qua vẫn còn chưa tiêu tán hết, bây giờ lại thêm một cục nữa, càng khiến cho bà ta cảm thấy càng thêm ngột ngạt.Suy nghĩ ra riêng lại bắt đầu điên cuồng hiện lên trong đầu bà ta, nó mạnh mẽ đến nỗi có thể làm nổ tung bộ não của bà ta.Bà ta lấy lại bình tĩnh, đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Trường Qúy, cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh để nói với ông ta: “Ông không nhận ra, gần đây đồ ăn thức uống trong nhà càng ngày càng tệ sao, chúng ta sắp phải uống gió tây bắc sống qua ngày rồi. Trước đây trên bàn ăn vẫn còn có đồ ăn nóng hổi, bây giờ ngay đến cả chút dầu cũng chẳng thấy đâu. Khó khăn lắm mới để dành được một ít trứng gà, thế mà một miếng cũng không được ăn, nói đem tặng là đem tặng ngay được.”
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa và Nguyễn Khiết thấy Nguyễn Trường Sinh bị đánh thì ở bên cạnh cười ồ lên.Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Khê chủ động đi rửa bát, rửa bát xong rồi cô mới đi đến bên cạnh Lưu Hạnh Hoa, cười khúc khích nói với bà: “Bà ơi, có thể cho cháu mượn dùng nửa rổ trứng gà trong nhà mình không? Đợi đến khi cháu học được nghề rồi kiếm được tiền, cháu sẽ trả cho bà.”Cô muốn tìm ông thợ may để nhận làm thầy, nên nhất định phải mang theo quà nhận thầy. Hai thôn trên núi Phượng Minh có một hợp tác xã cung tiêu, nhưng ở đây cơ bản là không có thứ gì để bán cả, ngay đến cả việc mua chút kẹo sữa cũng rất khó khăn, nên chỉ có thể mang trứng của con gà mái già trong nhà tới tặng.Lưu Hạnh Hoa nhìn cô một cái: “Cháu thực sự muốn học sao?”Bà vẫn cảm thấy Nguyễn Khê chỉ là đang nhất thời nổi hứng lên thôi, dù sao thì ngay cả việc may vá đồ dùng hàng ngày, Nguyễn Khê còn không biết, mà cô cũng là người không thích may vá nhất. Bây giờ đột nhiên lại nói muốn học may quần áo, không phải là đang nói đùa thì là cái gì?Hơn nữa tính tình của ông thợ may kia thực sự vô cùng kỳ quặc, rất khó làm thân, những người khác không thể theo học ông ấy thì Nguyễn Khê lại càng không thế. Học nghề không được thì thôi đi, lại còn bị ông ấy làm khó mang tặng không ít đồ, thực sự là rất không đáng.Nguyễn Khê đã sớm hạ quyết tâm rồi, cô gật đầu nói: “Vâng!”Lưu Hạnh Hoa nhìn vào mắt Nguyễn Khê, một lúc sau nói: “Nếu cháu nghiêm túc, thì bà nội cũng sẽ không ngăn cản cháu.”Nguyễn Khê giơ tay lên thề: “Chắc nhất định sẽ học hành ra trò!”Lưu Hạnh Hoa lại do dự một chút, nhưng vẫn thở phào một tiếng: “Vậy cháu mang đi đi.”Nguyễn Khê hôn một cái thật mạnh lên má Lưu Hạnh Hoa: “Cảm ơn bà nội.”Lưu Hạnh Hoa được cô hôn thì bật cười, vui vẻ nói một câu: “Nghịch quá.”Bà đồng ý như vậy không phải là vì cho rằng Nguyễn Khê sẽ học được, mà là vì cô không có ba mẹ ở bên cạnh, nên bà rất thương và chiều chuộng Nguyên Khê.Nguyễn Khê thì vui rồi, nhưng người khác lại chẳng vui vẻ gì.Tôn Tiểu Tuệ ở trong góc nghe thấy vậy thì về phòng, cau mày nói với Nguyễn Trường Quý: “Tiểu Khê tự nhiên nói một câu muốn đi học may quần áo, chúng ta ai cũng tưởng là nó nói đùa, ai mà ngờ mẹ ông lại thực sự đem trứng gà mà nhà chúng ta cực khổ tích góp ra cho nó hết, bảo nó đi tìm ông thợ may nhận thầy, đây không phải là đem bánh bao thịt đi đánh chó sao? Sao lại nuông chiều nó như vậy chứ? Nó cũng chỉ là một đứa con gái vô dụng thôi!”Nguyễn Trường Quý ngồi xuống mép giường, ông ta không thích bận tâm mấy chuyện trong nhà, chỉ nói: “Cho thì cho thôi.”Tôn Tiểu Tuệ trong lòng không vui chút nào, trong mười mấy năm kết hôn bà ta đã bị mẹ chồng gây áp lực rất nhiều, gần đây bà ta không muốn chịu áp bức nữa, bà ta cũng muốn là chủ trong nhà, dựa vào cái gì mà tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một mình Lưu Hạnh Hoa quản lý chứ, chuyện gì cũng đều do bà ấy làm chủ sao?Cục tức trong lòng bà ta từ đêm qua vẫn còn chưa tiêu tán hết, bây giờ lại thêm một cục nữa, càng khiến cho bà ta cảm thấy càng thêm ngột ngạt.Suy nghĩ ra riêng lại bắt đầu điên cuồng hiện lên trong đầu bà ta, nó mạnh mẽ đến nỗi có thể làm nổ tung bộ não của bà ta.Bà ta lấy lại bình tĩnh, đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Trường Qúy, cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh để nói với ông ta: “Ông không nhận ra, gần đây đồ ăn thức uống trong nhà càng ngày càng tệ sao, chúng ta sắp phải uống gió tây bắc sống qua ngày rồi. Trước đây trên bàn ăn vẫn còn có đồ ăn nóng hổi, bây giờ ngay đến cả chút dầu cũng chẳng thấy đâu. Khó khăn lắm mới để dành được một ít trứng gà, thế mà một miếng cũng không được ăn, nói đem tặng là đem tặng ngay được.”