--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…
Chương 356
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Thấy Kiều Triều lấy đồ từ trên xe xuống, Chân Dương thị vội vàng giật lấy,"Để ta xem mang những gì?"Bà ta lục lọi, thấy có thịt, rau, lương thực, và hai phong bao đỏ, thêm một ít đồ ăn khác như bánh trái, mứt quả. Kiều Triều nói: "Một phong là cho bà, một phong cho cha." Rồi nói thêm,"Không có chuyện gì nữa thì ta về đây."Chân Dương thị hài lòng: "Đợi chút, ta cho ngươi ít quà đáp lễ."Bà ta vào nhà, mang ra một chiếc giỏ, rồi cùng Chân Đại bước ra,"Muội phu a, sao không vào ngồi một lát? Năm nay nhà ta cũng bán rau, sao lên huyện không thấy các ngươi nhỉ?"Kiều Triều đáp: "Ta không rõ, bây giờ ta không phải người bán nữa, huyện lớn mà, có lẽ ở chỗ khác. Nhà còn việc bận, vài hôm nữa Tam đệ nhà ta sắp thành thân, bận rộn lắm, giờ ta phải về rồi. Chúc cả nhà năm mới an khang.""Được."Kiều Triều nhận giỏ quà từ tay Chân Dương thị rồi vội vàng về nhà.Sau khi Kiều Triều đi, Chân Dương thị quay vào phòng, lấy rau, lương thực và thịt ra sắp xếp lại, rồi lén mở phong bao đỏ. Bà ta ngạc nhiên khi thấy bên trong chỉ có hai mươi đồng tiền."Sao ít thế? Chỉ có hai mươi đồng?" Chân Dương thị tỏ vẻ không hài lòng, nhưng giờ Kiều Triều đã đi rồi, cũng không thể làm gì hơn.Chân Đại ở ngoài hỏi: "Nương, muội phu mang gì về thế?"Chân Dương thị lập tức mang đồ ra: "Có gì đâu, chỉ chút thịt, chút rau. Chẳng có thứ gì ra hồn. Muội muội con đúng là đồ vô ơn, nuôi bao nhiêu năm mà chỉ mang được bấy nhiêu." Chân Đại: "Muội phu chưa đưa nương tiền à?"Chân Dương thị bĩu môi: "Chỉ vài đồng. Có tiền rồi mà keo kiệt, chỉ đưa mấy đồng."Ở nhà bên kia, Tiền Thị về đến nhà mẹ đẻ, thì đã thấy Tiền Giang thị sụt sùi khóc lóc: "Phụ thân con vẫn chưa có tin tức, sống c.h.ế.t ra sao cũng không rõ. Để lại nương và đệ đệ con ở nhà khổ lắm.""Lai đệ a, phụ thân con không có nhà, con cũng phải nghĩ đến nương và đệ đệ nữa chứ? Lần này con mang gì về cho nương đây?"Tiền Thị nghẹn ngào nghĩ về phụ thân mình: "Lần này con mang ít rau nhà trồng, còn lại đều là bà bà con chuẩn bị." Nàng ấy quay sang nói với Tiểu Niên,"Tiểu Niên, chúc bà ngoại năm mới an khang."Tiểu Niên lễ phép nói: "Bà ngoại năm mới an khang."Tiền Giang thị xoa đầu nó: "Ngoan." Rồi nhìn thấy áo của Tiểu Niên, bà ta nói: "Sao nha đầu này lại mặc đồ đẹp thế? Thà để cho đại tôn tử nhà ta mặc còn hơn." Nói xong bà ta định cởi áo của Tiểu Niên.Kiều Nhị lập tức cản tay bà ta: "Nương, nếu nương làm thế, bọn con sẽ về ngay đấy." Tiểu Niên sợ hãi nép sát vào Kiều Nhị, vì tiểu nha đầu biết bà ngoại không thích mình, chỉ vì nàng là nữ hài.Tiền Giang thị có chút xấu hổ, nhưng không nói gì. Bà ta lẳng lặng nhận lấy giỏ đồ của Tiền Thị mang về phòng, lục lọi thấy có hai phong bao đỏ. Mở ra, một cái có năm mươi đồng."Chỉ có năm mươi đồng thôi sao?" Bà ta tỏ ra không hài lòng, bà ta biết Kiều gia thuê người làm công tháng cũng được đến hai trăm đồng (thực ra là ba trăm, nhưng bà ta không biết)."Lai đệ a, lại đây nương bảo." Bà ta gọi Tiền Thị lại gần, Kiều Nhị cũng muốn theo, nhưng bị Tiền Kim Bảo giữ lại: "Tỷ phu, nương đệ tìm tỷ tỷ là có việc riêng, huynh ngồi đây đi, đệ có chuyện muốn hỏi."Kiều Nhị nghĩ lần này Tiền Thị cũng không mang nhiều tiền, nên chắc Tiền Giang thị cũng không đòi mượn được nhiều, bèn ngồi lại.
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Thấy Kiều Triều lấy đồ từ trên xe xuống, Chân Dương thị vội vàng giật lấy,"Để ta xem mang những gì?"Bà ta lục lọi, thấy có thịt, rau, lương thực, và hai phong bao đỏ, thêm một ít đồ ăn khác như bánh trái, mứt quả. Kiều Triều nói: "Một phong là cho bà, một phong cho cha." Rồi nói thêm,"Không có chuyện gì nữa thì ta về đây."Chân Dương thị hài lòng: "Đợi chút, ta cho ngươi ít quà đáp lễ."Bà ta vào nhà, mang ra một chiếc giỏ, rồi cùng Chân Đại bước ra,"Muội phu a, sao không vào ngồi một lát? Năm nay nhà ta cũng bán rau, sao lên huyện không thấy các ngươi nhỉ?"Kiều Triều đáp: "Ta không rõ, bây giờ ta không phải người bán nữa, huyện lớn mà, có lẽ ở chỗ khác. Nhà còn việc bận, vài hôm nữa Tam đệ nhà ta sắp thành thân, bận rộn lắm, giờ ta phải về rồi. Chúc cả nhà năm mới an khang.""Được."Kiều Triều nhận giỏ quà từ tay Chân Dương thị rồi vội vàng về nhà.Sau khi Kiều Triều đi, Chân Dương thị quay vào phòng, lấy rau, lương thực và thịt ra sắp xếp lại, rồi lén mở phong bao đỏ. Bà ta ngạc nhiên khi thấy bên trong chỉ có hai mươi đồng tiền."Sao ít thế? Chỉ có hai mươi đồng?" Chân Dương thị tỏ vẻ không hài lòng, nhưng giờ Kiều Triều đã đi rồi, cũng không thể làm gì hơn.Chân Đại ở ngoài hỏi: "Nương, muội phu mang gì về thế?"Chân Dương thị lập tức mang đồ ra: "Có gì đâu, chỉ chút thịt, chút rau. Chẳng có thứ gì ra hồn. Muội muội con đúng là đồ vô ơn, nuôi bao nhiêu năm mà chỉ mang được bấy nhiêu." Chân Đại: "Muội phu chưa đưa nương tiền à?"Chân Dương thị bĩu môi: "Chỉ vài đồng. Có tiền rồi mà keo kiệt, chỉ đưa mấy đồng."Ở nhà bên kia, Tiền Thị về đến nhà mẹ đẻ, thì đã thấy Tiền Giang thị sụt sùi khóc lóc: "Phụ thân con vẫn chưa có tin tức, sống c.h.ế.t ra sao cũng không rõ. Để lại nương và đệ đệ con ở nhà khổ lắm.""Lai đệ a, phụ thân con không có nhà, con cũng phải nghĩ đến nương và đệ đệ nữa chứ? Lần này con mang gì về cho nương đây?"Tiền Thị nghẹn ngào nghĩ về phụ thân mình: "Lần này con mang ít rau nhà trồng, còn lại đều là bà bà con chuẩn bị." Nàng ấy quay sang nói với Tiểu Niên,"Tiểu Niên, chúc bà ngoại năm mới an khang."Tiểu Niên lễ phép nói: "Bà ngoại năm mới an khang."Tiền Giang thị xoa đầu nó: "Ngoan." Rồi nhìn thấy áo của Tiểu Niên, bà ta nói: "Sao nha đầu này lại mặc đồ đẹp thế? Thà để cho đại tôn tử nhà ta mặc còn hơn." Nói xong bà ta định cởi áo của Tiểu Niên.Kiều Nhị lập tức cản tay bà ta: "Nương, nếu nương làm thế, bọn con sẽ về ngay đấy." Tiểu Niên sợ hãi nép sát vào Kiều Nhị, vì tiểu nha đầu biết bà ngoại không thích mình, chỉ vì nàng là nữ hài.Tiền Giang thị có chút xấu hổ, nhưng không nói gì. Bà ta lẳng lặng nhận lấy giỏ đồ của Tiền Thị mang về phòng, lục lọi thấy có hai phong bao đỏ. Mở ra, một cái có năm mươi đồng."Chỉ có năm mươi đồng thôi sao?" Bà ta tỏ ra không hài lòng, bà ta biết Kiều gia thuê người làm công tháng cũng được đến hai trăm đồng (thực ra là ba trăm, nhưng bà ta không biết)."Lai đệ a, lại đây nương bảo." Bà ta gọi Tiền Thị lại gần, Kiều Nhị cũng muốn theo, nhưng bị Tiền Kim Bảo giữ lại: "Tỷ phu, nương đệ tìm tỷ tỷ là có việc riêng, huynh ngồi đây đi, đệ có chuyện muốn hỏi."Kiều Nhị nghĩ lần này Tiền Thị cũng không mang nhiều tiền, nên chắc Tiền Giang thị cũng không đòi mượn được nhiều, bèn ngồi lại.
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Thấy Kiều Triều lấy đồ từ trên xe xuống, Chân Dương thị vội vàng giật lấy,"Để ta xem mang những gì?"Bà ta lục lọi, thấy có thịt, rau, lương thực, và hai phong bao đỏ, thêm một ít đồ ăn khác như bánh trái, mứt quả. Kiều Triều nói: "Một phong là cho bà, một phong cho cha." Rồi nói thêm,"Không có chuyện gì nữa thì ta về đây."Chân Dương thị hài lòng: "Đợi chút, ta cho ngươi ít quà đáp lễ."Bà ta vào nhà, mang ra một chiếc giỏ, rồi cùng Chân Đại bước ra,"Muội phu a, sao không vào ngồi một lát? Năm nay nhà ta cũng bán rau, sao lên huyện không thấy các ngươi nhỉ?"Kiều Triều đáp: "Ta không rõ, bây giờ ta không phải người bán nữa, huyện lớn mà, có lẽ ở chỗ khác. Nhà còn việc bận, vài hôm nữa Tam đệ nhà ta sắp thành thân, bận rộn lắm, giờ ta phải về rồi. Chúc cả nhà năm mới an khang.""Được."Kiều Triều nhận giỏ quà từ tay Chân Dương thị rồi vội vàng về nhà.Sau khi Kiều Triều đi, Chân Dương thị quay vào phòng, lấy rau, lương thực và thịt ra sắp xếp lại, rồi lén mở phong bao đỏ. Bà ta ngạc nhiên khi thấy bên trong chỉ có hai mươi đồng tiền."Sao ít thế? Chỉ có hai mươi đồng?" Chân Dương thị tỏ vẻ không hài lòng, nhưng giờ Kiều Triều đã đi rồi, cũng không thể làm gì hơn.Chân Đại ở ngoài hỏi: "Nương, muội phu mang gì về thế?"Chân Dương thị lập tức mang đồ ra: "Có gì đâu, chỉ chút thịt, chút rau. Chẳng có thứ gì ra hồn. Muội muội con đúng là đồ vô ơn, nuôi bao nhiêu năm mà chỉ mang được bấy nhiêu." Chân Đại: "Muội phu chưa đưa nương tiền à?"Chân Dương thị bĩu môi: "Chỉ vài đồng. Có tiền rồi mà keo kiệt, chỉ đưa mấy đồng."Ở nhà bên kia, Tiền Thị về đến nhà mẹ đẻ, thì đã thấy Tiền Giang thị sụt sùi khóc lóc: "Phụ thân con vẫn chưa có tin tức, sống c.h.ế.t ra sao cũng không rõ. Để lại nương và đệ đệ con ở nhà khổ lắm.""Lai đệ a, phụ thân con không có nhà, con cũng phải nghĩ đến nương và đệ đệ nữa chứ? Lần này con mang gì về cho nương đây?"Tiền Thị nghẹn ngào nghĩ về phụ thân mình: "Lần này con mang ít rau nhà trồng, còn lại đều là bà bà con chuẩn bị." Nàng ấy quay sang nói với Tiểu Niên,"Tiểu Niên, chúc bà ngoại năm mới an khang."Tiểu Niên lễ phép nói: "Bà ngoại năm mới an khang."Tiền Giang thị xoa đầu nó: "Ngoan." Rồi nhìn thấy áo của Tiểu Niên, bà ta nói: "Sao nha đầu này lại mặc đồ đẹp thế? Thà để cho đại tôn tử nhà ta mặc còn hơn." Nói xong bà ta định cởi áo của Tiểu Niên.Kiều Nhị lập tức cản tay bà ta: "Nương, nếu nương làm thế, bọn con sẽ về ngay đấy." Tiểu Niên sợ hãi nép sát vào Kiều Nhị, vì tiểu nha đầu biết bà ngoại không thích mình, chỉ vì nàng là nữ hài.Tiền Giang thị có chút xấu hổ, nhưng không nói gì. Bà ta lẳng lặng nhận lấy giỏ đồ của Tiền Thị mang về phòng, lục lọi thấy có hai phong bao đỏ. Mở ra, một cái có năm mươi đồng."Chỉ có năm mươi đồng thôi sao?" Bà ta tỏ ra không hài lòng, bà ta biết Kiều gia thuê người làm công tháng cũng được đến hai trăm đồng (thực ra là ba trăm, nhưng bà ta không biết)."Lai đệ a, lại đây nương bảo." Bà ta gọi Tiền Thị lại gần, Kiều Nhị cũng muốn theo, nhưng bị Tiền Kim Bảo giữ lại: "Tỷ phu, nương đệ tìm tỷ tỷ là có việc riêng, huynh ngồi đây đi, đệ có chuyện muốn hỏi."Kiều Nhị nghĩ lần này Tiền Thị cũng không mang nhiều tiền, nên chắc Tiền Giang thị cũng không đòi mượn được nhiều, bèn ngồi lại.