Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…

Chương 98

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Ăn sáng xong, cô ấy vẫn như thường lệ đội mũ rơm đeo sọt, chuẩn bị đến đội sản xuất tập hợp làm việc.Nhưng lúc cô ấy sắp ra cửa thì bị Lưu Hạnh Hoa kéo lại, nói: “Mấy ngày nay con đừng đi ra ngoài, ở trong nhà thêu thùa may vá với mẹ đi, không thiếu chút điểm công đó của con đâu.”Nguyễn Thúy Chi biết Lưu Hạnh Hoa là vì muốn tốt cho mình, sợ mình đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ. Những người khác sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt kia, rỉ tai nhau nói những lời không dễ nghe về mình.Nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ nói: “Mẹ, con ở nhà không ngồi yên nổi, không sao đâu, xem như không nhìn thấy là được, dù sao bọn họ cũng không dám nói trước mặt, con cũng có nghe được đâu. Mà nghe thấy thì sao chứ, cũng đâu mất miếng thịt nào.”Trước kia cô ấy sợ người ta chê cười mình sống không tốt, muốn người nghĩ rằng mình sống rất tốt, vì sỉ diện cho nên chịu đựng.Lúc đó cô cho rằng so với ở nhà họ Lưu thường xuyên bị đánh, thì cay đắng gì mình cũng nuốt rồi, cô ấy không thể chấp nhận những tin đồn nhảm nhí hơn.Lúc chưa trải qua thì sợ bị người khác bàn tán sau lưng, sợ bị người ta nói xấu, bây giờ đã xảy ra thật rồi, cảm giác cũng chỉ như vậy mà thôi.Thậm chí Nguyễn Thúy Chi còn nhận ra, thể diện mà lúc trước cô ấy vất vả giữ gìn, thì ra cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.Bây giờ chỉ cần người trong nhà không cảm thấy cô ấy mất mặt, thì cô ấy không để ý người khác nói sao nữa.Nguyễn Thúy Chi để ý đến người trong nhà, cho nên lại nói với Lưu Hạnh Hoa: “Con xin lỗi, mẹ, về nhà mà lại mang đến nhiều phiền phức như vậy. Mọi người vừa lo ăn uống lo chỗ ở, còn vì chuyện của con mà bị người trong thôn bàn tán nữa.”Lưu Hạnh Hoa trừng cô ấy: “Còn lâu mẹ mới sợ người ta bàn tán cái gì, ai dám nói bậy trước mặt mẹ, mẹ xé miệng nó ra! Sau này con mà còn nói phiền hay không phiền gì đó nữa, mẹ sẽ tức giận đấy.”Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Được rồi, con không nói nữa.”Nhưng cô ấy lại không nghe lời Lưu Hạnh Hoa ở nhà, mà vẫn đi làm.DTVCô không thể để bản thân rảnh nhàn, giúp trong nhà làm thêm chút việc, trong lòng cô còn có thể thoải mái hơn một chút.Công xã Thiên Phượng, nhà họ Lưu.Bởi vì Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, nên ba mẹ Lưu Hùng dọn đến đây ở với Lưu Hùng. Chủ yếu là mẹ Lưu Hùng đến để giặt quần áo, nấu cơm và giúp đỡ chăm Tiểu Hổ Tử.Ba cô nhóc không còn nhỏ nữa, thật ra không cần chăm sóc gì nhiều, hơn nữa còn có thể phụ việc nhà.Nhưng chỉ chăm một mình Tiểu Hổ Tử thôi bà ta cũng cảm thấy mệt, dù sao thì con nít bốn năm tuổi là lúc không nghe lời nhất, gặp cái gì là chơi cái đó, thấy cái gì cũng đòi lấy, quậy phá khắp nơi, còn rất thích sai người.Bà ta tay già chân yếu hầu hạ già trẻ một nhà này, mới mấy ngày đã hơi không chịu nổi.Thấy vết thương trên người Lưu Hùng đã đỡ nhiều rồi, bà ta lập tức hối anh ta vào núi đón Nguyễn Thúy Chi.Lưu Hùng không chịu đi, chỉ nói: “Nếu cô ta tự về thì con không so đo với cô ta nữa, còn kêu con vào núi đón ấy hả, không có cửa đâu! Em trai cô ta chạy tới đánh con thành ra như vậy, con còn chường mặt đón cô ta về sao? Có thể không?”“Con không kêu cô ta dập đầu xin lỗi là hời cho cô ta lắm rồi!”“Cô ta có giỏi thì ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi, xem người ta có mắng c.h.ế.t cô ta không!”Mẹ anh ta cáu kỉnh: “Nếu mày không đi đón thì cái nhà này mày tự lo đi, mẹ không lo nữa. Nhà này trong ngoài nhiều việc như vậy, mày trông cậy mẹ làm hết cho mày sao? Nếu mày không đi, tao cũng buông tay mặc kệ đấy!”Lưu Hùng cố chấp đến cùng: “Đại Ni và Nhị Ni đã lớn vậy rồi, xen vào làm cái gì? Tiểu Hổ Tử để Tam Ni giữ, chuyện trong nhà toàn để Đại Ni, Đại ni lo. Không có Nguyễn Thúy Chi, trái đất không xoay nữa à?”Mẹ anh ta tức giận đến muốn đánh anh ta: “Lưu Hùng mày tự làm đi!”Đại Ni mười hai tuổi, Nhị Ni mười tuổi, Tam Ni mới bảy tuổi, hơn nữa vẫn còn là trẻ con, bình thường kêu bọn nó giúp đỡ làm việc thì còn được, nhưng kêu bọn nó trông nom nhà cửa trong ngoài thì không biết sẽ hỏng bét thành ra thế nào nữa.Mấy cô nhóc không biết tự lo cho cuộc sống, hơn nữa sắp khai giảng rồi, còn phải đi học nữa.Mẹ Lưu Hùng suy nghĩ, cảm thấy không ép anh ta đi là không được, vì thế nổi nóng dọn đồ bỏ đi.Sau đó vào đêm sau khi bà ta đi, Đại Ni và Nhị Ni xuống bếp nấu cơm, không cẩn thận làm dây lửa ra đống rơm sau bếp, vì không dập kịp mà làm cháy hơn nửa nhà bếp, may mà được hàng xóm chạy tới dập tắt.Lưu Hùng trở về nhìn thấy trong nhà bừa bãi như vậy, tức giận đến suýt chút nữa ngất đi.

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Ăn sáng xong, cô ấy vẫn như thường lệ đội mũ rơm đeo sọt, chuẩn bị đến đội sản xuất tập hợp làm việc.Nhưng lúc cô ấy sắp ra cửa thì bị Lưu Hạnh Hoa kéo lại, nói: “Mấy ngày nay con đừng đi ra ngoài, ở trong nhà thêu thùa may vá với mẹ đi, không thiếu chút điểm công đó của con đâu.”Nguyễn Thúy Chi biết Lưu Hạnh Hoa là vì muốn tốt cho mình, sợ mình đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ. Những người khác sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt kia, rỉ tai nhau nói những lời không dễ nghe về mình.Nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ nói: “Mẹ, con ở nhà không ngồi yên nổi, không sao đâu, xem như không nhìn thấy là được, dù sao bọn họ cũng không dám nói trước mặt, con cũng có nghe được đâu. Mà nghe thấy thì sao chứ, cũng đâu mất miếng thịt nào.”Trước kia cô ấy sợ người ta chê cười mình sống không tốt, muốn người nghĩ rằng mình sống rất tốt, vì sỉ diện cho nên chịu đựng.Lúc đó cô cho rằng so với ở nhà họ Lưu thường xuyên bị đánh, thì cay đắng gì mình cũng nuốt rồi, cô ấy không thể chấp nhận những tin đồn nhảm nhí hơn.Lúc chưa trải qua thì sợ bị người khác bàn tán sau lưng, sợ bị người ta nói xấu, bây giờ đã xảy ra thật rồi, cảm giác cũng chỉ như vậy mà thôi.Thậm chí Nguyễn Thúy Chi còn nhận ra, thể diện mà lúc trước cô ấy vất vả giữ gìn, thì ra cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.Bây giờ chỉ cần người trong nhà không cảm thấy cô ấy mất mặt, thì cô ấy không để ý người khác nói sao nữa.Nguyễn Thúy Chi để ý đến người trong nhà, cho nên lại nói với Lưu Hạnh Hoa: “Con xin lỗi, mẹ, về nhà mà lại mang đến nhiều phiền phức như vậy. Mọi người vừa lo ăn uống lo chỗ ở, còn vì chuyện của con mà bị người trong thôn bàn tán nữa.”Lưu Hạnh Hoa trừng cô ấy: “Còn lâu mẹ mới sợ người ta bàn tán cái gì, ai dám nói bậy trước mặt mẹ, mẹ xé miệng nó ra! Sau này con mà còn nói phiền hay không phiền gì đó nữa, mẹ sẽ tức giận đấy.”Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Được rồi, con không nói nữa.”Nhưng cô ấy lại không nghe lời Lưu Hạnh Hoa ở nhà, mà vẫn đi làm.DTVCô không thể để bản thân rảnh nhàn, giúp trong nhà làm thêm chút việc, trong lòng cô còn có thể thoải mái hơn một chút.Công xã Thiên Phượng, nhà họ Lưu.Bởi vì Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, nên ba mẹ Lưu Hùng dọn đến đây ở với Lưu Hùng. Chủ yếu là mẹ Lưu Hùng đến để giặt quần áo, nấu cơm và giúp đỡ chăm Tiểu Hổ Tử.Ba cô nhóc không còn nhỏ nữa, thật ra không cần chăm sóc gì nhiều, hơn nữa còn có thể phụ việc nhà.Nhưng chỉ chăm một mình Tiểu Hổ Tử thôi bà ta cũng cảm thấy mệt, dù sao thì con nít bốn năm tuổi là lúc không nghe lời nhất, gặp cái gì là chơi cái đó, thấy cái gì cũng đòi lấy, quậy phá khắp nơi, còn rất thích sai người.Bà ta tay già chân yếu hầu hạ già trẻ một nhà này, mới mấy ngày đã hơi không chịu nổi.Thấy vết thương trên người Lưu Hùng đã đỡ nhiều rồi, bà ta lập tức hối anh ta vào núi đón Nguyễn Thúy Chi.Lưu Hùng không chịu đi, chỉ nói: “Nếu cô ta tự về thì con không so đo với cô ta nữa, còn kêu con vào núi đón ấy hả, không có cửa đâu! Em trai cô ta chạy tới đánh con thành ra như vậy, con còn chường mặt đón cô ta về sao? Có thể không?”“Con không kêu cô ta dập đầu xin lỗi là hời cho cô ta lắm rồi!”“Cô ta có giỏi thì ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi, xem người ta có mắng c.h.ế.t cô ta không!”Mẹ anh ta cáu kỉnh: “Nếu mày không đi đón thì cái nhà này mày tự lo đi, mẹ không lo nữa. Nhà này trong ngoài nhiều việc như vậy, mày trông cậy mẹ làm hết cho mày sao? Nếu mày không đi, tao cũng buông tay mặc kệ đấy!”Lưu Hùng cố chấp đến cùng: “Đại Ni và Nhị Ni đã lớn vậy rồi, xen vào làm cái gì? Tiểu Hổ Tử để Tam Ni giữ, chuyện trong nhà toàn để Đại Ni, Đại ni lo. Không có Nguyễn Thúy Chi, trái đất không xoay nữa à?”Mẹ anh ta tức giận đến muốn đánh anh ta: “Lưu Hùng mày tự làm đi!”Đại Ni mười hai tuổi, Nhị Ni mười tuổi, Tam Ni mới bảy tuổi, hơn nữa vẫn còn là trẻ con, bình thường kêu bọn nó giúp đỡ làm việc thì còn được, nhưng kêu bọn nó trông nom nhà cửa trong ngoài thì không biết sẽ hỏng bét thành ra thế nào nữa.Mấy cô nhóc không biết tự lo cho cuộc sống, hơn nữa sắp khai giảng rồi, còn phải đi học nữa.Mẹ Lưu Hùng suy nghĩ, cảm thấy không ép anh ta đi là không được, vì thế nổi nóng dọn đồ bỏ đi.Sau đó vào đêm sau khi bà ta đi, Đại Ni và Nhị Ni xuống bếp nấu cơm, không cẩn thận làm dây lửa ra đống rơm sau bếp, vì không dập kịp mà làm cháy hơn nửa nhà bếp, may mà được hàng xóm chạy tới dập tắt.Lưu Hùng trở về nhìn thấy trong nhà bừa bãi như vậy, tức giận đến suýt chút nữa ngất đi.

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Ăn sáng xong, cô ấy vẫn như thường lệ đội mũ rơm đeo sọt, chuẩn bị đến đội sản xuất tập hợp làm việc.Nhưng lúc cô ấy sắp ra cửa thì bị Lưu Hạnh Hoa kéo lại, nói: “Mấy ngày nay con đừng đi ra ngoài, ở trong nhà thêu thùa may vá với mẹ đi, không thiếu chút điểm công đó của con đâu.”Nguyễn Thúy Chi biết Lưu Hạnh Hoa là vì muốn tốt cho mình, sợ mình đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ. Những người khác sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt kia, rỉ tai nhau nói những lời không dễ nghe về mình.Nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ nói: “Mẹ, con ở nhà không ngồi yên nổi, không sao đâu, xem như không nhìn thấy là được, dù sao bọn họ cũng không dám nói trước mặt, con cũng có nghe được đâu. Mà nghe thấy thì sao chứ, cũng đâu mất miếng thịt nào.”Trước kia cô ấy sợ người ta chê cười mình sống không tốt, muốn người nghĩ rằng mình sống rất tốt, vì sỉ diện cho nên chịu đựng.Lúc đó cô cho rằng so với ở nhà họ Lưu thường xuyên bị đánh, thì cay đắng gì mình cũng nuốt rồi, cô ấy không thể chấp nhận những tin đồn nhảm nhí hơn.Lúc chưa trải qua thì sợ bị người khác bàn tán sau lưng, sợ bị người ta nói xấu, bây giờ đã xảy ra thật rồi, cảm giác cũng chỉ như vậy mà thôi.Thậm chí Nguyễn Thúy Chi còn nhận ra, thể diện mà lúc trước cô ấy vất vả giữ gìn, thì ra cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.Bây giờ chỉ cần người trong nhà không cảm thấy cô ấy mất mặt, thì cô ấy không để ý người khác nói sao nữa.Nguyễn Thúy Chi để ý đến người trong nhà, cho nên lại nói với Lưu Hạnh Hoa: “Con xin lỗi, mẹ, về nhà mà lại mang đến nhiều phiền phức như vậy. Mọi người vừa lo ăn uống lo chỗ ở, còn vì chuyện của con mà bị người trong thôn bàn tán nữa.”Lưu Hạnh Hoa trừng cô ấy: “Còn lâu mẹ mới sợ người ta bàn tán cái gì, ai dám nói bậy trước mặt mẹ, mẹ xé miệng nó ra! Sau này con mà còn nói phiền hay không phiền gì đó nữa, mẹ sẽ tức giận đấy.”Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Được rồi, con không nói nữa.”Nhưng cô ấy lại không nghe lời Lưu Hạnh Hoa ở nhà, mà vẫn đi làm.DTVCô không thể để bản thân rảnh nhàn, giúp trong nhà làm thêm chút việc, trong lòng cô còn có thể thoải mái hơn một chút.Công xã Thiên Phượng, nhà họ Lưu.Bởi vì Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, nên ba mẹ Lưu Hùng dọn đến đây ở với Lưu Hùng. Chủ yếu là mẹ Lưu Hùng đến để giặt quần áo, nấu cơm và giúp đỡ chăm Tiểu Hổ Tử.Ba cô nhóc không còn nhỏ nữa, thật ra không cần chăm sóc gì nhiều, hơn nữa còn có thể phụ việc nhà.Nhưng chỉ chăm một mình Tiểu Hổ Tử thôi bà ta cũng cảm thấy mệt, dù sao thì con nít bốn năm tuổi là lúc không nghe lời nhất, gặp cái gì là chơi cái đó, thấy cái gì cũng đòi lấy, quậy phá khắp nơi, còn rất thích sai người.Bà ta tay già chân yếu hầu hạ già trẻ một nhà này, mới mấy ngày đã hơi không chịu nổi.Thấy vết thương trên người Lưu Hùng đã đỡ nhiều rồi, bà ta lập tức hối anh ta vào núi đón Nguyễn Thúy Chi.Lưu Hùng không chịu đi, chỉ nói: “Nếu cô ta tự về thì con không so đo với cô ta nữa, còn kêu con vào núi đón ấy hả, không có cửa đâu! Em trai cô ta chạy tới đánh con thành ra như vậy, con còn chường mặt đón cô ta về sao? Có thể không?”“Con không kêu cô ta dập đầu xin lỗi là hời cho cô ta lắm rồi!”“Cô ta có giỏi thì ở nhà mẹ đẻ suốt đời đi, xem người ta có mắng c.h.ế.t cô ta không!”Mẹ anh ta cáu kỉnh: “Nếu mày không đi đón thì cái nhà này mày tự lo đi, mẹ không lo nữa. Nhà này trong ngoài nhiều việc như vậy, mày trông cậy mẹ làm hết cho mày sao? Nếu mày không đi, tao cũng buông tay mặc kệ đấy!”Lưu Hùng cố chấp đến cùng: “Đại Ni và Nhị Ni đã lớn vậy rồi, xen vào làm cái gì? Tiểu Hổ Tử để Tam Ni giữ, chuyện trong nhà toàn để Đại Ni, Đại ni lo. Không có Nguyễn Thúy Chi, trái đất không xoay nữa à?”Mẹ anh ta tức giận đến muốn đánh anh ta: “Lưu Hùng mày tự làm đi!”Đại Ni mười hai tuổi, Nhị Ni mười tuổi, Tam Ni mới bảy tuổi, hơn nữa vẫn còn là trẻ con, bình thường kêu bọn nó giúp đỡ làm việc thì còn được, nhưng kêu bọn nó trông nom nhà cửa trong ngoài thì không biết sẽ hỏng bét thành ra thế nào nữa.Mấy cô nhóc không biết tự lo cho cuộc sống, hơn nữa sắp khai giảng rồi, còn phải đi học nữa.Mẹ Lưu Hùng suy nghĩ, cảm thấy không ép anh ta đi là không được, vì thế nổi nóng dọn đồ bỏ đi.Sau đó vào đêm sau khi bà ta đi, Đại Ni và Nhị Ni xuống bếp nấu cơm, không cẩn thận làm dây lửa ra đống rơm sau bếp, vì không dập kịp mà làm cháy hơn nửa nhà bếp, may mà được hàng xóm chạy tới dập tắt.Lưu Hùng trở về nhìn thấy trong nhà bừa bãi như vậy, tức giận đến suýt chút nữa ngất đi.

Chương 98