--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…

Chương 148

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Tiếng hét "A a a!" của Tiền thị và Kiều Trần thị vang lên không kìm nén nổi, và cả ba đứa bé gái cũng hoảng sợ òa khóc, tiếng khóc vang vọng khắp nhà.Tay Kiều Đại Sơn cầm chặt cái cuốc, đứng trước cửa với đôi chân run rẩy. Dù sợ hãi, ông vẫn không lùi bước, bởi phía sau ông là gia đình đang dựa vào mình. Kiều Tam đứng ngay sau Kiều Đại Sơn, tay cầm một cây gậy, dù mồ hôi lạnh đã thấm đầy trán, nhưng hắn biết mình không thể lùi bước. Người thân đang cần hắn bảo vệ.Tiếng đập cửa vang lên liên tục, loảng xoảng từng hồi như thể sắp đổ sập. Chân Nguyệt mở cửa sổ, định bảo mọi người chạy thoát qua lối đó, nhưng bên ngoài dường như có người đã tới.Con hổ không còn đ.â.m vào cửa nữa, thay vào đó, nó đang đánh nhau với những người bên ngoài.Thở phào nhẹ nhõm, Chân Nguyệt cố gắng dỗ dành Tiểu A Sơ nín khóc rồi trao thằng bé cho Kiều Trần thị: "Nương, nương ôm hắn đi. Con ra ngoài xem tình hình."Kiều Trần thị mắt vẫn còn đẫm nước, run run nói: "Ngươi cẩn thận một chút.""Vâng," Chân Nguyệt đáp gọn.Nàng bước đến cửa, nhìn ra qua kẽ hở. Bên ngoài trời đen kịt, nhưng ánh đuốc của những người đang chiến đấu với con hổ trong sân nhà nàng chiếu sáng một góc.Chân Nguyệt thấy Kiều Triều cầm khảm đao lao thẳng về phía con hổ, trong khi những người khác cũng vung vũ khí tấn công nó. Kiều Nhị từ góc sân hất củi lửa về phía con quái, còn có người ném đá về phía nó."Bốp!" Một tiếng vang lớn, ai đó vô tình làm rơi vật gì đó lên mái nhà Kiều gia, khiến một phần nóc nhà sập xuống.Chân Nguyệt thấy rõ Kiều Triều c.h.é.m mạnh vào bụng con hổ, khiến nó rống lên và nhắm thẳng vào hắn. Kiều Triều lập tức lùi lại, và con hổ nhanh chóng đuổi theo, rời khỏi sân nhà Kiều gia.Chân Nguyệt nhanh chóng đóng cửa sau lại, tay cầm chắc cái cuốc, dặn dò: "Các ngươi ở yên trong nhà, đừng ra ngoài."Rồi nàng chạy ra ngoài, chứng kiến mọi người đang hợp sức tiêu diệt con hổ. Một người suýt bị con quái ăn thịt, may mắn được Kiều Triều kịp thời cứu, nhưng cánh tay hắn cũng đã bị thương nặng, lộ cả xương.Kiều Triều, dù bị thương, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm, hắn cầm khảm đao, nhảy lên và c.h.é.m thẳng vào người con hổ.Con hổ cuồng loạn nhảy lên, định hất Kiều Triều khỏi lưng, nhưng bỗng nhiên, từ mặt đất đen nhánh xuất hiện những dây leo lớn, quấn chặt lấy chân của nó. Con hổ mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.Thừa dịp này, Kiều Triều rút khảm đao, đ.â.m thẳng vào bụng con hổ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nó cố gắng bò dậy nhưng bốn chân đều bị dây leo cuốn chặt. Trong bóng đêm, không ai chú ý đến những dây leo bí ẩn ấy.Kiều Triều rút thanh đao ra, m.á.u từ con quái vật b.ắ.n lên mặt hắn, khiến vẻ ngoài trở nên dữ tợn. Mọi người thấy con hổ không thể đứng dậy, lập tức dùng trường mâu đ.â.m vào thân nó.Kiều Triều lần nữa c.h.é.m mạnh xuống đầu con quái vật.Con hổ giãy giụa, cố gắng bỏ trốn, nhưng dường như bị một thứ gì đó giữ lại, không thể nào đứng lên được. Cuối cùng, sau nhiều nhát c.h.é.m và các đòn tấn công khác, đôi mắt của con hổ mờ dần rồi từ từ khép lại.Kiều Triều kiệt sức, ngã xuống thân xác của con hổ. Mọi người xung quanh cũng đổ sụp xuống đất, mệt lả."Con hổ đã chết!""Chúng ta g.i.ế.c được hổ rồi!"Những tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Cả những người bị thương nặng, dù còn tỉnh táo, cũng bật cười nhẹ nhõm.Trưởng thôn Kiều Phong lập tức ra lệnh đưa những người bị thương về nhà và gọi đại phu. Kiều Nhị vội vàng chạy đến bên Kiều Triều, lo lắng hỏi: "Đại ca, đại ca! Ngươi ổn chứ?"

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Tiếng hét "A a a!" của Tiền thị và Kiều Trần thị vang lên không kìm nén nổi, và cả ba đứa bé gái cũng hoảng sợ òa khóc, tiếng khóc vang vọng khắp nhà.Tay Kiều Đại Sơn cầm chặt cái cuốc, đứng trước cửa với đôi chân run rẩy. Dù sợ hãi, ông vẫn không lùi bước, bởi phía sau ông là gia đình đang dựa vào mình. Kiều Tam đứng ngay sau Kiều Đại Sơn, tay cầm một cây gậy, dù mồ hôi lạnh đã thấm đầy trán, nhưng hắn biết mình không thể lùi bước. Người thân đang cần hắn bảo vệ.Tiếng đập cửa vang lên liên tục, loảng xoảng từng hồi như thể sắp đổ sập. Chân Nguyệt mở cửa sổ, định bảo mọi người chạy thoát qua lối đó, nhưng bên ngoài dường như có người đã tới.Con hổ không còn đ.â.m vào cửa nữa, thay vào đó, nó đang đánh nhau với những người bên ngoài.Thở phào nhẹ nhõm, Chân Nguyệt cố gắng dỗ dành Tiểu A Sơ nín khóc rồi trao thằng bé cho Kiều Trần thị: "Nương, nương ôm hắn đi. Con ra ngoài xem tình hình."Kiều Trần thị mắt vẫn còn đẫm nước, run run nói: "Ngươi cẩn thận một chút.""Vâng," Chân Nguyệt đáp gọn.Nàng bước đến cửa, nhìn ra qua kẽ hở. Bên ngoài trời đen kịt, nhưng ánh đuốc của những người đang chiến đấu với con hổ trong sân nhà nàng chiếu sáng một góc.Chân Nguyệt thấy Kiều Triều cầm khảm đao lao thẳng về phía con hổ, trong khi những người khác cũng vung vũ khí tấn công nó. Kiều Nhị từ góc sân hất củi lửa về phía con quái, còn có người ném đá về phía nó."Bốp!" Một tiếng vang lớn, ai đó vô tình làm rơi vật gì đó lên mái nhà Kiều gia, khiến một phần nóc nhà sập xuống.Chân Nguyệt thấy rõ Kiều Triều c.h.é.m mạnh vào bụng con hổ, khiến nó rống lên và nhắm thẳng vào hắn. Kiều Triều lập tức lùi lại, và con hổ nhanh chóng đuổi theo, rời khỏi sân nhà Kiều gia.Chân Nguyệt nhanh chóng đóng cửa sau lại, tay cầm chắc cái cuốc, dặn dò: "Các ngươi ở yên trong nhà, đừng ra ngoài."Rồi nàng chạy ra ngoài, chứng kiến mọi người đang hợp sức tiêu diệt con hổ. Một người suýt bị con quái ăn thịt, may mắn được Kiều Triều kịp thời cứu, nhưng cánh tay hắn cũng đã bị thương nặng, lộ cả xương.Kiều Triều, dù bị thương, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm, hắn cầm khảm đao, nhảy lên và c.h.é.m thẳng vào người con hổ.Con hổ cuồng loạn nhảy lên, định hất Kiều Triều khỏi lưng, nhưng bỗng nhiên, từ mặt đất đen nhánh xuất hiện những dây leo lớn, quấn chặt lấy chân của nó. Con hổ mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.Thừa dịp này, Kiều Triều rút khảm đao, đ.â.m thẳng vào bụng con hổ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nó cố gắng bò dậy nhưng bốn chân đều bị dây leo cuốn chặt. Trong bóng đêm, không ai chú ý đến những dây leo bí ẩn ấy.Kiều Triều rút thanh đao ra, m.á.u từ con quái vật b.ắ.n lên mặt hắn, khiến vẻ ngoài trở nên dữ tợn. Mọi người thấy con hổ không thể đứng dậy, lập tức dùng trường mâu đ.â.m vào thân nó.Kiều Triều lần nữa c.h.é.m mạnh xuống đầu con quái vật.Con hổ giãy giụa, cố gắng bỏ trốn, nhưng dường như bị một thứ gì đó giữ lại, không thể nào đứng lên được. Cuối cùng, sau nhiều nhát c.h.é.m và các đòn tấn công khác, đôi mắt của con hổ mờ dần rồi từ từ khép lại.Kiều Triều kiệt sức, ngã xuống thân xác của con hổ. Mọi người xung quanh cũng đổ sụp xuống đất, mệt lả."Con hổ đã chết!""Chúng ta g.i.ế.c được hổ rồi!"Những tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Cả những người bị thương nặng, dù còn tỉnh táo, cũng bật cười nhẹ nhõm.Trưởng thôn Kiều Phong lập tức ra lệnh đưa những người bị thương về nhà và gọi đại phu. Kiều Nhị vội vàng chạy đến bên Kiều Triều, lo lắng hỏi: "Đại ca, đại ca! Ngươi ổn chứ?"

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Tiếng hét "A a a!" của Tiền thị và Kiều Trần thị vang lên không kìm nén nổi, và cả ba đứa bé gái cũng hoảng sợ òa khóc, tiếng khóc vang vọng khắp nhà.Tay Kiều Đại Sơn cầm chặt cái cuốc, đứng trước cửa với đôi chân run rẩy. Dù sợ hãi, ông vẫn không lùi bước, bởi phía sau ông là gia đình đang dựa vào mình. Kiều Tam đứng ngay sau Kiều Đại Sơn, tay cầm một cây gậy, dù mồ hôi lạnh đã thấm đầy trán, nhưng hắn biết mình không thể lùi bước. Người thân đang cần hắn bảo vệ.Tiếng đập cửa vang lên liên tục, loảng xoảng từng hồi như thể sắp đổ sập. Chân Nguyệt mở cửa sổ, định bảo mọi người chạy thoát qua lối đó, nhưng bên ngoài dường như có người đã tới.Con hổ không còn đ.â.m vào cửa nữa, thay vào đó, nó đang đánh nhau với những người bên ngoài.Thở phào nhẹ nhõm, Chân Nguyệt cố gắng dỗ dành Tiểu A Sơ nín khóc rồi trao thằng bé cho Kiều Trần thị: "Nương, nương ôm hắn đi. Con ra ngoài xem tình hình."Kiều Trần thị mắt vẫn còn đẫm nước, run run nói: "Ngươi cẩn thận một chút.""Vâng," Chân Nguyệt đáp gọn.Nàng bước đến cửa, nhìn ra qua kẽ hở. Bên ngoài trời đen kịt, nhưng ánh đuốc của những người đang chiến đấu với con hổ trong sân nhà nàng chiếu sáng một góc.Chân Nguyệt thấy Kiều Triều cầm khảm đao lao thẳng về phía con hổ, trong khi những người khác cũng vung vũ khí tấn công nó. Kiều Nhị từ góc sân hất củi lửa về phía con quái, còn có người ném đá về phía nó."Bốp!" Một tiếng vang lớn, ai đó vô tình làm rơi vật gì đó lên mái nhà Kiều gia, khiến một phần nóc nhà sập xuống.Chân Nguyệt thấy rõ Kiều Triều c.h.é.m mạnh vào bụng con hổ, khiến nó rống lên và nhắm thẳng vào hắn. Kiều Triều lập tức lùi lại, và con hổ nhanh chóng đuổi theo, rời khỏi sân nhà Kiều gia.Chân Nguyệt nhanh chóng đóng cửa sau lại, tay cầm chắc cái cuốc, dặn dò: "Các ngươi ở yên trong nhà, đừng ra ngoài."Rồi nàng chạy ra ngoài, chứng kiến mọi người đang hợp sức tiêu diệt con hổ. Một người suýt bị con quái ăn thịt, may mắn được Kiều Triều kịp thời cứu, nhưng cánh tay hắn cũng đã bị thương nặng, lộ cả xương.Kiều Triều, dù bị thương, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm, hắn cầm khảm đao, nhảy lên và c.h.é.m thẳng vào người con hổ.Con hổ cuồng loạn nhảy lên, định hất Kiều Triều khỏi lưng, nhưng bỗng nhiên, từ mặt đất đen nhánh xuất hiện những dây leo lớn, quấn chặt lấy chân của nó. Con hổ mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.Thừa dịp này, Kiều Triều rút khảm đao, đ.â.m thẳng vào bụng con hổ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nó cố gắng bò dậy nhưng bốn chân đều bị dây leo cuốn chặt. Trong bóng đêm, không ai chú ý đến những dây leo bí ẩn ấy.Kiều Triều rút thanh đao ra, m.á.u từ con quái vật b.ắ.n lên mặt hắn, khiến vẻ ngoài trở nên dữ tợn. Mọi người thấy con hổ không thể đứng dậy, lập tức dùng trường mâu đ.â.m vào thân nó.Kiều Triều lần nữa c.h.é.m mạnh xuống đầu con quái vật.Con hổ giãy giụa, cố gắng bỏ trốn, nhưng dường như bị một thứ gì đó giữ lại, không thể nào đứng lên được. Cuối cùng, sau nhiều nhát c.h.é.m và các đòn tấn công khác, đôi mắt của con hổ mờ dần rồi từ từ khép lại.Kiều Triều kiệt sức, ngã xuống thân xác của con hổ. Mọi người xung quanh cũng đổ sụp xuống đất, mệt lả."Con hổ đã chết!""Chúng ta g.i.ế.c được hổ rồi!"Những tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Cả những người bị thương nặng, dù còn tỉnh táo, cũng bật cười nhẹ nhõm.Trưởng thôn Kiều Phong lập tức ra lệnh đưa những người bị thương về nhà và gọi đại phu. Kiều Nhị vội vàng chạy đến bên Kiều Triều, lo lắng hỏi: "Đại ca, đại ca! Ngươi ổn chứ?"

Chương 148