--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…
Chương 509
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Kiều Trần thị ở một bên rưng rưng nước mắt: "Thế đạo này thật đáng chết!"Kiều Phong tiếp lời: "Ai nói không phải, cho nên nếu các ngươi cần giúp đỡ, làm phiền nói với ta một tiếng."Kiều Đại Sơn đáp: "Nhất định, nhất định sẽ thế."Vân Mộng Hạ VũSau khi Kiều Phong rời đi, mọi người nhìn nhau...Kiều Nhị đột nhiên nói: "Đại tẩu, nhà ta có nên thuê người giúp cày ruộng không?"Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Trong nhà còn đủ lương thực không? Nếu thuê người đến giúp, mọi người có chắc là lương thực nhà mình đủ để trả công mà vẫn đảm bảo cả nhà đủ ăn suốt mùa đông không?"Không phải Chân Nguyệt không muốn giúp người, mà nàng sợ nếu gặp phải chuyện bất trắc, lương thực dự trữ mà bấy lâu nay Kiều gia tích góp sẽ không còn, và rồi họ sẽ rơi vào cảnh giống những nhà khác, có thể c.h.ế.t đói.Lời Chân Nguyệt vừa dứt, cả nhà đều im lặng. Đúng vậy, nếu có vấn đề gì xảy ra thì sao? Bên ngoài tình hình loạn lạc, chẳng biết lúc nào giặc giã sẽ bùng lên, rồi lúc đó họ sẽ sống ra sao?Kiều Trần thị lên tiếng: "Thôi trước mắt không cần nhờ ai giúp, người nhà ta còn khỏe, có thể tự làm được. Hơn nữa, trời lạnh thế này, chờ đến khi ấm lên rồi hãy tính. Lúc đó trong núi chắc cũng sẽ có nhiều thứ để ăn hơn."Chân Nguyệt gật đầu: "Nương nói đúng. Khi trời ấm, chắc hẳn trong núi sẽ có thứ để kiếm ăn. Nếu muốn thuê người cày ruộng thì tìm hai ba người thôi. Háo Tử Sơn rộng lớn thế này, chúng ta cũng không cần phải vất vả thức khuya dậy sớm."Trong thời tiết ấm áp, người dân có thể tự vào núi kiếm ăn, nhưng bây giờ trời quá lạnh, vào núi cũng không dễ tìm được gì."Thuê hai ba ngày chắc không sao đâu, lượng lương thực cho hai ba ngày đủ chứ?"Kiều Trần thị xem xét lại hầm lương thực rồi nói: "Hai ba ngày thì không thành vấn đề."Kiều Đại Sơn gật đầu: "Ngày mai ta sẽ đi tìm trưởng thôn xem thế nào, nhờ hai ba người giúp cũng được."Chân Nguyệt tiếp lời: "Sớm gieo hạt cũng tốt, có thể nhờ họ giúp mình chọn đất màu mỡ, nam hay nữ đều được."Trong nhà có nam nhân thì tốt, sợ nhất là nhà nào chỉ toàn nữ nhân thì cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn.Kiều Trần thị nói: "Ngày mai ta sẽ hỏi thử Trịnh nương tử xem nàng ấy có cần không. Trước đây nàng ấy vân luôn làm việc nhà cho chúng ta mà.""Cũng được"Ngày hôm sau, Kiều Đại Sơn đi tìm trưởng thôn và chọn những nhà thật sự không còn gì ăn để nhờ họ lên Háo Tử Sơn giúp việc.Vì sợ họ không có sức làm việc, Kiều Trần thị chuẩn bị cho mỗi người một cái màn thầu để họ có chút sức lực.Hà thị vốn nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t đói trong mùa đông này, không ngờ Kiều gia lại cần thuê người. Khi được trưởng thôn gọi đi, nàng ấy vừa ăn màn thầu vừa thề rằng Kiều gia là ân nhân lớn của nàng ấy, suốt đời nàng ấy sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn.Trời mưa xuống, trong núi bắt đầu xuất hiện những mầm cây. Dù là mùa đông, nhưng vẫn có những loài thực vật không sợ lạnh mọc lên.Có người vào núi tìm được chút thức ăn. Dù không nhiều, nhưng lá cây cũng đủ để sống qua ngày. Cảm giác tuyệt vọng rằng mình sẽ c.h.ế.t đói trong mùa đông dần biến mất, thay vào đó là niềm hy vọng sống sót.Kiều Nhị điều khiển lừa cày ruộng, nhỏ giọng nói với Kiều Tam: "Con sông trong núi kia không biết nước có nhiều hơn không. Ngày xưa đại ca thường bắt cá ở đó."Kiều Nhị đang thèm ăn cá.
Kiều Trần thị ở một bên rưng rưng nước mắt: "Thế đạo này thật đáng chết!"
Kiều Phong tiếp lời: "Ai nói không phải, cho nên nếu các ngươi cần giúp đỡ, làm phiền nói với ta một tiếng."
Kiều Đại Sơn đáp: "Nhất định, nhất định sẽ thế."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Kiều Phong rời đi, mọi người nhìn nhau...
Kiều Nhị đột nhiên nói: "Đại tẩu, nhà ta có nên thuê người giúp cày ruộng không?"
Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Trong nhà còn đủ lương thực không? Nếu thuê người đến giúp, mọi người có chắc là lương thực nhà mình đủ để trả công mà vẫn đảm bảo cả nhà đủ ăn suốt mùa đông không?"
Không phải Chân Nguyệt không muốn giúp người, mà nàng sợ nếu gặp phải chuyện bất trắc, lương thực dự trữ mà bấy lâu nay Kiều gia tích góp sẽ không còn, và rồi họ sẽ rơi vào cảnh giống những nhà khác, có thể c.h.ế.t đói.
Lời Chân Nguyệt vừa dứt, cả nhà đều im lặng. Đúng vậy, nếu có vấn đề gì xảy ra thì sao? Bên ngoài tình hình loạn lạc, chẳng biết lúc nào giặc giã sẽ bùng lên, rồi lúc đó họ sẽ sống ra sao?
Kiều Trần thị lên tiếng: "Thôi trước mắt không cần nhờ ai giúp, người nhà ta còn khỏe, có thể tự làm được. Hơn nữa, trời lạnh thế này, chờ đến khi ấm lên rồi hãy tính. Lúc đó trong núi chắc cũng sẽ có nhiều thứ để ăn hơn."
Chân Nguyệt gật đầu: "Nương nói đúng. Khi trời ấm, chắc hẳn trong núi sẽ có thứ để kiếm ăn. Nếu muốn thuê người cày ruộng thì tìm hai ba người thôi. Háo Tử Sơn rộng lớn thế này, chúng ta cũng không cần phải vất vả thức khuya dậy sớm."
Trong thời tiết ấm áp, người dân có thể tự vào núi kiếm ăn, nhưng bây giờ trời quá lạnh, vào núi cũng không dễ tìm được gì.
"Thuê hai ba ngày chắc không sao đâu, lượng lương thực cho hai ba ngày đủ chứ?"
Kiều Trần thị xem xét lại hầm lương thực rồi nói: "Hai ba ngày thì không thành vấn đề."
Kiều Đại Sơn gật đầu: "Ngày mai ta sẽ đi tìm trưởng thôn xem thế nào, nhờ hai ba người giúp cũng được."
Chân Nguyệt tiếp lời: "Sớm gieo hạt cũng tốt, có thể nhờ họ giúp mình chọn đất màu mỡ, nam hay nữ đều được."
Trong nhà có nam nhân thì tốt, sợ nhất là nhà nào chỉ toàn nữ nhân thì cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn.
Kiều Trần thị nói: "Ngày mai ta sẽ hỏi thử Trịnh nương tử xem nàng ấy có cần không. Trước đây nàng ấy vân luôn làm việc nhà cho chúng ta mà."
"Cũng được"
Ngày hôm sau, Kiều Đại Sơn đi tìm trưởng thôn và chọn những nhà thật sự không còn gì ăn để nhờ họ lên Háo Tử Sơn giúp việc.
Vì sợ họ không có sức làm việc, Kiều Trần thị chuẩn bị cho mỗi người một cái màn thầu để họ có chút sức lực.
Hà thị vốn nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t đói trong mùa đông này, không ngờ Kiều gia lại cần thuê người. Khi được trưởng thôn gọi đi, nàng ấy vừa ăn màn thầu vừa thề rằng Kiều gia là ân nhân lớn của nàng ấy, suốt đời nàng ấy sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn.
Trời mưa xuống, trong núi bắt đầu xuất hiện những mầm cây. Dù là mùa đông, nhưng vẫn có những loài thực vật không sợ lạnh mọc lên.
Có người vào núi tìm được chút thức ăn. Dù không nhiều, nhưng lá cây cũng đủ để sống qua ngày. Cảm giác tuyệt vọng rằng mình sẽ c.h.ế.t đói trong mùa đông dần biến mất, thay vào đó là niềm hy vọng sống sót.
Kiều Nhị điều khiển lừa cày ruộng, nhỏ giọng nói với Kiều Tam: "Con sông trong núi kia không biết nước có nhiều hơn không. Ngày xưa đại ca thường bắt cá ở đó."
Kiều Nhị đang thèm ăn cá.
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Kiều Trần thị ở một bên rưng rưng nước mắt: "Thế đạo này thật đáng chết!"Kiều Phong tiếp lời: "Ai nói không phải, cho nên nếu các ngươi cần giúp đỡ, làm phiền nói với ta một tiếng."Kiều Đại Sơn đáp: "Nhất định, nhất định sẽ thế."Vân Mộng Hạ VũSau khi Kiều Phong rời đi, mọi người nhìn nhau...Kiều Nhị đột nhiên nói: "Đại tẩu, nhà ta có nên thuê người giúp cày ruộng không?"Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Trong nhà còn đủ lương thực không? Nếu thuê người đến giúp, mọi người có chắc là lương thực nhà mình đủ để trả công mà vẫn đảm bảo cả nhà đủ ăn suốt mùa đông không?"Không phải Chân Nguyệt không muốn giúp người, mà nàng sợ nếu gặp phải chuyện bất trắc, lương thực dự trữ mà bấy lâu nay Kiều gia tích góp sẽ không còn, và rồi họ sẽ rơi vào cảnh giống những nhà khác, có thể c.h.ế.t đói.Lời Chân Nguyệt vừa dứt, cả nhà đều im lặng. Đúng vậy, nếu có vấn đề gì xảy ra thì sao? Bên ngoài tình hình loạn lạc, chẳng biết lúc nào giặc giã sẽ bùng lên, rồi lúc đó họ sẽ sống ra sao?Kiều Trần thị lên tiếng: "Thôi trước mắt không cần nhờ ai giúp, người nhà ta còn khỏe, có thể tự làm được. Hơn nữa, trời lạnh thế này, chờ đến khi ấm lên rồi hãy tính. Lúc đó trong núi chắc cũng sẽ có nhiều thứ để ăn hơn."Chân Nguyệt gật đầu: "Nương nói đúng. Khi trời ấm, chắc hẳn trong núi sẽ có thứ để kiếm ăn. Nếu muốn thuê người cày ruộng thì tìm hai ba người thôi. Háo Tử Sơn rộng lớn thế này, chúng ta cũng không cần phải vất vả thức khuya dậy sớm."Trong thời tiết ấm áp, người dân có thể tự vào núi kiếm ăn, nhưng bây giờ trời quá lạnh, vào núi cũng không dễ tìm được gì."Thuê hai ba ngày chắc không sao đâu, lượng lương thực cho hai ba ngày đủ chứ?"Kiều Trần thị xem xét lại hầm lương thực rồi nói: "Hai ba ngày thì không thành vấn đề."Kiều Đại Sơn gật đầu: "Ngày mai ta sẽ đi tìm trưởng thôn xem thế nào, nhờ hai ba người giúp cũng được."Chân Nguyệt tiếp lời: "Sớm gieo hạt cũng tốt, có thể nhờ họ giúp mình chọn đất màu mỡ, nam hay nữ đều được."Trong nhà có nam nhân thì tốt, sợ nhất là nhà nào chỉ toàn nữ nhân thì cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn.Kiều Trần thị nói: "Ngày mai ta sẽ hỏi thử Trịnh nương tử xem nàng ấy có cần không. Trước đây nàng ấy vân luôn làm việc nhà cho chúng ta mà.""Cũng được"Ngày hôm sau, Kiều Đại Sơn đi tìm trưởng thôn và chọn những nhà thật sự không còn gì ăn để nhờ họ lên Háo Tử Sơn giúp việc.Vì sợ họ không có sức làm việc, Kiều Trần thị chuẩn bị cho mỗi người một cái màn thầu để họ có chút sức lực.Hà thị vốn nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t đói trong mùa đông này, không ngờ Kiều gia lại cần thuê người. Khi được trưởng thôn gọi đi, nàng ấy vừa ăn màn thầu vừa thề rằng Kiều gia là ân nhân lớn của nàng ấy, suốt đời nàng ấy sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn.Trời mưa xuống, trong núi bắt đầu xuất hiện những mầm cây. Dù là mùa đông, nhưng vẫn có những loài thực vật không sợ lạnh mọc lên.Có người vào núi tìm được chút thức ăn. Dù không nhiều, nhưng lá cây cũng đủ để sống qua ngày. Cảm giác tuyệt vọng rằng mình sẽ c.h.ế.t đói trong mùa đông dần biến mất, thay vào đó là niềm hy vọng sống sót.Kiều Nhị điều khiển lừa cày ruộng, nhỏ giọng nói với Kiều Tam: "Con sông trong núi kia không biết nước có nhiều hơn không. Ngày xưa đại ca thường bắt cá ở đó."Kiều Nhị đang thèm ăn cá.