--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…
Chương 620
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Lá thư từ Kiều Đại đã đến! Đó là tin tức của Kiều Đại gửi cho Chân Nguyệt, nàng nhanh chóng mở ra và đọc.Kiều Trần thị ngồi bên cạnh, nhìn mà không hiểu hết những gì viết trong thư, vì bà không biết nhiều chữ. Bà lo lắng hỏi: "Lão đại nói gì vậy? Có nhắc đến chiến sự gì không? Hắn có nói gì về việc trở về nhà không? Hắn có về không?"Chân Nguyệt lắc đầu: "Chưa về được." Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, nàng kể lại nội dung thư: "Kiều Đại nói hiện tại chiến sự gần như đã kết thúc, nhưng còn một vài việc nhỏ cần giải quyết nên huynh ấy phải ở lại. Huynh ấy hứa sau khi xong việc sẽ từ quan về nhà, có thể kịp về trước Tết."Tết cũng chỉ còn vài tháng, nên có lẽ cũng không lâu lắm nữa.Kiều Đại Sơn nghe vậy liền hỏi: "Từ quan? Nghĩa là sao? Lão Đại không làm thiên phu trưởng nữa à?" Thật ra, cả gia đình rất hãnh diện vì Kiều Đại làm quan, dù chỉ là một chức quan nhỏ cũng đủ khiến họ vui mừng.Chân Nguyệt đáp: "Huynh ấy không nói rõ, chỉ nhắc sẽ từ quan về nhà, có lẽ không muốn tiếp tục làm quan nữa." Vì sao Kiều Đại lại muốn từ quan, Chân Nguyệt cũng không rõ. Theo thường tình, nam nhân luôn mong muốn lập công danh sự nghiệp, sao Kiều Đại lại không như vậy?Kiều Trần thị thì lại không quá bận tâm: "Từ quan cũng tốt! Làm lính nguy hiểm lắm, ta lo lắng mỗi ngày không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu lão Đại mà gặp chuyện gì trên chiến trường, Tiểu A Sơ nhà ta sẽ ra sao? Nó còn nhỏ thế này."Nói xong, Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ vào lòng: "Đại tôn tử của ta còn quá nhỏ, cha nó không ở bên cạnh, nếu lão Đại từ quan về nhà là điều tốt. Giờ nhà mình có việc làm, có thể kiếm ra tiền, lão Đại không cần phải mạo hiểm bên ngoài nữa."Tiểu A Sơ không hiểu chuyện lắm, chỉ biết xoa tay an ủi Kiều Trần thị: "Nãi, đừng khóc."Bà ôm cháu vào lòng, dịu dàng nói: "Nãi không khóc, Tiểu A Sơ ngoan lắm, không thể thiếu cha được."Tiền thị chen vào: "Nương, nếu đại ca không làm quan nữa, sợ có nhà khác bắt nạt chúng ta thì sao? Người ta vẫn nói có chức vị trong triều thì việc gì cũng dễ dàng hơn. Nếu nhà ta bị ức hiếp, nhắc đến đại ca làm quan, chẳng phải sẽ khiến người ta dè chừng sao?"Tiền thị còn nói thêm: "Đại tẩu, hay tẩu khuyên đại ca ở lại làm quan đi, làm quan vẫn tốt hơn làm nông dân."Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần. Nếu huynh ấy đã quyết định từ quan, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ. Chờ huynh ấy về rồi nói sau. Thật ra, làm quan chưa chắc đã tốt, nếu một ngày nào đó chọc giận hoàng đế, liên lụy toàn bộ chín tộc.""Gì" Tiền thị nghe vậy giật mình, tròn mắt nói: "Vẫn là không làm quan tốt hơn." Nàng ấy không muốn bị liên lụy cả chín tộc.Chân Nguyệt: "Chuyện này cũng không phải ta có thể quyết định. Có thể là Kiều Đại không có thế lực chống lưng, nên công lao bị cướp mất? Có lẽ huynh ấy nhận ra chốn quan trường đen tối nên muốn về nhà yên ổn sống."Chân Nguyệt chỉ tùy tiện nói bậy, nhưng Kiều Trần thị và Tiền thị đều thấy Chân Nguyệt nói là sự thật.Kiều Trần thị thở dài: "Lão Đại của ta đã khổ nhiều rồi, nó muốn làm gì thì cứ làm!"Chân Nguyệt nói: "Trong thư huynh ấy cũng không nhắc nhiều, chỉ nói năm sau có thể về. Chúng ta cứ chờ thôi."Kiều Trần thị nghe vậy liền nhẹ lòng: "Biết nó còn sống là ta yên tâm rồi."Khi mọi việc trong Kiều gia trở lại bình thường, Trịnh nương tử lại đến từ biệt Kiều gia.
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Lá thư từ Kiều Đại đã đến! Đó là tin tức của Kiều Đại gửi cho Chân Nguyệt, nàng nhanh chóng mở ra và đọc.Kiều Trần thị ngồi bên cạnh, nhìn mà không hiểu hết những gì viết trong thư, vì bà không biết nhiều chữ. Bà lo lắng hỏi: "Lão đại nói gì vậy? Có nhắc đến chiến sự gì không? Hắn có nói gì về việc trở về nhà không? Hắn có về không?"Chân Nguyệt lắc đầu: "Chưa về được." Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, nàng kể lại nội dung thư: "Kiều Đại nói hiện tại chiến sự gần như đã kết thúc, nhưng còn một vài việc nhỏ cần giải quyết nên huynh ấy phải ở lại. Huynh ấy hứa sau khi xong việc sẽ từ quan về nhà, có thể kịp về trước Tết."Tết cũng chỉ còn vài tháng, nên có lẽ cũng không lâu lắm nữa.Kiều Đại Sơn nghe vậy liền hỏi: "Từ quan? Nghĩa là sao? Lão Đại không làm thiên phu trưởng nữa à?" Thật ra, cả gia đình rất hãnh diện vì Kiều Đại làm quan, dù chỉ là một chức quan nhỏ cũng đủ khiến họ vui mừng.Chân Nguyệt đáp: "Huynh ấy không nói rõ, chỉ nhắc sẽ từ quan về nhà, có lẽ không muốn tiếp tục làm quan nữa." Vì sao Kiều Đại lại muốn từ quan, Chân Nguyệt cũng không rõ. Theo thường tình, nam nhân luôn mong muốn lập công danh sự nghiệp, sao Kiều Đại lại không như vậy?Kiều Trần thị thì lại không quá bận tâm: "Từ quan cũng tốt! Làm lính nguy hiểm lắm, ta lo lắng mỗi ngày không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu lão Đại mà gặp chuyện gì trên chiến trường, Tiểu A Sơ nhà ta sẽ ra sao? Nó còn nhỏ thế này."Nói xong, Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ vào lòng: "Đại tôn tử của ta còn quá nhỏ, cha nó không ở bên cạnh, nếu lão Đại từ quan về nhà là điều tốt. Giờ nhà mình có việc làm, có thể kiếm ra tiền, lão Đại không cần phải mạo hiểm bên ngoài nữa."Tiểu A Sơ không hiểu chuyện lắm, chỉ biết xoa tay an ủi Kiều Trần thị: "Nãi, đừng khóc."Bà ôm cháu vào lòng, dịu dàng nói: "Nãi không khóc, Tiểu A Sơ ngoan lắm, không thể thiếu cha được."Tiền thị chen vào: "Nương, nếu đại ca không làm quan nữa, sợ có nhà khác bắt nạt chúng ta thì sao? Người ta vẫn nói có chức vị trong triều thì việc gì cũng dễ dàng hơn. Nếu nhà ta bị ức hiếp, nhắc đến đại ca làm quan, chẳng phải sẽ khiến người ta dè chừng sao?"Tiền thị còn nói thêm: "Đại tẩu, hay tẩu khuyên đại ca ở lại làm quan đi, làm quan vẫn tốt hơn làm nông dân."Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần. Nếu huynh ấy đã quyết định từ quan, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ. Chờ huynh ấy về rồi nói sau. Thật ra, làm quan chưa chắc đã tốt, nếu một ngày nào đó chọc giận hoàng đế, liên lụy toàn bộ chín tộc.""Gì" Tiền thị nghe vậy giật mình, tròn mắt nói: "Vẫn là không làm quan tốt hơn." Nàng ấy không muốn bị liên lụy cả chín tộc.Chân Nguyệt: "Chuyện này cũng không phải ta có thể quyết định. Có thể là Kiều Đại không có thế lực chống lưng, nên công lao bị cướp mất? Có lẽ huynh ấy nhận ra chốn quan trường đen tối nên muốn về nhà yên ổn sống."Chân Nguyệt chỉ tùy tiện nói bậy, nhưng Kiều Trần thị và Tiền thị đều thấy Chân Nguyệt nói là sự thật.Kiều Trần thị thở dài: "Lão Đại của ta đã khổ nhiều rồi, nó muốn làm gì thì cứ làm!"Chân Nguyệt nói: "Trong thư huynh ấy cũng không nhắc nhiều, chỉ nói năm sau có thể về. Chúng ta cứ chờ thôi."Kiều Trần thị nghe vậy liền nhẹ lòng: "Biết nó còn sống là ta yên tâm rồi."Khi mọi việc trong Kiều gia trở lại bình thường, Trịnh nương tử lại đến từ biệt Kiều gia.
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Lá thư từ Kiều Đại đã đến! Đó là tin tức của Kiều Đại gửi cho Chân Nguyệt, nàng nhanh chóng mở ra và đọc.Kiều Trần thị ngồi bên cạnh, nhìn mà không hiểu hết những gì viết trong thư, vì bà không biết nhiều chữ. Bà lo lắng hỏi: "Lão đại nói gì vậy? Có nhắc đến chiến sự gì không? Hắn có nói gì về việc trở về nhà không? Hắn có về không?"Chân Nguyệt lắc đầu: "Chưa về được." Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, nàng kể lại nội dung thư: "Kiều Đại nói hiện tại chiến sự gần như đã kết thúc, nhưng còn một vài việc nhỏ cần giải quyết nên huynh ấy phải ở lại. Huynh ấy hứa sau khi xong việc sẽ từ quan về nhà, có thể kịp về trước Tết."Tết cũng chỉ còn vài tháng, nên có lẽ cũng không lâu lắm nữa.Kiều Đại Sơn nghe vậy liền hỏi: "Từ quan? Nghĩa là sao? Lão Đại không làm thiên phu trưởng nữa à?" Thật ra, cả gia đình rất hãnh diện vì Kiều Đại làm quan, dù chỉ là một chức quan nhỏ cũng đủ khiến họ vui mừng.Chân Nguyệt đáp: "Huynh ấy không nói rõ, chỉ nhắc sẽ từ quan về nhà, có lẽ không muốn tiếp tục làm quan nữa." Vì sao Kiều Đại lại muốn từ quan, Chân Nguyệt cũng không rõ. Theo thường tình, nam nhân luôn mong muốn lập công danh sự nghiệp, sao Kiều Đại lại không như vậy?Kiều Trần thị thì lại không quá bận tâm: "Từ quan cũng tốt! Làm lính nguy hiểm lắm, ta lo lắng mỗi ngày không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu lão Đại mà gặp chuyện gì trên chiến trường, Tiểu A Sơ nhà ta sẽ ra sao? Nó còn nhỏ thế này."Nói xong, Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ vào lòng: "Đại tôn tử của ta còn quá nhỏ, cha nó không ở bên cạnh, nếu lão Đại từ quan về nhà là điều tốt. Giờ nhà mình có việc làm, có thể kiếm ra tiền, lão Đại không cần phải mạo hiểm bên ngoài nữa."Tiểu A Sơ không hiểu chuyện lắm, chỉ biết xoa tay an ủi Kiều Trần thị: "Nãi, đừng khóc."Bà ôm cháu vào lòng, dịu dàng nói: "Nãi không khóc, Tiểu A Sơ ngoan lắm, không thể thiếu cha được."Tiền thị chen vào: "Nương, nếu đại ca không làm quan nữa, sợ có nhà khác bắt nạt chúng ta thì sao? Người ta vẫn nói có chức vị trong triều thì việc gì cũng dễ dàng hơn. Nếu nhà ta bị ức hiếp, nhắc đến đại ca làm quan, chẳng phải sẽ khiến người ta dè chừng sao?"Tiền thị còn nói thêm: "Đại tẩu, hay tẩu khuyên đại ca ở lại làm quan đi, làm quan vẫn tốt hơn làm nông dân."Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần. Nếu huynh ấy đã quyết định từ quan, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ. Chờ huynh ấy về rồi nói sau. Thật ra, làm quan chưa chắc đã tốt, nếu một ngày nào đó chọc giận hoàng đế, liên lụy toàn bộ chín tộc.""Gì" Tiền thị nghe vậy giật mình, tròn mắt nói: "Vẫn là không làm quan tốt hơn." Nàng ấy không muốn bị liên lụy cả chín tộc.Chân Nguyệt: "Chuyện này cũng không phải ta có thể quyết định. Có thể là Kiều Đại không có thế lực chống lưng, nên công lao bị cướp mất? Có lẽ huynh ấy nhận ra chốn quan trường đen tối nên muốn về nhà yên ổn sống."Chân Nguyệt chỉ tùy tiện nói bậy, nhưng Kiều Trần thị và Tiền thị đều thấy Chân Nguyệt nói là sự thật.Kiều Trần thị thở dài: "Lão Đại của ta đã khổ nhiều rồi, nó muốn làm gì thì cứ làm!"Chân Nguyệt nói: "Trong thư huynh ấy cũng không nhắc nhiều, chỉ nói năm sau có thể về. Chúng ta cứ chờ thôi."Kiều Trần thị nghe vậy liền nhẹ lòng: "Biết nó còn sống là ta yên tâm rồi."Khi mọi việc trong Kiều gia trở lại bình thường, Trịnh nương tử lại đến từ biệt Kiều gia.