--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…

Chương 568

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Chân Nguyệt chuẩn bị đồ đạc để lên đường. Tiểu A Sơ ôm chặt lấy chân nàng, nài nỉ: "Nương ơi, cho con đi theo, con cũng muốn đi."Ban đầu, Chân Nguyệt không định mang Tiểu A Sơ theo vì tình hình ở huyện thành chưa rõ ràng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của nhi tử, nàng lại không đành lòng.Kiều Trần thị cũng xót xa, nói: "Hay là để nó đi cùng, ta sẽ bế nó theo."Chân Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Vậy cùng đi bằng xe bò."Tiểu A Sơ nghe thấy mình được đi, liền vui mừng chạy đến chỗ Kiều Đại Sơn, nhờ ông bế lên xe bò.Kiều Nhị đã sẵn sàng xe bò ở trước cửa, trước tiên chất đồ lên xe, rồi Kiều Đại Sơn bế Tiểu A Sơ đặt ngồi lên một chiếc ghế nhỏ trên xe. Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Trần thị cũng lên xe, sẵn sàng khởi hành.Dọc đường, họ gặp một vài thôn dân cũng đang trên đường ra ngoài. Chân Nguyệt thầm nghĩ, có nhiều người ra ngoài như vậy chắc hẳn tình hình bên ngoài đã ổn định hơn.Càng đến gần huyện thành, người càng đông. Khi đến cổng thành, họ thấy binh lính đang kiểm tra những người ra vào.Khi tới lượt, cả đoàn phải xuống xe để kiểm tra. Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ xuống, sau đó nắm tay nhi tử đi qua cổng thành.Sau khi vào thành, họ thấy rằng số người trong huyện vẫn chưa đông đúc như trước, nhưng cuộc sống đã dần trở lại bình thường.Có một người môi giới tiến lại gần, hỏi xem họ có muốn mua hay thuê nhà, nói rằng hiện giờ giá nhà đang rất rẻ.Chân Nguyệt trả lời rõ ràng rằng họ không có ý định mua nhà, người môi giới nghe vậy liền rời đi."Tức phụ lão đãi, căn nhà ở chỗ nào vây?"Chân Nguyệt giao Tiểu A Sơ cho Kiều Trần thị, rồi lấy khế nhà từ trong áo ra xem, địa chỉ ghi là ngõ Tây Môn."Hẻm Tây Môn ở đâu?"Kiều Nhị đáp: "Đệ biết, bên đó. Trước đây đệ từng qua đó đưa đồ ăn cho một khách hàng."Cả đoàn đi theo Kiều Nhị, chẳng mấy chốc đã đến ngõ Tây Môn và tìm được ngôi nhà theo địa chỉ.Khi mở cửa bước vào, họ thấy đó là một ngôi nhà nhỏ có sân, có cả giếng nước trong sân. Trong nhà đã được dọn dẹp trước, nên không quá bẩn thỉu.Kiều Trần thị nhìn quanh, cảm thấy hơi thất vọng: "Đây là nhà của chúng ta sao?" Bà thầm so sánh với ngôi nhà lớn ở quê vừa mới xây, rõ ràng căn nhà này nhỏ hơn rất nhiều.Ngôi nhà này chỉ có một cái sân nhỏ, không trồng được nhiều rau. Các phòng ở hai bên, chính giữa là nhà chính, chỉ có vài gian phòng.Kiều Nhị nói: "Nương, nhà ở huyện thành không rẻ đâu. Số tiền mua ngôi nhà này có thể xây được một ngôi nhà lớn ở trong thôn."Kiều Trần thị thở dài: "Vậy ta vẫn thấy nhà ở thôn quê tốt hơn."Kiều Nhị: "Nhưng ở đây tiện lợi hơn, muốn mua gì chỉ cần ra ngoài là có, còn có thể tìm việc làm ở huyện thành, không như ở thôn, đi chợ cũng mất cả nửa ngày."Kiều Trần thị lại nói: "Nhưng cái gì cũng phải mua, không tự trồng được thì phải tốn tiền."Kiều Nhị đáp: "Ai không có tiền thì cũng không ở huyện thành đâu.""Ừ, cũng phải. Nhưng ta vẫn thấy ở quê tốt hơn."Chân Nguyệt lên tiếng: "Có tiền thì ở đâu cũng tốt thôi. Trước mắt, chúng ta dọn dẹp một chút đã. Kiều Nhị, đê ra ngoài tìm hai người giúp chúng ta dọn nhà."Kiều Trần thị ngăn lại: "Tự chúng ta làm cũng được, đâu cần thuê người."Chân Nguyệt: "Chúng ta còn nhiều việc phải làm, lại còn phải về sớm, không thể chậm trễ thời gian."Kiều Nhị nghe vậy liền ra ngoài tìm hai phụ nhân đến giúp họ dọn dẹp. Còn Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng tham gia quét dọn.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Chân Nguyệt chuẩn bị đồ đạc để lên đường. Tiểu A Sơ ôm chặt lấy chân nàng, nài nỉ: "Nương ơi, cho con đi theo, con cũng muốn đi."

Ban đầu, Chân Nguyệt không định mang Tiểu A Sơ theo vì tình hình ở huyện thành chưa rõ ràng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của nhi tử, nàng lại không đành lòng.

Kiều Trần thị cũng xót xa, nói: "Hay là để nó đi cùng, ta sẽ bế nó theo."

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Vậy cùng đi bằng xe bò."

Tiểu A Sơ nghe thấy mình được đi, liền vui mừng chạy đến chỗ Kiều Đại Sơn, nhờ ông bế lên xe bò.

Kiều Nhị đã sẵn sàng xe bò ở trước cửa, trước tiên chất đồ lên xe, rồi Kiều Đại Sơn bế Tiểu A Sơ đặt ngồi lên một chiếc ghế nhỏ trên xe. Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Trần thị cũng lên xe, sẵn sàng khởi hành.

Dọc đường, họ gặp một vài thôn dân cũng đang trên đường ra ngoài. Chân Nguyệt thầm nghĩ, có nhiều người ra ngoài như vậy chắc hẳn tình hình bên ngoài đã ổn định hơn.

Càng đến gần huyện thành, người càng đông. Khi đến cổng thành, họ thấy binh lính đang kiểm tra những người ra vào.

Khi tới lượt, cả đoàn phải xuống xe để kiểm tra. Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ xuống, sau đó nắm tay nhi tử đi qua cổng thành.

Sau khi vào thành, họ thấy rằng số người trong huyện vẫn chưa đông đúc như trước, nhưng cuộc sống đã dần trở lại bình thường.

Có một người môi giới tiến lại gần, hỏi xem họ có muốn mua hay thuê nhà, nói rằng hiện giờ giá nhà đang rất rẻ.

Chân Nguyệt trả lời rõ ràng rằng họ không có ý định mua nhà, người môi giới nghe vậy liền rời đi."Tức phụ lão đãi, căn nhà ở chỗ nào vây?"

Chân Nguyệt giao Tiểu A Sơ cho Kiều Trần thị, rồi lấy khế nhà từ trong áo ra xem, địa chỉ ghi là ngõ Tây Môn.

"Hẻm Tây Môn ở đâu?"

Kiều Nhị đáp: "Đệ biết, bên đó. Trước đây đệ từng qua đó đưa đồ ăn cho một khách hàng."

Cả đoàn đi theo Kiều Nhị, chẳng mấy chốc đã đến ngõ Tây Môn và tìm được ngôi nhà theo địa chỉ.

Khi mở cửa bước vào, họ thấy đó là một ngôi nhà nhỏ có sân, có cả giếng nước trong sân. Trong nhà đã được dọn dẹp trước, nên không quá bẩn thỉu.

Kiều Trần thị nhìn quanh, cảm thấy hơi thất vọng: "Đây là nhà của chúng ta sao?" Bà thầm so sánh với ngôi nhà lớn ở quê vừa mới xây, rõ ràng căn nhà này nhỏ hơn rất nhiều.

Ngôi nhà này chỉ có một cái sân nhỏ, không trồng được nhiều rau. Các phòng ở hai bên, chính giữa là nhà chính, chỉ có vài gian phòng.

Kiều Nhị nói: "Nương, nhà ở huyện thành không rẻ đâu. Số tiền mua ngôi nhà này có thể xây được một ngôi nhà lớn ở trong thôn."

Kiều Trần thị thở dài: "Vậy ta vẫn thấy nhà ở thôn quê tốt hơn."

Kiều Nhị: "Nhưng ở đây tiện lợi hơn, muốn mua gì chỉ cần ra ngoài là có, còn có thể tìm việc làm ở huyện thành, không như ở thôn, đi chợ cũng mất cả nửa ngày."

Kiều Trần thị lại nói: "Nhưng cái gì cũng phải mua, không tự trồng được thì phải tốn tiền."

Kiều Nhị đáp: "Ai không có tiền thì cũng không ở huyện thành đâu."

"Ừ, cũng phải. Nhưng ta vẫn thấy ở quê tốt hơn."

Chân Nguyệt lên tiếng: "Có tiền thì ở đâu cũng tốt thôi. Trước mắt, chúng ta dọn dẹp một chút đã. Kiều Nhị, đê ra ngoài tìm hai người giúp chúng ta dọn nhà."

Kiều Trần thị ngăn lại: "Tự chúng ta làm cũng được, đâu cần thuê người."

Chân Nguyệt: "Chúng ta còn nhiều việc phải làm, lại còn phải về sớm, không thể chậm trễ thời gian."

Kiều Nhị nghe vậy liền ra ngoài tìm hai phụ nhân đến giúp họ dọn dẹp. Còn Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng tham gia quét dọn.

Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Chân Nguyệt chuẩn bị đồ đạc để lên đường. Tiểu A Sơ ôm chặt lấy chân nàng, nài nỉ: "Nương ơi, cho con đi theo, con cũng muốn đi."Ban đầu, Chân Nguyệt không định mang Tiểu A Sơ theo vì tình hình ở huyện thành chưa rõ ràng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của nhi tử, nàng lại không đành lòng.Kiều Trần thị cũng xót xa, nói: "Hay là để nó đi cùng, ta sẽ bế nó theo."Chân Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Vậy cùng đi bằng xe bò."Tiểu A Sơ nghe thấy mình được đi, liền vui mừng chạy đến chỗ Kiều Đại Sơn, nhờ ông bế lên xe bò.Kiều Nhị đã sẵn sàng xe bò ở trước cửa, trước tiên chất đồ lên xe, rồi Kiều Đại Sơn bế Tiểu A Sơ đặt ngồi lên một chiếc ghế nhỏ trên xe. Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Trần thị cũng lên xe, sẵn sàng khởi hành.Dọc đường, họ gặp một vài thôn dân cũng đang trên đường ra ngoài. Chân Nguyệt thầm nghĩ, có nhiều người ra ngoài như vậy chắc hẳn tình hình bên ngoài đã ổn định hơn.Càng đến gần huyện thành, người càng đông. Khi đến cổng thành, họ thấy binh lính đang kiểm tra những người ra vào.Khi tới lượt, cả đoàn phải xuống xe để kiểm tra. Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ xuống, sau đó nắm tay nhi tử đi qua cổng thành.Sau khi vào thành, họ thấy rằng số người trong huyện vẫn chưa đông đúc như trước, nhưng cuộc sống đã dần trở lại bình thường.Có một người môi giới tiến lại gần, hỏi xem họ có muốn mua hay thuê nhà, nói rằng hiện giờ giá nhà đang rất rẻ.Chân Nguyệt trả lời rõ ràng rằng họ không có ý định mua nhà, người môi giới nghe vậy liền rời đi."Tức phụ lão đãi, căn nhà ở chỗ nào vây?"Chân Nguyệt giao Tiểu A Sơ cho Kiều Trần thị, rồi lấy khế nhà từ trong áo ra xem, địa chỉ ghi là ngõ Tây Môn."Hẻm Tây Môn ở đâu?"Kiều Nhị đáp: "Đệ biết, bên đó. Trước đây đệ từng qua đó đưa đồ ăn cho một khách hàng."Cả đoàn đi theo Kiều Nhị, chẳng mấy chốc đã đến ngõ Tây Môn và tìm được ngôi nhà theo địa chỉ.Khi mở cửa bước vào, họ thấy đó là một ngôi nhà nhỏ có sân, có cả giếng nước trong sân. Trong nhà đã được dọn dẹp trước, nên không quá bẩn thỉu.Kiều Trần thị nhìn quanh, cảm thấy hơi thất vọng: "Đây là nhà của chúng ta sao?" Bà thầm so sánh với ngôi nhà lớn ở quê vừa mới xây, rõ ràng căn nhà này nhỏ hơn rất nhiều.Ngôi nhà này chỉ có một cái sân nhỏ, không trồng được nhiều rau. Các phòng ở hai bên, chính giữa là nhà chính, chỉ có vài gian phòng.Kiều Nhị nói: "Nương, nhà ở huyện thành không rẻ đâu. Số tiền mua ngôi nhà này có thể xây được một ngôi nhà lớn ở trong thôn."Kiều Trần thị thở dài: "Vậy ta vẫn thấy nhà ở thôn quê tốt hơn."Kiều Nhị: "Nhưng ở đây tiện lợi hơn, muốn mua gì chỉ cần ra ngoài là có, còn có thể tìm việc làm ở huyện thành, không như ở thôn, đi chợ cũng mất cả nửa ngày."Kiều Trần thị lại nói: "Nhưng cái gì cũng phải mua, không tự trồng được thì phải tốn tiền."Kiều Nhị đáp: "Ai không có tiền thì cũng không ở huyện thành đâu.""Ừ, cũng phải. Nhưng ta vẫn thấy ở quê tốt hơn."Chân Nguyệt lên tiếng: "Có tiền thì ở đâu cũng tốt thôi. Trước mắt, chúng ta dọn dẹp một chút đã. Kiều Nhị, đê ra ngoài tìm hai người giúp chúng ta dọn nhà."Kiều Trần thị ngăn lại: "Tự chúng ta làm cũng được, đâu cần thuê người."Chân Nguyệt: "Chúng ta còn nhiều việc phải làm, lại còn phải về sớm, không thể chậm trễ thời gian."Kiều Nhị nghe vậy liền ra ngoài tìm hai phụ nhân đến giúp họ dọn dẹp. Còn Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng tham gia quét dọn.

Chương 568