--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…
Chương 561
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Tiền thị đau lòng cho hắn, nói: "Sao lúc nào cũng là huynh dậy sớm đi múc nước? Tam đệ không đi à?"Kiều Nhị quát lớn: "Nói gì thế? Tam đệ muội đang mang thai, Tam đệ chăm sóc cho muội ấy là đúng rồi. Hơn nữa, Tam đệ còn phải chặt củi, cũng làm nhiều việc rồi."Tiền thị lẩm bẩm: "Ta chỉ là lo cho huynh thôi. Hôm qua ta để ý thấy, phòng của đại tẩu lớn hơn phòng chúng ta."Thực ra cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ rộng thêm một chút. Dù sao phòng của Chân Nguyệt cũng là nhà chính trong hậu viện.Vân Mộng Hạ VũKiều Nhị nhỏ giọng nói: "Nàng đừng nói bậy, ngôi nhà này đều là đại ca gọi người đến giúp xây. Đại tẩu ở phòng lớn một chút thì có sao?"Tiền thị nói: "Nhưng nhà mình bỏ tiền ra mà, còn cả lương thực nữa. Ta đau lòng c.h.ế.t khi nhìn số lương thực bị tiêu tốn như vậy. May mắn là ngôi nhà này cuối cùng cũng xây xong, nếu không ta sợ lương thực trong nhà chẳng mấy chốc mà hết sạch. Những người đó ăn thật nhiều, ta còn thấy có người giấu cả bánh bao vào lòng."Kiều Nhị đáp: "Chứ nàng tưởng ngôi nhà lớn như vậy có thể xây dễ dàng sao, không mất gì ư? Nàng nghĩ bỏ chút bạc là đủ à? Đại ca chắc hẳn đã chi thêm rất nhiều, từ tiền mua gạch đến tiền công cho binh lính xây nhà, tất cả đều là do đại ca bỏ ra.""Chúng ta chỉ góp một phần nhỏ thôi." Kiều Nhị hiểu rất rõ."Một trăm lượng bạc, sao lại gọi là một phần nhỏ được?" Tiền thị không hài lòng.Kiều Nhị đáp: "Một trăm lượng mà thôi. Nàng nghĩ ngôi nhà lớn như vậy chỉ tốn có một trăm lượng bạc à?""Chưa đủ sao? Cả gỗ xây nhà chẳng phải chúng ta cũng đã chuẩn bị trước rồi ư?"Kiều Nhị nói: "Ta không biết giải thích thế nào cho nàng hiểu, nhưng một trăm lượng chẳng thấm vào đâu. Nếu đủ thì cũng chỉ đủ xây mấy gian phòng của chúng ta thôi. Nhưng nàng thử đếm xem, toàn bộ ngôi nhà có bao nhiêu phòng?"Tiền thị đếm lại một chút, tiền viện ngoài phòng khách còn có bốn phòng, thêm một phòng bếp, phía sau có tổng cộng chín phòng. Bên phải còn có mấy cái chuồng cho bò và lừa, chỗ còn lại để nuôi súc vật.Khu nuôi súc vật có một căn phòng nhỏ để chứa đồ.Ở tiền viện bên trái, còn có hai phòng nhỏ xây sát tường viện, không rõ để làm gì. Ở phía trái có một cánh cửa nhỏ, thông với phòng trước và sân sau, nơi có giếng nước và vườn rau.Tiền thị ngẫm nghĩ, quả thật căn nhà lớn này có rất nhiều phòng.Không chỉ vậy, nền nhà được lát gạch xanh, không lo trời mưa tạo thành bùn lầy. Một phần sân không lát gạch được dùng để trồng trọt, có thể trồng hoa cỏ linh tinh, nhưng Chân Nguyệt cảm thấy như vậy rất lãng phí, chi bằng chỗ đó trồng cây ăn quả sẽ tốt hơn. Khi cây lớn lên, vừa có thể hái quả ăn, vừa có thể ngắm hoa khi chúng nở.Ví dụ như cây đào hay cây lê, khi nở hoa thì đẹp, khi ra quả thì có thể ăn, đúng là một công đôi việc.Cây lê thì ở thôn Hoa Lê có sẵn, nhưng cây đào thì vẫn chưa tìm được. Hơn nữa, trời đang lạnh, mọi người không muốn ra ngoài, nên cây chưa được trồng, ngôi nhà vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện.Dù sao thì đối với người Kiều gia, căn nhà này đã rất tốt. Khi ngôi nhà đang xây, nhiều dân làng đã đến xem, họ rất ngưỡng mộ. Nhiều gia đình cũng muốn sửa sang nhà cửa, có lẽ sang năm, khi thời tiết ấm lên, trong thôn sẽ có nhiều nhà mới được xây dựng hơn.
Tiền thị đau lòng cho hắn, nói: "Sao lúc nào cũng là huynh dậy sớm đi múc nước? Tam đệ không đi à?"
Kiều Nhị quát lớn: "Nói gì thế? Tam đệ muội đang mang thai, Tam đệ chăm sóc cho muội ấy là đúng rồi. Hơn nữa, Tam đệ còn phải chặt củi, cũng làm nhiều việc rồi."
Tiền thị lẩm bẩm: "Ta chỉ là lo cho huynh thôi. Hôm qua ta để ý thấy, phòng của đại tẩu lớn hơn phòng chúng ta."
Thực ra cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ rộng thêm một chút. Dù sao phòng của Chân Nguyệt cũng là nhà chính trong hậu viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Nhị nhỏ giọng nói: "Nàng đừng nói bậy, ngôi nhà này đều là đại ca gọi người đến giúp xây. Đại tẩu ở phòng lớn một chút thì có sao?"
Tiền thị nói: "Nhưng nhà mình bỏ tiền ra mà, còn cả lương thực nữa. Ta đau lòng c.h.ế.t khi nhìn số lương thực bị tiêu tốn như vậy. May mắn là ngôi nhà này cuối cùng cũng xây xong, nếu không ta sợ lương thực trong nhà chẳng mấy chốc mà hết sạch. Những người đó ăn thật nhiều, ta còn thấy có người giấu cả bánh bao vào lòng."
Kiều Nhị đáp: "Chứ nàng tưởng ngôi nhà lớn như vậy có thể xây dễ dàng sao, không mất gì ư? Nàng nghĩ bỏ chút bạc là đủ à? Đại ca chắc hẳn đã chi thêm rất nhiều, từ tiền mua gạch đến tiền công cho binh lính xây nhà, tất cả đều là do đại ca bỏ ra."
"Chúng ta chỉ góp một phần nhỏ thôi." Kiều Nhị hiểu rất rõ.
"Một trăm lượng bạc, sao lại gọi là một phần nhỏ được?" Tiền thị không hài lòng.
Kiều Nhị đáp: "Một trăm lượng mà thôi. Nàng nghĩ ngôi nhà lớn như vậy chỉ tốn có một trăm lượng bạc à?"
"Chưa đủ sao? Cả gỗ xây nhà chẳng phải chúng ta cũng đã chuẩn bị trước rồi ư?"
Kiều Nhị nói: "Ta không biết giải thích thế nào cho nàng hiểu, nhưng một trăm lượng chẳng thấm vào đâu. Nếu đủ thì cũng chỉ đủ xây mấy gian phòng của chúng ta thôi. Nhưng nàng thử đếm xem, toàn bộ ngôi nhà có bao nhiêu phòng?"
Tiền thị đếm lại một chút, tiền viện ngoài phòng khách còn có bốn phòng, thêm một phòng bếp, phía sau có tổng cộng chín phòng. Bên phải còn có mấy cái chuồng cho bò và lừa, chỗ còn lại để nuôi súc vật.
Khu nuôi súc vật có một căn phòng nhỏ để chứa đồ.
Ở tiền viện bên trái, còn có hai phòng nhỏ xây sát tường viện, không rõ để làm gì. Ở phía trái có một cánh cửa nhỏ, thông với phòng trước và sân sau, nơi có giếng nước và vườn rau.
Tiền thị ngẫm nghĩ, quả thật căn nhà lớn này có rất nhiều phòng.
Không chỉ vậy, nền nhà được lát gạch xanh, không lo trời mưa tạo thành bùn lầy. Một phần sân không lát gạch được dùng để trồng trọt, có thể trồng hoa cỏ linh tinh, nhưng Chân Nguyệt cảm thấy như vậy rất lãng phí, chi bằng chỗ đó trồng cây ăn quả sẽ tốt hơn. Khi cây lớn lên, vừa có thể hái quả ăn, vừa có thể ngắm hoa khi chúng nở.
Ví dụ như cây đào hay cây lê, khi nở hoa thì đẹp, khi ra quả thì có thể ăn, đúng là một công đôi việc.
Cây lê thì ở thôn Hoa Lê có sẵn, nhưng cây đào thì vẫn chưa tìm được. Hơn nữa, trời đang lạnh, mọi người không muốn ra ngoài, nên cây chưa được trồng, ngôi nhà vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện.
Dù sao thì đối với người Kiều gia, căn nhà này đã rất tốt. Khi ngôi nhà đang xây, nhiều dân làng đã đến xem, họ rất ngưỡng mộ. Nhiều gia đình cũng muốn sửa sang nhà cửa, có lẽ sang năm, khi thời tiết ấm lên, trong thôn sẽ có nhiều nhà mới được xây dựng hơn.
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Tiền thị đau lòng cho hắn, nói: "Sao lúc nào cũng là huynh dậy sớm đi múc nước? Tam đệ không đi à?"Kiều Nhị quát lớn: "Nói gì thế? Tam đệ muội đang mang thai, Tam đệ chăm sóc cho muội ấy là đúng rồi. Hơn nữa, Tam đệ còn phải chặt củi, cũng làm nhiều việc rồi."Tiền thị lẩm bẩm: "Ta chỉ là lo cho huynh thôi. Hôm qua ta để ý thấy, phòng của đại tẩu lớn hơn phòng chúng ta."Thực ra cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ rộng thêm một chút. Dù sao phòng của Chân Nguyệt cũng là nhà chính trong hậu viện.Vân Mộng Hạ VũKiều Nhị nhỏ giọng nói: "Nàng đừng nói bậy, ngôi nhà này đều là đại ca gọi người đến giúp xây. Đại tẩu ở phòng lớn một chút thì có sao?"Tiền thị nói: "Nhưng nhà mình bỏ tiền ra mà, còn cả lương thực nữa. Ta đau lòng c.h.ế.t khi nhìn số lương thực bị tiêu tốn như vậy. May mắn là ngôi nhà này cuối cùng cũng xây xong, nếu không ta sợ lương thực trong nhà chẳng mấy chốc mà hết sạch. Những người đó ăn thật nhiều, ta còn thấy có người giấu cả bánh bao vào lòng."Kiều Nhị đáp: "Chứ nàng tưởng ngôi nhà lớn như vậy có thể xây dễ dàng sao, không mất gì ư? Nàng nghĩ bỏ chút bạc là đủ à? Đại ca chắc hẳn đã chi thêm rất nhiều, từ tiền mua gạch đến tiền công cho binh lính xây nhà, tất cả đều là do đại ca bỏ ra.""Chúng ta chỉ góp một phần nhỏ thôi." Kiều Nhị hiểu rất rõ."Một trăm lượng bạc, sao lại gọi là một phần nhỏ được?" Tiền thị không hài lòng.Kiều Nhị đáp: "Một trăm lượng mà thôi. Nàng nghĩ ngôi nhà lớn như vậy chỉ tốn có một trăm lượng bạc à?""Chưa đủ sao? Cả gỗ xây nhà chẳng phải chúng ta cũng đã chuẩn bị trước rồi ư?"Kiều Nhị nói: "Ta không biết giải thích thế nào cho nàng hiểu, nhưng một trăm lượng chẳng thấm vào đâu. Nếu đủ thì cũng chỉ đủ xây mấy gian phòng của chúng ta thôi. Nhưng nàng thử đếm xem, toàn bộ ngôi nhà có bao nhiêu phòng?"Tiền thị đếm lại một chút, tiền viện ngoài phòng khách còn có bốn phòng, thêm một phòng bếp, phía sau có tổng cộng chín phòng. Bên phải còn có mấy cái chuồng cho bò và lừa, chỗ còn lại để nuôi súc vật.Khu nuôi súc vật có một căn phòng nhỏ để chứa đồ.Ở tiền viện bên trái, còn có hai phòng nhỏ xây sát tường viện, không rõ để làm gì. Ở phía trái có một cánh cửa nhỏ, thông với phòng trước và sân sau, nơi có giếng nước và vườn rau.Tiền thị ngẫm nghĩ, quả thật căn nhà lớn này có rất nhiều phòng.Không chỉ vậy, nền nhà được lát gạch xanh, không lo trời mưa tạo thành bùn lầy. Một phần sân không lát gạch được dùng để trồng trọt, có thể trồng hoa cỏ linh tinh, nhưng Chân Nguyệt cảm thấy như vậy rất lãng phí, chi bằng chỗ đó trồng cây ăn quả sẽ tốt hơn. Khi cây lớn lên, vừa có thể hái quả ăn, vừa có thể ngắm hoa khi chúng nở.Ví dụ như cây đào hay cây lê, khi nở hoa thì đẹp, khi ra quả thì có thể ăn, đúng là một công đôi việc.Cây lê thì ở thôn Hoa Lê có sẵn, nhưng cây đào thì vẫn chưa tìm được. Hơn nữa, trời đang lạnh, mọi người không muốn ra ngoài, nên cây chưa được trồng, ngôi nhà vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện.Dù sao thì đối với người Kiều gia, căn nhà này đã rất tốt. Khi ngôi nhà đang xây, nhiều dân làng đã đến xem, họ rất ngưỡng mộ. Nhiều gia đình cũng muốn sửa sang nhà cửa, có lẽ sang năm, khi thời tiết ấm lên, trong thôn sẽ có nhiều nhà mới được xây dựng hơn.