--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…

Chương 468

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… "Huynh không biết nhà mình lương thực đang thiếu thốn sao? Sao lại có thể đem cho người ta?""Nếu để người ngoài biết nhà chúng ta còn đồ ăn, lỡ có người đến cướp thì sao? Huynh thật muốn làm ta tức c.h.ế.t à!" Tiền thị ngồi dựa vào tường, tay ôm bụng, giận dỗi nhìn sang Chân Nguyệt."Đại tẩu, tẩu nói xem có phải đúng không?"Tiền thị mắng Kiều Nhị một hồi, hẳn là Chân Nguyệt sẽ không quá tức giận. Dù Chân Nguyệt có muốn trách mắng Kiều Nhị thì sau khi nghe nàng ấy trách mắng thì cũng sẽ bớt tức giận hơn.Chân Nguyệt vân còn tốt, nàng cũng không đồng tình với việc Kiều Nhị cho đồ ăn, nhưng hiểu rõ rằng Kiều Nhị chỉ cho một ít, nên không phải chuyện lớn. Chỉ là nàng không ủng hộ hành động đó, nhưng cũng không đến mức tức giận như vậy."Lần sau đừng cho nữa là được. Giờ tình thế đã khác xưa rồi." Nếu trước đây không gặp khó khăn, nàng thậm chí còn có thể cho nhiều hơn, nhưng bây giờ thì không thể như vậy nữa.Kiều Nhị cúi đầu giải thích: "Ta chỉ muốn tích phúc cho hài tử, sợ rằng khi đứa bé ra đời nhỡ xảy ra chuyện, thì..."Kiều Nhị thực sự lo lắng, vì tình hình hiện tại rất khó đoán. Nếu cứ tiếp diễn thế này, chờ đến lúc Tiền thị sinh con thì không biết phải làm sao bây giờ. Nếu đại ca còn ở nhà thì tốt rồi.Nghe lời của Kiều Nhị, Tiền thị cũng nguôi giận phần nào. Nàng ấy hiểu tâm tư của trượng phu.Kiều Trần thị ngồi bên cạnh lên tiếng: "Thôi được rồi, lần sau đừng cho nữa là được."Kiều Tam bỗng nói: "Hiện giờ đã có nạn dân đến xin ăn ở thôn Đại Nam, dù chưa nhiều nhưng khi ta ra ngoài cũng thấy vài người. Mọi người có nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì không?"Đây cũng là điều mà Chân Nguyệt lo ngại: "Trước đây có người đến xin nước để dò xét tình hình, không biết liệu bây giờ có ai đến xin ăn để thăm dò nữa không."Nghe Chân Nguyệt nói, Kiều Nhị bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn: "Ta sai rồi!"Tiền thị liền đập vào lưng hắn: "Đi kiểm tra xem cửa nhà đã đóng kỹ chưa!"Kiều Nhị lập tức chạy ra kiểm tra.Chân Nguyệt chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn, nói với Kiều Tam: "Tam đệ, lát nữa đệ đi hỏi trưởng thôn xem tình hình thế nào. Dạo gần đây vẫn còn tuần tra, nên nhờ trưởng thôn nói với mọi người đừng để người lạ vào thôn.""Nếu có thể, hỏi thêm tình hình ở các thôn khác. Cũng chú ý xem người đến xin ăn chủ yếu là người già, phụ nhân, hài tử hay là đại nam nhân. Nếu nhiều nam nhân thì mức độ nguy hiểm sẽ rất cao.""Nương, mọi người nên chuẩn bị đồ đạc phòng khi phải chạy trốn. Nếu có chuyện gì xảy ra mà không cản nổi, chúng ta sẽ chạy vào núi.""Nhớ mang theo lương thực, nước, cuốc xẻng và những vật dụng cần thiết, nếu không mang được thì giấu đi."Kiều Trần thị lo lắng thì thào: "Vậy còn hầm chứa đồ thì sao?"Chân Nguyệt đáp: "Không mang được thì cứ để đó, rồi sau này chúng ta sẽ trở về."Mạn Châu lên tiếng: "Muội muốn về nhà nói với cha nương một tiếng."Kiều Trần thị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chân thị, con có muốn về nhà mẹ đẻ không? Còn Tiền thị, nhà đại tỷ của con thì sao, còn các tỷ tỷ khác nữa?"Tiền thị trả lời: "Nhà đại tỷ con thì gần, nhưng nhà nhị tỷ con xa quá, con sợ nếu Kiều Nhị đi mà gặp chuyện ngoài ý muốn thì không biết làm sao."Chân Nguyệt nói: "Nhà đại tỷ muội thì đi được, còn lại thì thôi. Nhà mẹ đẻ ta cũng không cần, ở đó còn có hai ca ca, họ to khỏe, nếu có chuyện chắc cũng xoay xở được." 

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… "Huynh không biết nhà mình lương thực đang thiếu thốn sao? Sao lại có thể đem cho người ta?""Nếu để người ngoài biết nhà chúng ta còn đồ ăn, lỡ có người đến cướp thì sao? Huynh thật muốn làm ta tức c.h.ế.t à!" Tiền thị ngồi dựa vào tường, tay ôm bụng, giận dỗi nhìn sang Chân Nguyệt."Đại tẩu, tẩu nói xem có phải đúng không?"Tiền thị mắng Kiều Nhị một hồi, hẳn là Chân Nguyệt sẽ không quá tức giận. Dù Chân Nguyệt có muốn trách mắng Kiều Nhị thì sau khi nghe nàng ấy trách mắng thì cũng sẽ bớt tức giận hơn.Chân Nguyệt vân còn tốt, nàng cũng không đồng tình với việc Kiều Nhị cho đồ ăn, nhưng hiểu rõ rằng Kiều Nhị chỉ cho một ít, nên không phải chuyện lớn. Chỉ là nàng không ủng hộ hành động đó, nhưng cũng không đến mức tức giận như vậy."Lần sau đừng cho nữa là được. Giờ tình thế đã khác xưa rồi." Nếu trước đây không gặp khó khăn, nàng thậm chí còn có thể cho nhiều hơn, nhưng bây giờ thì không thể như vậy nữa.Kiều Nhị cúi đầu giải thích: "Ta chỉ muốn tích phúc cho hài tử, sợ rằng khi đứa bé ra đời nhỡ xảy ra chuyện, thì..."Kiều Nhị thực sự lo lắng, vì tình hình hiện tại rất khó đoán. Nếu cứ tiếp diễn thế này, chờ đến lúc Tiền thị sinh con thì không biết phải làm sao bây giờ. Nếu đại ca còn ở nhà thì tốt rồi.Nghe lời của Kiều Nhị, Tiền thị cũng nguôi giận phần nào. Nàng ấy hiểu tâm tư của trượng phu.Kiều Trần thị ngồi bên cạnh lên tiếng: "Thôi được rồi, lần sau đừng cho nữa là được."Kiều Tam bỗng nói: "Hiện giờ đã có nạn dân đến xin ăn ở thôn Đại Nam, dù chưa nhiều nhưng khi ta ra ngoài cũng thấy vài người. Mọi người có nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì không?"Đây cũng là điều mà Chân Nguyệt lo ngại: "Trước đây có người đến xin nước để dò xét tình hình, không biết liệu bây giờ có ai đến xin ăn để thăm dò nữa không."Nghe Chân Nguyệt nói, Kiều Nhị bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn: "Ta sai rồi!"Tiền thị liền đập vào lưng hắn: "Đi kiểm tra xem cửa nhà đã đóng kỹ chưa!"Kiều Nhị lập tức chạy ra kiểm tra.Chân Nguyệt chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn, nói với Kiều Tam: "Tam đệ, lát nữa đệ đi hỏi trưởng thôn xem tình hình thế nào. Dạo gần đây vẫn còn tuần tra, nên nhờ trưởng thôn nói với mọi người đừng để người lạ vào thôn.""Nếu có thể, hỏi thêm tình hình ở các thôn khác. Cũng chú ý xem người đến xin ăn chủ yếu là người già, phụ nhân, hài tử hay là đại nam nhân. Nếu nhiều nam nhân thì mức độ nguy hiểm sẽ rất cao.""Nương, mọi người nên chuẩn bị đồ đạc phòng khi phải chạy trốn. Nếu có chuyện gì xảy ra mà không cản nổi, chúng ta sẽ chạy vào núi.""Nhớ mang theo lương thực, nước, cuốc xẻng và những vật dụng cần thiết, nếu không mang được thì giấu đi."Kiều Trần thị lo lắng thì thào: "Vậy còn hầm chứa đồ thì sao?"Chân Nguyệt đáp: "Không mang được thì cứ để đó, rồi sau này chúng ta sẽ trở về."Mạn Châu lên tiếng: "Muội muốn về nhà nói với cha nương một tiếng."Kiều Trần thị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chân thị, con có muốn về nhà mẹ đẻ không? Còn Tiền thị, nhà đại tỷ của con thì sao, còn các tỷ tỷ khác nữa?"Tiền thị trả lời: "Nhà đại tỷ con thì gần, nhưng nhà nhị tỷ con xa quá, con sợ nếu Kiều Nhị đi mà gặp chuyện ngoài ý muốn thì không biết làm sao."Chân Nguyệt nói: "Nhà đại tỷ muội thì đi được, còn lại thì thôi. Nhà mẹ đẻ ta cũng không cần, ở đó còn có hai ca ca, họ to khỏe, nếu có chuyện chắc cũng xoay xở được." 

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… "Huynh không biết nhà mình lương thực đang thiếu thốn sao? Sao lại có thể đem cho người ta?""Nếu để người ngoài biết nhà chúng ta còn đồ ăn, lỡ có người đến cướp thì sao? Huynh thật muốn làm ta tức c.h.ế.t à!" Tiền thị ngồi dựa vào tường, tay ôm bụng, giận dỗi nhìn sang Chân Nguyệt."Đại tẩu, tẩu nói xem có phải đúng không?"Tiền thị mắng Kiều Nhị một hồi, hẳn là Chân Nguyệt sẽ không quá tức giận. Dù Chân Nguyệt có muốn trách mắng Kiều Nhị thì sau khi nghe nàng ấy trách mắng thì cũng sẽ bớt tức giận hơn.Chân Nguyệt vân còn tốt, nàng cũng không đồng tình với việc Kiều Nhị cho đồ ăn, nhưng hiểu rõ rằng Kiều Nhị chỉ cho một ít, nên không phải chuyện lớn. Chỉ là nàng không ủng hộ hành động đó, nhưng cũng không đến mức tức giận như vậy."Lần sau đừng cho nữa là được. Giờ tình thế đã khác xưa rồi." Nếu trước đây không gặp khó khăn, nàng thậm chí còn có thể cho nhiều hơn, nhưng bây giờ thì không thể như vậy nữa.Kiều Nhị cúi đầu giải thích: "Ta chỉ muốn tích phúc cho hài tử, sợ rằng khi đứa bé ra đời nhỡ xảy ra chuyện, thì..."Kiều Nhị thực sự lo lắng, vì tình hình hiện tại rất khó đoán. Nếu cứ tiếp diễn thế này, chờ đến lúc Tiền thị sinh con thì không biết phải làm sao bây giờ. Nếu đại ca còn ở nhà thì tốt rồi.Nghe lời của Kiều Nhị, Tiền thị cũng nguôi giận phần nào. Nàng ấy hiểu tâm tư của trượng phu.Kiều Trần thị ngồi bên cạnh lên tiếng: "Thôi được rồi, lần sau đừng cho nữa là được."Kiều Tam bỗng nói: "Hiện giờ đã có nạn dân đến xin ăn ở thôn Đại Nam, dù chưa nhiều nhưng khi ta ra ngoài cũng thấy vài người. Mọi người có nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì không?"Đây cũng là điều mà Chân Nguyệt lo ngại: "Trước đây có người đến xin nước để dò xét tình hình, không biết liệu bây giờ có ai đến xin ăn để thăm dò nữa không."Nghe Chân Nguyệt nói, Kiều Nhị bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn: "Ta sai rồi!"Tiền thị liền đập vào lưng hắn: "Đi kiểm tra xem cửa nhà đã đóng kỹ chưa!"Kiều Nhị lập tức chạy ra kiểm tra.Chân Nguyệt chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn, nói với Kiều Tam: "Tam đệ, lát nữa đệ đi hỏi trưởng thôn xem tình hình thế nào. Dạo gần đây vẫn còn tuần tra, nên nhờ trưởng thôn nói với mọi người đừng để người lạ vào thôn.""Nếu có thể, hỏi thêm tình hình ở các thôn khác. Cũng chú ý xem người đến xin ăn chủ yếu là người già, phụ nhân, hài tử hay là đại nam nhân. Nếu nhiều nam nhân thì mức độ nguy hiểm sẽ rất cao.""Nương, mọi người nên chuẩn bị đồ đạc phòng khi phải chạy trốn. Nếu có chuyện gì xảy ra mà không cản nổi, chúng ta sẽ chạy vào núi.""Nhớ mang theo lương thực, nước, cuốc xẻng và những vật dụng cần thiết, nếu không mang được thì giấu đi."Kiều Trần thị lo lắng thì thào: "Vậy còn hầm chứa đồ thì sao?"Chân Nguyệt đáp: "Không mang được thì cứ để đó, rồi sau này chúng ta sẽ trở về."Mạn Châu lên tiếng: "Muội muốn về nhà nói với cha nương một tiếng."Kiều Trần thị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chân thị, con có muốn về nhà mẹ đẻ không? Còn Tiền thị, nhà đại tỷ của con thì sao, còn các tỷ tỷ khác nữa?"Tiền thị trả lời: "Nhà đại tỷ con thì gần, nhưng nhà nhị tỷ con xa quá, con sợ nếu Kiều Nhị đi mà gặp chuyện ngoài ý muốn thì không biết làm sao."Chân Nguyệt nói: "Nhà đại tỷ muội thì đi được, còn lại thì thôi. Nhà mẹ đẻ ta cũng không cần, ở đó còn có hai ca ca, họ to khỏe, nếu có chuyện chắc cũng xoay xở được." 

Chương 468